"Anh có biết là Hướng Viễn Thần cũng nằm ở bệnh viện này không?"
Hướng Viễn Thần nghe được tin này liền ngây ngẩn cả người, nghe như sét đánh ngang tai, đầu óc nhất thời trống rỗng. Vu Vũ Hàm thấy vẻ ngây người của Hướng Viễn Thần liền cười lạnh nói: "Thằng cha đấy cũng gặp chuyện cùng một ngày với anh, nhưng hắn lại không may mắn như anh......"
Chưa nghe hết câu, Hướng Viễn Thần đã lao ra ngoài.
Vốn định sau khi xuất viện sẽ tìm cơ thể của mình, không ngờ là thế giới này lại nhỏ bé tới như vậy.
Vu Vũ Hàm cau mày đứng ở cửa phòng bệnh nhìn dáng vẻ vội vàng của Hướng Viễn Thần.
"Xin hỏi bệnh nhân tên Hướng Viễn Thần nằm ở phòng bao nhiêu?" Vẻ mặt Hướng Viễn Thần đầy lo lắng hỏi y tá trong quầy tiếp tân.
Nhưng khi Hướng Viễn Thần đi đến trước cửa phòng bệnh, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Hắn nghĩ nếu thật sự là hoán đổi linh hồn, mình đang ở trong cơ thể của Nhâm Hạo, vậy ở trong cơ thể hắn chẳng phải là......
Hắn còn nghĩ kỹ xem phải đối mắt với Nhâm Hạo như thế nào.
"Nếu đã đến thì vào luôn đi." Giọng của Vu Vũ Hàm truyền tới từ phía sau, vươn tay đẩy cánh cửa trước mặt Hướng Viễn Thần ra.
Hướng Viễn Thần hơi giật mình khi nhìn thấy người bất động như đang ngủ ở trên giường.
"Em đã nói là hắn không may mắn rồi. Chưa nói tới chuyện trên người có rất nhiều chỗ gãy xương, ngay cả hệ thần kinh trung ương trong đầu cũng bị tổn thương, bác sĩ nói có lẽ cả đời này hắn cũng không tỉnh lại đâu. Có phải là rất hả dạ hay không?" Vu Vũ Hàm nhìn người đang nằm trên giường, lộ ra nụ cười đắc ý.
Hướng Viễn Thần vuốt nhẹ mặt của mình, cả đời sẽ không tỉnh lại, vậy nếu Nhâm Hạo thực sự ở trong này thì......
Tại sao ông trời lại trêu đùa hai người bọn hắn như vậy, có nhất thiết phải khiến hắn vĩnh viễn sống trong sự tự trách không? Nhưng như vậy thì liệu có công bằng với Nhâm Hạo hay không?
Đúng rồi, đây đều là lỗi của Bạch Tiểu Vũ!
"Người đã đẩy anh ấy xuống có bị bắt không?" Hướng Viễn Thần chôn mặt trên người của người kia thản nhiên hỏi, lời này ngược lại càng khiến Vu Vũ Hàm khϊếp sợ hơn.
"Người? Người nào? Cái tên bạn trai trời đánh này của anh do uống nhiều rượu quá nên bị trượt chân ngã xuống cầu thang, chẳng có ai ở bên cạnh cả, rất nhiều người dân đều có thể làm chứng." Sự tức giận của Vu Vũ Hàm có hơi khó hiểu, chắc không chỉ bởi vì nhắc tới tình địch nên mới phản ứng như vậy.
"Không thể nào!" Hướng Viễn Thần túm lấy tay áo của Vu Vũ Hàm, lúc này Vu Vũ Hàm mới thấy trên mặt Hướng Viễn Thần đã chảy đầy nước mắt. Vu Vũ Hàm đau lòng muốn lau sạch nước mắt đi nhưng lại bị Hướng Viễn Thần né ra, rồi lại hét lên một lần nữa: "Không thể như vậy được!"
Vu Vũ Hàm không biết vì sao hắn lại cảm thấy người này và Nhâm Hạo ngày trước là hai người khác nhau hoàn toàn. Có lẽ do bộ dạng và tính tình của người mình thích đã thay đổi đi.
