Hướng Viễn Thần giống như một con thú bị vây xem trong sở thú cả một buổi chiều, hắn biết trong số đó có người là thật tình thương hắn, cũng có người thầm cười nhạo hắn.
Nhìn kết cục thê thảm của hắn khi bám víu lên người Vu đại thiếu.
Hướng Viễn Thần đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu tối nay Vu Vũ Hàm nói chia tay, hắn quyết không níu kéo.
Tình yêu gượng ép sẽ không bao giờ hạnh phúc, cái này hắn hiểu.
Khi tan làm, hắn thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi công ty như đã hạ quyết tâm rất lớn.
Vừa muốn đi về hướng quán cà phê, lại đột nhiên nhận được một tin nhắn.
[Tôi thấy Vu Vũ Hàm mang người vào khách sạn XX.]
Khách sạn XX là khách sạn dưới quyền của xí nghiệp Vu thị, cách công ty cũng không xa. Hắn cũng không biết ai đã nhắn tin này, nhưng không hiểu sao hắn vẫn nhấc chân lên, từng bước từng bước đi tới đó.
Đứng đối diện với khách sạn, Hướng Viễn Thần mãi không bước được một bước, bởi hắn hai thân ảnh đang ôm hôn kịch liệt ở trong ngõ nhỏ.
Hai người đều rất nhiệt tình, tay không ngừng vuốt ve đối phương, dường như không nhìn thấy người khác.
Hướng Viễn Thần nhìn rõ một người đè lên người kia, tách bắp đùi của người dưới thân ra, đùa nghịch phân thân, trên mặt vẫn mang nụ cười da^ʍ mà Hướng Viễn Thần rất quen thuộc.
Người dưới thân dường như không chịu được kiểu trêu đùa như vậy, bám chặt vào người đối phương, được đối phương bế lên đi vào khách sạn.
Hướng Viễn Thần đứng nhìn bóng dáng của hai người kia tới khi biến mất, môi đã bị mình cắn tới trắng bệch. Cho tới khi đèn xanh đèn đỏ ở đối diện thay đổi hết lần này tới lần khác, hắn mới xoay người đi ngược lại hướng vừa tới.
Bạch Tiểu Vũ bị ném mạnh lên giường, sắc mặt ửng hồng, nhắm mắt lại chờ đợi cảm xúc mãnh liệt tiến tới, nhưng chờ mãi lại chẳng thấy động tĩnh gì.
Mở to mắt ra, liền thấy Vu Vũ Hàm ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trào phúng nhìn cậu ta.
"Cậu như vậy rất giống một con chó đang động dục." Vu Vũ Hàm tàn nhẫn nói, nhưng Bạch Tiểu Vũ lại cam tâm tình nguyện. Bởi vì người ngồi trước mặt chính là người cậu ta đã thầm mến từ lâu.
Biết Vu Vũ Hàm vào lần Hướng Viễn Thần dẫn cậu ta tới một buổi vũ hội, lần đí Hướng Viễn Thần quên mang theo cái gì đó, bảo cậu ta đi vào trước. Sau đó liền nhìn thấy Vu Vũ Hàm đang nhẹ nhàng khiêu vũ với bạn nhảy, giống y như hoàng tử trong mơ của cậu ta.
Thừa lúc Vu Vũ Hàm uống say, cậu ta liền thành công đem người lừa tới khách sạn, lại gọi một cuộc điện thoại cho Hướng Viễn Thần, sau đó liền có một đêm khó quên.
Sợ Vu Vũ Hàm sẽ 'ăn quỵt', Bạch Tiểu Vũ liền chụp lại rất nhiều ảnh của hai người, nhưng Vu Vũ Hàm chỉ bỏ lại một câu 'chả liên quan' liền chặn hết tất cả liên lạc giữa hai người.
Từ lần đó Bạch Tiểu Vũ bắt đầu cảm thấy Hướng Viễn Thần nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Đã không có người nhà có tiền, thì ít nhất cũng phải là người có hoàn cảnh tốt đẹp một chút chứ. Cuối dùng liền đá bay tên già kia đi.
Lần lỡ tay với Hướng Viễn Thần, cũng là Vu Vũ Hàm tìm người xử lý thay cho cậu ta, nhưng lại chẳng hề lộ diện.
Cho tới vài ngày trước, Vu Vũ Hàm lại tới tìm cậu ta, Bạch Tiểu Vũ biết mình đã thắng rồi. Nhưng cậu ta biết hiện giờ Vu Vũ Hàm vẫn thích cái người trùng tên trùng họ với Hướng Viễn Thần kia, nhưng vậy thì có làm sao, cậu ta sẽ khiến Vu Vũ Hàm về sau không thể nào rời khỏi mình.
Bạch Tiểu Vũ cởi chiếc áo sơmi, giống như thừa nhận câu nói kia của Vu Vũ Hàm, đi từng bước về phía Vu Vũ Hàm, hơn nữa động tác cũng rất quyến rũ.
Cuối cùng khi tới gần mặt Vu Vũ Hàm, Bạch Tiểu Vũ vươn đầu lưới liếʍ một cái, lại bị Vu Vũ Hàm tránh đi.
