Chương 64

Hạ Châu đố kị với Tần Hạ một cách điên cuồng.

Hắn ghen tỵ vì Tần Hạ đã gặp được Khâu Ngôn Chí sớm hơn mình.

Ghen tỵ vì Tần Hạ là người sống thật sự.

Ghen tỵ vì Tần Hạ không những là người thật, mà còn được Khâu Ngôn Chí yêu.

Rõ ràng trong lòng hắn ghen tỵ đến mức muốn điên lên nhưng lúc hắn đến gần hôn lên môi Khâu Ngôn Chí thì lại rất cẩn thận, rất trân trọng.

Hôn môi, rồi không kiềm được mà hôn mắt, hôn mắt xong lại nhẫn nại hôn lên chóp mũi cậu. Cho đến tận khi người được hôn nằm trong lòng hắn ngứa ngáy cau mày dụi lên cổ hắn hai cái, Hạ Châu mới chịu ngừng.

Ban đầu hắn định ôm Khâu Ngôn Chí đi tắm rửa, nhưng khi nhìn xuống đùi phải của mình, ánh mắt hắn lại trở nên u ám.

Hắn đau đớn nhắm nghiền mắt, siết Khâu Ngôn Chí nằm trong ngực mình chặt hơn một chút.

Khoảng thời gian này Hạ Châu không đến công ty, nên công việc tồn đọng rất nhiều. Tuy phần lớn công việc có thể xử lý online, nhưng vẫn còn vài việc cần phải gặp mặt để giải quyết.

Lúc Hạ Châu nói muốn đến công ty, Khâu Ngôn Chí vẫn còn hơi lo lắng, cậu nói: “Nếu không chờ thêm ít hôm nữa đi anh…”

Hạ Châu lắc đầu, cười nói: “Khâu Ngôn Chí, dù thế nào anh cũng phải học cách thích nghi.”

Khâu Ngôn Chí đành phải làm theo ý hắn, nhưng cậu yêu cầu mình phải đi cùng Hạ Châu.

Hạ Châu đồng ý.

Bằng nhiều luồng thông tin khác nhau, nhân viên ai cũng biết chuyện tổng giám đốc Hạ sẽ không thể đi lại được nữa.

Lúc Hạ Châu ngồi xe lăn xuất hiện ở công ty, nhân viên ai nấy đều lễ phép cúi đầu chào hỏi hắn, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Có điều, sau khi Hạ Châu vừa quay người đi thì những người đó lại lén nhìn hắn, trong mắt họ đều có ít hoặc nhiều thương hại hoặc tiếc nuối.

Trên mặt Hạ Châu không có chút cảm xúc nào. Nhưng Khâu Ngôn Chí có thể nhìn thấy rõ ngón tay đang vịn xe lăn của hắn đã trở nên trắng bệch.

Khâu Ngôn Chí đi làm cùng Hạ Châu đi hai ngày, sau đó Hạ Châu không cho cậu đi theo nữa.

Khâu Ngôn Chí hỏi nguyên do.

Ngón tay Hạ Châu quấn lọn tóc đen mềm mại của Khâu Ngôn Chí, dịu dàng cười nói: “Khâu Ngôn Chí, cuộc sống của em không thể cứ xoay quanh anh mãi được.”

Khâu Ngôn Chí mím môi, sau đó không đến công ty cùng Hạ Châu nữa.

… Hình như bây giờ cậu không thể nào từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Hạ Châu cả.

Chỉ đành nói: “Vậy anh có đi đâu cũng phải dắt theo vệ sĩ.”

Hạ Châu nói: “Em cũng vậy.”

Thật ra Khâu Ngôn Chí cũng không có chuyện gì khác để làm, việc cậu cần làm duy nhất đó là tìm ra người tên “Đồng Phương” kia, mà này vẫn chưa tìm được manh mối mới.

Cái gã “Đồng Phương” kia không gửi bất kỳ tin nhắn nào cho cậu nữa. Tư liệu về người dùng tên “Đồng Phương” rất khó điều tra nên vẫn chưa có kết quả.

Khâu Ngôn Chí tiếp tục cho người điều tra số điện thoại của “Đồng Phương” đã gửi tin nhắn cho cậu, gọi vào số điện thoại đó nhưng ngoại trừ biết người đó vẫn còn ở trong thành phố thì chẳng moi thêm được gì cả.

Khâu Ngôn Chí tổng hợp các thông tin tìm được rồi sàng lọc thông tin tất cả người chơi tên là “Đồng Phương”, nhưng cứ như mò kim đáy biển, không thu hoạch được gì.