Vu Vũ Hàm đè chặt sự nghi ngờ trong lòng xuống thật sâu, duỗi tay đặt lên lưng Hướng Viễn Thần, nhẹ giọng an ủi.
Hướng Viễn Thần chưa bao giờ thấy bất lực như thế này. Trước kia hắn chính là đối tượng được người người hâm mộ trong công ty.
Người vừa đẹp trai, làm việc cũng rất khôn khéo, chính là trợ thủ đắc lực cho sếp.
Ở nhà cũng có một người hiền lành dịu dàng chăm lo cho mình đủ thứ.
Vì sao? Sao lúc trước hắn lại không biết quý trọng?
Thật ra nếu bĩnh tình suy nghĩ thì chuyện này cũng không thể trách mình Bạch Tiểu Vũ được. Nếu hắn không theo đuổi thì cũng chẳng có đại họa nào như ngày hôm nay.
Xét đến cùng, người đáng trách tội nhất chính là mình, tất cả mọi chuyện đều từ hắn mà ra.
Sắc mặt Hướng Viễn Thần âm trầm, Vu Vũ Hàm nhìn cũng không chịu nổi.
Ngày hôm sau, Hướng Viễn Thần đã được Vu Vũ Hàm đưa về nhà.
Hắn được đưa tới ngôi nhà mình và Nhâm Hạo cùng mua. Thật ra hắn không nghĩ là Nhâm Hạo vẫn còn ở lại nơi này, dù sao thì trong căn nhà này cũng có một phần ký ức không đáng nhớ.
Những đồ vật trong phòng hắn đều chưa thay đổi gì, bức ảnh chụp chung vào lần đầu hai người leo núi, mô hình xe máy Hướng Viễn Thần tặng cho Nhâm Hạo trong một lần sinh nhật nào đó, còn cả giấy dán tường hai người cùng nhau dán.
Cho tới bây giờ hắn mới nhận ra, hóa ra nhà chỉ đơn giản có vậy. Xây dựng nó không chỉ là hai người mà còn cả những kỷ niệm tốt đẹp của cả hai nữa.
Tất cả đều đã quá muộn, lỡ bỏ rồi thì không thể tìm lại được nữa.
Hắn quyết định sẽ yên lặng chờ đợi, đợi tới một ngày hai người có thể đổi trở lại, cho dù cả đời này cậu ấy vẫn chưa tỉnh thì hắn cũng cam nguyện, bởi vì hắn đã nợ Nhâm Hạo quá nhiều điều rồi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải ném quả bom hẹn giờ Vu Vũ Hàm này đi đã. Với trình độ dính người của Vu Vũ Hàm, chắc chắn cậu ta đã rất hiểu Nhâm Hạo.
Nếu muốn sống thật tốt thay cho Nhâm Hạo thì nhất định phải đoạn tuyệt với Vu Vũ Hàm, nếu không thì chuyện bị phát hiện chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Thật ra đáng lo nhất vẫn là bà ngoại của hắn, hiện giờ bà ngoại không có mình nhất định là lẻ loi một mình.
Hắn nhớ rõ lần gặp bà ngoại gần nhất là nửa tháng trước, ngày đó bà ngoại làm món hắn thích nhất, nhưng bởi vì có công việc nên đành phải từ chối.
Con người chắc phải chết một lần mới biết quý trọng.
Nhưng không phải ai cũng may mắn như hắn, có thể làm lại từ đầu.
Cơ thể của mình vẫn còn nằm bất động trên giường, nhất định là bà ngoại cần rất nhiều tiền, nhưng hiện mặt hắn không phải Hướng Viễn Thần, cũng không có chứng minh thư của Hướng Viễn Thần, sao có thể chuyển khoản tiền gửi ngân hàng cho bà ngoại đây?
Hắn phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được!
Hướng Viễn Thần vừa cố gắng suy nghĩ vừa cởϊ qυầи áo ném ở phòng khách rồi đi tới phòng tắm, muốn rửa sạch mồ hôi sau một ngày chạy nhảy ở trên người. Mới vừa mở vòi hoa sen, hai mắt của hắn đã bị thu hút bởi bóng dáng trong chiếc gương phía đối diện.