Ngược lại, Trương Dục Hiên lại hoảng hốt gọi điện thoại cho cậu, nói Liễu Trừng mất tích rồi.

Liễu Trừng và cậu ta hẹn cùng đi dạo phố, nhưng Liễu Trừng không đến, vốn tưởng Liễu Trừng quen nên cậu ta gọi điện nhưng không ai bắt máy. Trương Dục Hiên vội chạy đến phòng trọ của Liễu Trừng rồi phát hiện ra điều bất thường.

Cửa nhà Liễu Trừng bị người khác cạy ra, trên sàn nhà còn có vài vết máu.

Trong điện thoại, giọng nói của Trương Dục Hiên run rẩy, cậu ta nói vừa mới báo cảnh sát và đang nhờ cha giúp đỡ, nhưng ruột gan vẫn còn rối bời. Cậu ta khóc lóc nức nở hỏi có phải Liễu Trừng đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, có phải Liễu Trừng đã bị kẻ thù bắt cóc rồi sát hại hay không, cậu ta nói tại sao một người tốt như Liễu Trừng lại gặp phải chuyện như thế này?

Lòng dạ Khâu Ngôn Chí trở nên nặng nề, miệng an ủi Trương Dục Hiên đừng hoảng hốt, nhưng trong lòng lại cảm thấy chuyện này nhất định không bình thường, thậm chí có liên quan đến Đồng Phương.

Sau khi Khâu Ngôn Chí kết thúc cuộc trò chuyện với Trương Dục Hiên, thì cậu lại nhờ tổ điều tra đi điều tra thông tin Liễu Trừng.

Sau đó cậu gọi điện thoại báo chuyện này cho Hạ Châu.

Hạ Châu đang ở công ty, nghe Khâu Ngôn Chí kể lại xong, nói: “Em chờ anh một lát, anh về nhà ngay lập tức.”

Thậm chí, ngay khoảnh khắc đó Khâu Ngôn Chí còn muốn dùng thẻ dịch chuyển để đưa Hạ Châu về nhà ngay lập tức. Nhưng cậu còn chưa kịp nói ra lại sực nhớ để sử dụng thẻ dịch chuyển, người sử dụng cần phải cách thẻ trong vòng năm mươi mét.

Khâu Ngôn Chí nghĩ tổ điều tra sẽ không thể điều tra ra tin tức của Liễu Trừng nhanh như thế được, vì thế nói với Hạ Châu: “Em chờ anh.”

Nhưng Khâu Ngôn Chí không ngờ rằng, sau khi cậu giao nhiệm vụ cho tổ điều tra xong, chỉ mới mười lăm phút sau, tổ điều tra đã gửi video liên quan đến cho cậu.

Bởi vì hai gã bắt cóc kia chả biết ngu thật hay thích chơi trội mà chỉ đội khăn trùm đầu, kệ luôn camera đi cạy khóa nhà Liễu Trừng, không màng cậu ta giãy giụa mà lôi ra ngoài.

Hàng xóm láng giềng nghe thấy tiếng gào thảm thiết nhưng không ai dám chạy ra coi.

Chỉ có camera lặng lẽ ghi lại hết tất cả.

Khi Khâu Ngôn Chí nhìn thấy đoạn video tiếp theo, trái tim đột nhiên giật thót.

Cậu nhìn thấy hai gã đàn ông kia kéo Liễu Trừng xuống dưới khu dân cư, mở nắp thùng rác rồi nhét Liễu Trừng vào trong.

Liễu Trừng nằm trong thùng rác giãy giụa khoảng năm phút thì không còn tiếng động nữa.

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó mở thùng rác kiểm tra. Bọn họ nhìn thùng rác trống rỗng, dù bọn họ đội khăn trùm đầu nhưng cậu vẫn trông thấy phần cơ miệng của họ nhúc nhích, có vẻ đang nở nụ cười dữ tợn.

Cả người Khâu Ngôn Chí bỗng lạnh toát vì cậu chỉ biết thùng rác có thể làm cho rác thải biến mất trong vòng năm phút, nhưng lại không ngờ rằng nó có thể áp dụng với NPC.

Rốt cuộc ai là người đã phát hiện ra cái bug này, cứ một hai phải gϊếŧ chết Liễu Trừng chứ?

Lúc người của tổ điều tra gửi video cho cậu, cũng tiếc nuối giải thích rằng đoạn video ắt hẳn đã bị ai đó động tay. Nhưng Khâu Ngôn Chí biết rõ, video này là sự thật.

Da đầu Khâu Ngôn Chí tê dại rồi bỗng rùng mình một cái. Bỗng cậu nhớ đến hai gã tài xế đã mất tích ở ván chơi thứ nhất và ván chơi thứ hai.