Làn da trắng nõn bị nhiệt làm cho ửng hồng, môi cũng hồng hào hơn, còn cả xương quai xanh ngày trước hắn thích nhất nữa, với cái trước ngực......
Hướng Viễn Thần đột nhiên bừng tỉnh. Đuỵt! Thế mà hắn lại nổi phản ứng khi nhìn chính cơ thể hiện tại của mình.
Thật sự là khóc không ra nước mắt mà! Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn hắn tự công tự thụ sao?
Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Hướng Viễn Thần luống cuống khi thấy Vu Vũ Hàm lao tới.
"Anh không sao chứ, em vừa nghe......." Phòng tắm mù mịt, cơ thể trắng mịn như ẩn như hiện trong làn sương khói, Vu Vũ Hàm bỗng ngây ra như phỗng khi nhìn thấy cảnh tượng hương diễm như thế này, thậm chí máu mũi còn chậm chậm chảy xuống.
"Thằng biếи ŧɦái này!" Đáp lại Vu Vũ Hàm chính là một cú đấm bay tới má trái.
Một lúc lâu sau......
Hướng Viễn Thần mặc áo tắm nhìn Vu Vũ Hàm ngồi ở đối diện đang vo vo một viên giấy nhét vào mũi, không hề kiên nhẫn nói: "Lấy chìa khóa ra đây."
"Em chỉ là sợ anh gặp chuyện thôi mà. Em sợ anh nghĩ không thoáng vì cái tên khốn nạn Hướng Viễn Thân kia nên mới lấy trộm đấy chứ."
Vu Vũ Hàm phải hạ quyết tâm rất lớn mới cẩn thận đặt chìa khóa lên bàn trà, trong lòng lại nghĩ: Hừ, mất cái này thì vẫn còn một đống ở nhà!
Mặc dù Hướng Viễn Thần đã nghĩ tới rất nhiều cách để xử tử tên Vu Vũ Hàm này ở trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ làm một Nhâm Hạo dịu dàng: "Muốn uống cà phê không?" Nói xong Hướng Viễn Thần đi vào phòng bếp quen thuộc pha cà phê.
Trong mắt Vu Vũ hàm tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn đi tới dò hỏi: "Anh pha cái loại em thích nhất đi."
ĐM, ông đây chỉ biết pha cà phê hòa tan, cậu có muốn uống hay không? Có nhiều loại như vậy thì ông đây biết cái nào cậu thích đây hả? Mặc dù nói trong lòng như vậy nhưng trên tay vẫn làm, mặt còn nở một nụ cười: "Cậu thích uống loại nào?"
Ánh mắt Vu Vũ hàm càng thêm sắc bén, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh không biết à?"
Cậu với Nhâm Hạo quen biết được bao nhiêu mà dám hỏi như vậy hả? Cậu có biết là ông đây ghét nhất chính là bị người khác hỏi câu 'Chẳng lẽ anh không biết à?' không? Như kiểu: 'Hôm nay là ngày gì, chẳng lẽ anh không biết à?'
Nếu chuyện gì cũng nhớ được thì đầu người thành thẻ nhớ cmnr!
Những lời trên đều là Hướng Viễn Thần tự nói trong đầu, bên ngoài thì hắn chỉ cười ảm đạm nói: "Hình như lần trước ngã cầu thang nên trí nhớ có hơi loạn, rất nhiều chuyện đều quên một chút, cậu có thể nói lại cho tôi biết không?"
Vu Vũ Hàm chỉ có thể nửa tin nửa ngờ mà nói lại một lần nữa, sau đó nhìn bóng lưng bận rộn của Hướng Viễn Thần, ngổn ngang trăm mối bên lòng.
Hết chương 3.
Tác giả có lời muốn nói: Có phải rất đau lòng hay không? Nhâm Hạo càng đáng thương bao nhiêu thì thuộc tính tra tra của Hướng Viễn Thần sẽ càng hiện rõ bấy nhiêu.