Bọn họ biến mất quá sạch sẽ, đến thi thể cũng không tìm thấy.

Cậu vốn cho rằng tên kia dùng thẻ xoá bỏ nhân vật phiền toái. Nhưng giờ ngẫm lại thay vì tốn 10.888 thì quăng người khác vào thùng rác lại chẳng mất xu nào.

Điều này cũng chứng minh một suy đoán… Người kia không có tiền.

Người kia chưa từng dùng bất kỳ thẻ cao cấp nào, tay súng bắn tỉa trong căn phòng đột nhiên biết mất có lẽ vì sử dụng thẻ dịch chuyển tức thời, cứ hai ngày là sẽ được rút miễn phí một lần.

Chính vì trong tay gã không có thẻ cao cấp, cho nên gã mới phải mượn tay súng bắn tỉa và thiết bị theo dõi để gửi tin nhắn uy hϊếp. Gã đã dùng đủ các phương pháp bỉ ổi để cố ý lừa bịp làm Khâu Ngôn Chí nghĩ lầm thực lực của gã rất mạnh.

Vậy nếu đúng là người kia thật.

Bình thường lần nào gã xuất hiện cũng đều che giấu rất tốt, vì sao lần này hãm hại Liễu Trừng lại to gan đến vậy?

Cứ như không hề bận tâm đến hậu quả.

Cho dù trong lòng Khâu Ngôn Chí không ngừng an ủi bản thân, không sao, trong tay cậu có nhiều thẻ cao cấp hơn gã nhiều, nhưng nỗi bất an trong lòng cậu càng lúc càng lớn dần thêm.

Đúng lúc này cậu nhận được một email, là thông tin về Đồng Phương mà hai ngày nay cậu cho tổ điều tra đi điều tra.

Khâu Ngôn Chí mở email ra thì đập vào mắt là cái tên quen thuộc giữa một đống tên chằng chịt khác.

Diệp Hoành Viễn.

Tên cũ trước đây: Diệp Đồng Phương.

Bàn tay cầm điện thoại của Khâu Ngôn Chí run lên. Trong đầu cậu chợt lóe lên một điều, cậu luống cuống mở bảng điều khiển, lấy thẻ bài ký ức Liễu Trừng ở ván chơi trước trong ba lô thẻ bài của mình ra.

Tất cả thẻ trong ba lô vẫn được giữ nguyên sau khi reset. Mà thẻ ký ức này vẫn còn giữ ba đoạn ký ức mà cậu đã từng xem lúc trước.

Khâu Ngôn Chí kéo thẳng đến ký ức thứ ba.

Khi ấy cậu đã xem đoạn Diệp Hoành Viễn bóp cổ Liễu Trừng và giờ đã tìm thấy manh mối mới.

Dưới chân Liễu Trừng có thứ gì đó, là một thứ màu đen trông rất giống điện thoại nhưng hơi kỳ lạ.

Vì đoạn ký ức được thu dưới dạng 3D, nên Khâu Ngôn Chí đi đến ngồi xổm xuống nhìn cái “Điện thoại” dưới đất.

Trên màn hình điện thoại rõ ràng là giao diện của bảng điều khiển mà cậu quen thuộc.

Khâu Ngôn Chí sững người tại chỗ.

Đoạn ký ức vẫn còn tiếp tục trình chiếu, Tinh Trạch Vũ đã đi đến, Diệp Hoành Viễn buông cổ Liễu Trừng rồi âm thầm đá “điện thoại” xuống gầm bàn.

Giọng điệu của anh ta rất nặng nề: “Liễu Trừng, xin lỗi vợ tôi.”

Thì ra Diệp Hoành Viễn bóp cổ Liễu Trừng không phải vì Tinh Trạch Vũ, mà là vì Liễu Trừng đã nhìn thấy thiết bị thao tác thực thể của anh ta.

Thì ra Diệp Hoành Viễn bắt Liễu Trừng xin lỗi Tinh Trạch Vũ là để che giấu ý đồ, không cho Tinh Trạch Vũ phát hiện điều bất thường.

Thì ra ván chơi trước Liễu Trừng xuất hiện bug, dẫn đến thẻ reset không có tác dụng với cậu ta là bởi vì cậu ta vô tình tiếp xúc với trang bị thao tác thực thể.

… Thì ra Diệp Hoành Viễn mới là bug số ba đe dọa uy hϊếp cậu.

Khâu Ngôn Chí thoát khỏi đoạn ký ức, hoảng hốt cầm điện thoại gọi cho Hạ Châu muốn hỏi hắn đã đi đến đâu, khi nào về?

Nhưng cậu còn chưa kịp mở điện thoại thì vệ sĩ bên cạnh Hạ Châu đã gọi đến.

“Cậu… Cậu Khâu, tổng giám đốc Hạ biến mất rồi!”

Lòng bàn tay Khâu Ngôn Chí tứa mồ hôi, nhưng cố giữ bình tình, hỏi: “Anh nói vậy là sao?”

Giọng của vệ sĩ rất hoảng loạn như là gặp ma: “Bọn tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, bọn tôi chưa từng rời khỏi anh Hạ, nhưng khi anh Hạ sắp lên xe thì anh ấy bất ngờ biến mất, tôi còn tưởng là do tôi hoa mắt, nhưng mọi người ai cũng thấy anh ấy thật sự biến mất, tôi không nói dối!”

… Thẻ dịch chuyển tức thời.

Chỉ cần người sử dụng ở trong vòng năm mươi mét, nó sẽ có hiệu lực với người chơi, NPC hay đồ vật nào.

Là Diệp Hoành Viễn lén đứng cách Hạ Châu năm mươi mét, rồi dùng thẻ dịch chuyển tức thời để đưa Hạ Châu đi.

Khâu Ngôn Chí đứng ngây như phỗng, lông tơ và da gà trên người nổi hết lên, nỗi bất an và sợ hãi sắp mất đi Hạ Châu đã gần nuốt chửng lấy cậu. Cậu cúi đầu nghiến răng, cứng nhắc gọi vào số điện thoại của bug số ba.

Bị ngắt máy.

Không có người nghe.

Không có người nghe.

Không có người nghe.

Khâu Ngôn Chí gọi điện thoại liên tục, cho đến tận khi đầu ngón tay của cậu tê đến cứng đờ.

Thì người nọ mới chậm chạp nghe điện thoại, giọng nói vẫn được truyền qua máy thay đổi giọng nói như lần trước, nghe khàn khàn quái lạ: “Sốt ruột à?”

Khâu Ngôn Chí nghiến răng, rít từng câu từng chữ qua kẽ răng: “Diệp Hoành Viễn, anh đã làm gì Hạ Châu!”

Đầu bên kia im lặng một chút, rồi đột nhiên hỏi: “Mày nói gì?”

Khâu Ngôn Chí cười lạnh: “Hoặc phải nói, tao nên gọi mày là Diệp Đồng Phương?”

Đầu bên kia lại im lặng.

Qua một lúc lâu đầu bên kia bất ngờ vang lên tiếng cười, máy thay đổi giọng nói đã bị tắt, giọng nói thuộc về Diệp Hoành Viễn vang lên, giọng của gã rề rề nhớp nháp khiến người khác buồn nôn: “Mày đoán ra rất nhanh, nhưng vẫn chậm một bước.”

Khâu Ngôn Chí: “Nói đi, lần này mày muốn tao đi đâu?”

Diệp Hoành Viễn cười cười, sau đó nói: “Chỗ cũ, tòa nhà Thịnh Minh đường Chung Lâm, mày có hai mươi phút.”

Khâu Ngôn Chí móc một tấm thẻ dịch chuyển, đang chuẩn bị sử dụng thì chợt chạy đến mở ngăn kéo lấy một khẩu súng nhét đầy đạn rồi cất vào trong ngực

Khâu Ngôn Chí chuẩn bị xong hết mới nhập địa chỉ vào thẻ dịch chuyển.

Chớp mắt, cậu đã đến tòa nhà Thịnh Minh. Nơi này vẫn giống hệt như lần trước cậu đến, chẳng qua lần này không có thang máy hoa lệ.

Dưới nền đất dơ bẩn có một bản chỉ dẫn được ai đó vẽ bằng phấn, sau đó cậu rẽ trái rẽ phải thì tới một căn phòng trống được sắp xếp sẵn.

Cậu mới vừa bước vào thì cửa phòng tự động đóng cái rầm. Cảnh tượng quen thuộc, camera quen thuộc, có điều lần này không có Hạ Châu.

“Hạ Châu ở đâu?” Khâu Ngôn Chí hỏi với giọng điệu lạnh lùng.

Ngay sau đó, máy chiếu được một người mở ra bằng điều khiển từ xa, hình ảnh thật lớn chiếu lên vách tường trước mặt Khâu Ngôn Chí.

Hơi thở của cậu nghẹn lại.

Bên vách của một tòa nhà cao tầng bỏ hoang là một cái giá hình chữ nhật bằng kim loại rất lớn, bốn sợi dây thừng được buộc vào bốn góc của cái giá, còn đầu khác của sợi dây thì buộc vào tay chân của Hạ Châu.

Hạ Châu đang nhìn camera, mặt và đôi môi tái nhợt không còn chút máu.

Bên cạnh hắn là người đàn ông to con đang cầm cái kéo thật to trong tay. Dường như chỉ cần ra lệnh là gã sẽ cắt đứt bốn sợi dây thừng, khiến Hạ Châu rơi thẳng xuống mấy chục tầng lầu.

Cổ họng Khâu Ngôn Chí khô khốc, cậu muốn hét lên yêu cầu Diệp Hoành Viễn thả Hạ Châu ra ngay.

Nhưng cậu lại dùng móng tay bấm mạnh vào trong lòng bàn tay của mình, ép bản thân phải cố hết sức giữ bình tĩnh.

Không được, không thể hoảng.

Không thể làm Diệp Hoành Viễn thực hiện được mưu đồ.

Phải đàm phán.

Đàm phán.

Hoảng loạn sẽ không cứu được Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí nhắm mắt rồi lại mở ra, khó nhọc cất giọng: “Diệp Hoành Viễn, mày còn chưa nhận được bài học từ thất bại lần trước, giờ còn muốn giở lại trò cũ nữa sao?”

Tiếng cười hả hê của Diệp Hoành Viễn vang lên thông qua loa phát thanh ở góc tường: “Sao tao không học được gì chứ, lần này tao trói Hạ Châu chẳng phải vì rút kinh nghiệm rồi sao?”

Gã vừa dứt lời, người đàn ông trong màn hình cắt phăng sợi dây thừng cột đùi phải của Hạ Châu. Đùi phải của Hạ Châu bất ngờ buông lỏng, cả người lắc lư giữa không trung một lúc.

“Đừng mà!” Khâu Ngôn Chí hét lớn, sống lưng của cậu đã túa mồ hôi lạnh.

Diệp Hoành Viễn lại cười to khiến người nghe sởn tóc gáy: “Hạ Châu không giống như mẹ của mày, thẻ reset và thẻ trị thương không có hiệu quả với nó, cái chân tàn tật kia chính là bằng chứng tốt nhất. Nếu nó chết thì sẽ là chết thật.”

Đôi môi Khâu Ngôn Chí run rẩy, cả người cứ như bị đóng đinh tại chỗ, lòng bàn tay cậu vô cùng lạnh lẽo, chỉ có thể nhìn vào camera nói lắp bắp: “Tao phải làm gì mày mới chịu tha cho anh ấy?”

Diệp Hoành Viễn cười đầy vui sướиɠ: “Lần trước tao đã nói rồi, mày phải mở bảng điều khiển sửa thông tin và giao quyền hạn người chơi ra.”

“… Được.” Khâu Ngôn Chí nói: “Tao làm.”

Nói rồi, cậu kêu một tiếng: “Bảng điều khiển.”

Giao diện 3D thật lớn mở ra trước mặt cậu.

Ngón tay Khâu Ngôn Chí run run nhấn mở thiết lập, sửa chữa thông tin cá nhân, chọn mục nhận dạng khuôn mặt.

Cậu chưa từng dùng tính năng này nên cũng không quá thông thạo. Khâu Ngôn Chí gọi tên Đại Hoàng theo bản năng nhưng Đại Hoàng không xuất hiện.

Khâu Ngôn Chí mím môi, nhấn mở “Thay đổi nhận diện khuôn mặt.”

Giọng nữ máy móc vang lên bên tai: “Bước đầu tiên, xin mời nhập thông tin cá nhân của bạn vào giao diện.”

Ngón tay Khâu Ngôn Chí cứng ngắc, nhập vào từng bước.

“Bước thứ hai, xin mời bạn đưa khuôn mặt hiện tại của bạn vào khung hiển thị.”

Khuôn mặt “hiện tại” chính là khuôn mặt sau khi đã “chỉnh sửa”.

Đúng lúc này, cửa phòng Khâu Ngôn Chí bất ngờ bị mở ra.

Diệp Hoành Viễn đã gỡ mặt nạ xuống, đi vào.

Bỗng Khâu Ngôn Chí nhìn thấy gì đó, cả người cậu cứng đờ, sợ hãi trợn trừng đôi mắt, rồi sau đó siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “…Đại Hoàng!”

Đại Hoàng cúi thấp đầu đi theo bên cạnh Diệp Hoành Viễn.

Nghe thấy Khâu Ngôn Chí gọi mình, cả người nó hơi co rúm lại, ngẩng đầu, hốc mắt đỏ ửng, nói: “Khâu… Khâu Ngôn Chí, anh ta đã hứa với tôi sẽ không làm hại cậu, tôi chỉ muốn cùng anh ta bảo vệ thế giới này mà thôi, xin, xin lỗi.”

Khâu Ngôn Chí cười khẩy: “Bảo vệ thế giới? Có phải mày ngây thơ quá rồi không, mày biết gã đang làm gì sao? Gã đã lợi dụng bug loại bỏ để ném nhưng NPC từng lợi dụng và NPC gã ngứa mắt vào thùng rác!”

Đôi mắt Đại Hoàng trợn tròn.

“Câm miệng!” Bỗng Diệp Hoành Viễn quát to.

Khâu Ngôn Chí: “Đại Hoàng, mày có biết hôm nay gã đã cho người đi bắt Liễu Trừng, hơn nữa còn nhét Liễu Trừng vào thùng rác không? Bây giờ gã đã không còn sợ bị người khác phát hiện ra bug của thế giới này, thế mà gã lại nói bảo vệ thế giới? Tao thấy bây giờ gã muốn rời khỏi thế giới này, trước khi đi còn không màng hậu quả mà giải quyết sạch những người gã không ngứa mắt thì có!”

“Khâu Ngôn Chí, tao bảo mày im miệng!”

Diệp Hoành Viễn vừa dứt lời, dây thừng cột chân trái của Hạ Châu đã bị người kia cắt đứt, chỉ còn hai tay trói trên dây thừng, cả cơ thể hắn lắc lư giữa không trung.

Trái tim Khâu Ngôn Chí giật thót, giống như con vật bị bóp cổ, tiếng hét của cậu đột nhiên im bặt.

Bỗng Đại Hoàng nhận ra điều gì đó, quay đầu, ngơ ngác nhìn Diệp Hoành Viễn: “… Anh, chẳng phải anh muốn bảo vệ thế giới này sao? Tại sao anh lại muốn nói cho người khác biết bug… Anh muốn rời khỏi nơi này sao?”

Diệp Hoành Viễn cười xùy một tiếng, nói: “Được, tao nói cho mày biết, đúng là tao phải rời khỏi đây, hơn nữa tao đã tìm được cách để rời đi, mày ngu ngốc thế nào mới tin tao muốn bảo vệ nơi này, cả thế giới trong này là giả, có gì đáng để tao bảo vệ chứ?”

Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn Diệp Hoành Viễn: “… Vậy vì sao mày lại muốn quyền hạn người chơi của tao.”

Đại Hoàng nói ngắc ngứ: “… Bởi… Bởi vì quyền hạn người chơi của anh ta sắp hết tác dụng.”

Rồi Đại Hoàng giật mình, như chợt nhớ ra điều gì đó, nó nhìn Diệp Hoành Viễn, cả người run lẩy bẩy: “Anh, anh không phải người chơi! Anh là NPC!”

Nét mặt Diệp Hoành Viễn thay đổi, bỗng bật cười: “Mày nói vớ vẩn gì thế? Đương nhiên tao là người chơi, không phải người chơi thì làm sao nhìn thấy mày được?”

Sắc mặt Đại Hoàng tái nhợt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, anh không phải… Tôi nhớ ra rồi… Anh… Anh là NPC đã đâm chết người chơi vào ba năm trước! Tôi chỉ bị xóa thông tin người chơi, không bị xóa những thông tin khác! Cho nên vẫn còn nhớ rõ anh! Chẳng trách, chẳng trách anh luôn phải che mặt khi gặp tôi!”

Trái tim Khâu Ngôn Chí giật thót, thật đáng sợ!

Đại Hoàng quay đầu hét lớn lên với Khâu Ngôn Chí: “Khâu Ngôn Chí, mua thẻ xóa bỏ nhân vật phiền phức! Nếu anh ta là NPC thì anh ta sẽ biến mất!”

Diệp Hoành Viễn bóp cổ Đại Hoàng, bóp mạnh đến mức nó không thể nói được nữa.

Gã thay tên đổi họ, giấu đầu giấu đuôi không dám để cho người khác biết thân phận thật của gã.

Là vì sợ tấm thẻ xóa bỏ kia.

Diệp Hoành Viễn dùng tay ra hiệu với camera.

Trong màn hình, dây thừng cột tay phải của Hạ Châu lại bị người kia cắt đứt, bây giờ cả người hắn đang bị treo lơ lửng giữa không trung bằng sợi dây thừng buộc tay trái.

Mỏng manh như chỉ cần một trận gió thổi đến là sẽ bị đứt.

Sắc mặt Khâu Ngôn Chí càng tái nhợt, hành động chuẩn bị mua thẻ xóa bỏ nhân vật phiền phức của cậu cũng khựng lại.

“Khâu Ngôn Chí, tao có thể nhìn thấy màn hình điều khiển của mày, không muốn Hạ Châu chết thì bây giờ rời khỏi cửa hàng ngay.”

Sắc mặt Diệp Hoành Viễn cực kỳ khó coi, nhưng lại gắng sức giữ vẻ dịu dàng: “Tao sẽ không làm gì mày, sau khi lấy được thân phận người chơi tao sẽ rời khỏi thế giới này ngay, sẽ không làm hại Hạ Châu, cũng không làm hại mày.”

Gã im lặng một chút, nói tiếp: “Nhưng nếu mày từ chối tao, Hạ Châu sẽ chết ngay trước mặt mày.”

Bờ môi Khâu Ngôn Chí run lên, cứng nhắc giơ tay tắt giao diện cửa hàng.

Diệp Hoành Viễn bước đến gần một bước, trong giọng nói còn mang theo ngữ điệu dụ dỗ: “Tiếp tục thay đổi nhận diện khuôn mặt.”

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Hạ Châu đang bị cột một tay treo lơ lửng giữa không trung trên màn hình, cảm thấy không khí cứ như loãng đi, cậu đưa tay nhấn mở chỉnh sửa khuôn mặt.

Giọng nói máy móc lại vang lên lần nữa.

“Bước thứ hai, xin mời bạn đưa khuôn mặt hiện tại của bạn vào khung hiển thị.”

Diệp Hoành Viễn bước lên một bước, đưa khuôn mặt mình vào hệ thống nhận diện.”

“Bước thứ ba, mời người chơi nhập dấu vân tay và ghi âm giọng đọc diễn cảm câu dưới đây, hành động sẽ hoàn tất.

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn đôi mắt Hạ Châu.

Thể lực của Hạ Châu có vẻ như đã không còn cố chịu được nữa, đôi mắt nửa khép nửa mở, tay trái đang bị cột trên dây thừng đã bị siết chặt đến mức xuất hiện dấu bầm tím, tay phải cố gắng nắm sợi dây thừng còn lại duy nhất, sắc mặt trắng bệch.

Khâu Ngôn Chí giơ tay nhấn lưu thông tin vân tay của mình.

Cậu nhìn hàng chữ rồi đọc chậm rãi.

“Người chơi Khâu Ngôn Chí, xác nhận thay đổi khuôn mặt của mình…”

“Khâu Ngôn Chí!”

Đại Hoàng đã thoát ra khỏi tay Diệp Hoành Viễn, rồi đột nhiên hoảng sợ hét lên.

Khâu Ngôn Chí cuống quít ngẩng đầu nhìn lại!

Chỉ thấy trên màn hình lớn, không biết từ khi nào Hạ Châu đã mở được sợi dây thừng cột cổ tay trái của mình, sau đó hắn mỉm cười nhìn vào camera, mấp máy môi như đang nói.

“Khâu Ngôn Chí, em phải ra ngoài.”

Sau đó, hắn buông lỏng sợi dây thừng trong tay, rơi thẳng xuống dưới mặt đất!

“Hạ Châu!!!”

Khâu Ngôn Chí hoảng loạng hét lên thảm thiết.

Diệp Hoành Viễn cũng ngây người.

Đúng lúc này, đột nhiên Khâu Ngôn Chí móc một khẩu súng lục trong người ra, chĩa thẳng vào đầu Diệp Hoành Viễn, gân xanh trên trán cậu hằn lên, khóe mắt trợn trừng, đôi mắt lại đỏ bừng giàn giụa nước mắt, cậu nhìn Diệp Hoành Viễn, gào lên: “Hạ Châu ở đâu?”

Diệp Hoành Viễn tự biết mình không còn ưu thế nữa, gã giơ tay lên, sắc mặt tái mét.

“Tòa… Tòa nhà… Hồng An, xin tha, xin tha…”

Khâu Ngôn Chí nghiến răng, bóp cò.

Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận được máu nóng bắn tung tóe trên khuôn mặt mình.

Diệp Hoành Viễn ngã bịch xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Khâu Ngôn Chí đứng lên, cậu như một người điên tiếp tục chĩa súng về phía gã.

Khâu Ngôn Chí bắn một phát vào đầu gã, một phát vào eo gã, một phát vào chân gã.

Cả người Diệp Hoành Viễn thủng lổ chỗ, máu không ngừng chảy ra bên ngoài.

Khâu Ngôn Chí run rẩy sử dụng thẻ dịch chuyển tức thời.

Chớp mắt đã đến gần tòa nhà Hồng An, nhưng Hạ Châu đã rơi xuống đất nát bấy.

Xác không còn nguyên vẹn nữa.

Lông mi Khâu Ngôn Chí vẫn còn vấy máu tươi của Diệp Hoành Viễn, cậu rơi nước mắt, cả thế giới trở nên mơ hồ đỏ rực một màu đỏ.

Dường như Đại Hoàng đang nói gì đó, nhưng Khâu Ngôn Chí lại không nghe rõ.

Cả người Khâu Ngôn Chí đều bị máu của Hạ Châu nhuộm đỏ.

Cậu ôm tay Hạ Châu vào lòng, cậu ôm giày Hạ Châu, rồi lại ôm cánh tay Hạ Châu vào người…

Sau đó, dường như cậu chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh mở cửa hàng VIP của mình ra, muốn mua thẻ reset. Nhưng nhìn năm tấm thẻ trước mặt, tấm thẻ của Hạ Châu đã bị biến thành màu xám.

Khâu Ngôn Chí giơ tay điên cuồng nhấn vào.

Nhưng rồi không ngừng nghe thấy cảnh báo: “NPC không tồn tại, xin mời lựa chọn NPC khác.”

Khâu Ngôn Chí ôm lấy thi thể nát bấy của Hạ Châu khóc to.

Khâu Ngôn Chí không biết rốt cuộc mình đã khóc bao lâu, trước mắt cậu mơ hồ không nhìn rõ, giọng nói đã lạc đi nghe đến là đau lòng.

Máu tươi của Hạ Châu đã dần lạnh đi.

Đầu của cậu căng cứng đau nhức, cứ như giây tiếp theo sẽ không thể thở nổi.

Cậu không còn khóc nổi nữa rồi, đôi mắt đã cạn khô nước mắt.

“Khâu Ngôn Chí!”

Đại Hoàng cứ gọi tên Khâu Ngôn Chí mãi, nó bay qua, cố hết sức gỡ tay Khâu Ngôn Chí ra.

Nó lớn tiếng gọi Khâu Ngôn Chí: “Khâu Ngôn Chí! Cậu có thể đi ra ngoài! Cậu đi ra ngoài đi! Khâu Ngôn Chí cậu đi ra ngoài đi!”

Khâu Ngôn Chí ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên.

Trong khung cảnh mơ hồ.

Cậu nhìn thấy bên cạnh mình xuất hiện chùm sáng màu trắng thật lớn.

Bên bên viết sáu chữ “Cửa ra tình huống khẩn cấp.”

Đi ra ngoài.

Đúng, Hạ Châu nói.

Hạ Châu nói cậu phải đi ra ngoài.

Cậu phải đi ra ngoài, cậu phải mang Hạ Châu đi ra ngoài.

Khâu Ngôn Chí hoảng hốt lật đật đi nhặt thi thể Hạ Châu, có vài khúc bị văng ra một nơi rất xa, cậu cúi đầu nhặt từ khúc một, cậu nhặt hết thi thể Hạ Châu rồi cho vào trong một cái túi lớn, sau đó cậu cố sức ôm Hạ Châu lảo đảo đi vào chùm sáng trắng kia.

Lúc Khâu Ngôn Chí mở mắt ra.

Trước mặt là trần nhà màu trắng của bệnh viện.

“Cậu Khâu tỉnh rồi! Cuối cùng cậu cũng tỉnh!” Khổng Tú Khiết hét lên đầy ngạc nhiên và vui mừng, trong chốc lát, y tá và bác sĩ cùng đổ ào vào phòng bệnh.

Khâu Ngôn Chí cúi đầu, trong lòng ngực không còn Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí trợn mắt, nước mắt đột nhiên trào ra.

“Cậu Khâu… Cậu Khâu sao vậy…”

“Bây giờ cậu khó chịu ở đâu sao…”

“Cậu đã hôn mê rất lâu rồi…”

Khâu Ngôn Chí cắn chặt răng, nhưng tiếng khóc vẫn trào ra.

Nước mắt cậu rơi lã chã trên khuôn mặt, cả người run rẩy khóc thảm thiết.

Cậu khóc đến mức khuôn mặt ửng đỏ, cổ cũng đỏ lựng, cậu khóc đến nỗi mũi nghẹt cứng không thể thở nổi, cho nên cậu đành phải há miệng thở hổn hà hổn hển, tiếng khóc len lỏi tràn ra khỏi cổ họng.

Cậu nhắm mắt lại, tiếng khóc càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cậu gào khóc thảm thương vô cùng.



Cậu yêu một NPC.

Nhưng người kia đã chết.