"Cậu diễn nát quá đấy." Vu Vũ Hàm nói với giọng lạnh nhạt, sau đó ném một xấp tiền xuống rồi bỏ đi.
"Hướng Viễn Thần, không ngờ mày đã chết rồi mà âm hồn vẫn chưa tan." Mặt Bạch Tiểu Vũ lộ vẻ hung ác, dường như đang tính kế gì đó.
Ngồi trong quán cà phê gọi một tách cà phê, Hướng Viễn Thần không biết rốt cuộc mình đang đợi cái gì nữa.
Cầm tách cà phê trong tay hồi lâu mà không uống, suy nghĩ về những chuyện trước kia. Vu Vũ Hàm nói uống cà phê không tốt, hai người phải từ bỏ cùng nhau. Hướng Viễn Thần nhìn tách cà phê, cười chua chát.
Lần sau gặp lại chính là người dưng nước lã.
Đặt tiền dưới tách cà phê, Hướng Viễn Thần đẩy cửa rời đi.
Hắn cũng không phát hiện có người đứng ở phía sau hắn nhìn hắn với vẻ mặt ẩn nhẫn, sau đó cũng rời đi.
Hiện giờ người có thể chống đỡ cho niềm tin của hắn chỉ có ba mẹ của Nhâm Hạo, bọn họ luôn nhắc nhở hắn vẫn còn nợ một người đang nằm ở trên giường bệnh.
Vốn hắn tưởng rằng chỉ cần để tất cả ánh mắt đều rơi vào người hắn là được rồi, chỉ cần trong công ty có chuyện gì mới thì hắn sẽ bị ném ra sau đầu ngay lập tức. Nhưng hắn đã hoàn toàn sai lầm rồi.
"Sao lại huỷ bỏ phương án của tôi?" Hướng Viễn Thần đã chăm chỉ làm việc suốt mấy đêm nay cho vụ làm ăn hắn được giao mấy ngày trước, nhưng không ngờ là quản lí lại chỉ nói một câu huỷ bỏ liền ném hết công sức hắn vất vả mấy ngày đêm đi.
"Công ty cảm thấy năng lực của cậu thấp, không vì cái gì khác cả." Quản lí dương như lười nói chuyện với hắn, lúc trước công ty nói coi trọng hắn, hiện giờ lại nói hắn năng lực thấp, thật sự rất buồn cười.
"Tôi là quản lí tự cảm thấy như vậy đi." Hướng Viễn Thần thấy chuyện tới nước này cũng không thèm để ý nữa, quay đầu bước đi.
Đêm qua Vu Vũ Hàm nằm mơ, trong mơ Hướng Viễn Thần đưa lưng về phía cậu, bả vai run lên nhè nhẹ như đang khóc nức nở, Vu Vũ Hàm vỗ nhẹ vào bờ vai của hắn.
Người nọ quay đầu, nhưng lại mang vẻ tươi cười của Nhâm Hạo nhìn cậu.
[Sao lại là anh?] Vu Vũ Hàm bị doạ lùi lại từng bước.
[Sao lại không thể là tôi? Không phải cậu vẫn luôn hy vọng tôi quay lại sao? Hiện giờ tôi đã về rồi này!] Mặt của Nhâm Hạo ngày càng sát lại, cuối cùng lại trở nên rất dữ tợn.
Vu Vũ Hàm thức dậy cả người đều là mồ hôi, cậu luôn thấy có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, cậu vừa mới tới công ty liên nghe thấy chuyện phương án của Hướng Viễn Thần bị huỷ bỏ.
Vốn cậu nên cảm thấy Hướng Viễn Thần đáng đời, nhưng không biết sao cậu lại không muốn nhìn thấy Hướng Viễn Thần cảm thấy khổ sở.
Bạch Tiểu Vũ một đường đều thấy Vu Vũ Hầm thất thần, vẻ mặt đầy lo lắng.
Đột nhiên Vu Vũ Hàm như nhìn thấy một chuyện gì đó rất kinh khủng, dường như trong nhát mắt, Vu Vũ Hàm liền vọt tới trước cầu thang.
Một thân ảnh ngã xuống cầu thang, rơi vào lòng của Vu Vũ Hàm. Vu Vũ Hàm bị đυ.ng mạnh vào nên ngã ngồi xuống đất.
"Không sao chứ." Vu Vũ Hàm hỏi Hướng Viễn Thần trong lòng ngực.
Hướng Viễn Thần ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ tràn ngập nghi hoặc nhìn Vu Vũ Hàm.
Tim Vu Vũ Hàm đập thình thịch, chẳng lẽ chuyện trong mơ sẽ trở thành sự thật, Hướng Viễn Thần và Nhâm Hạo sẽ đổi lại sao?
Nhưng Hướng Viễn Thần nhẹ giọng nói: "Trước khi đổi trở lại vẫn có thể nhìn thấy em, thật tốt." Sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Hiện giờ Vu Vũ Hàm rất muốn lay tỉnh Hướng Viễn Thần, hỏi hắn rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng cậu lại không thể, không thể làm vậy với người ngất xỉu được.
Nếu Hướng Viễn Thần đổi trở lại, sẽ không thể tỉnh dậy được nữa. Nếu hắn không thể tỉnh lại..... không thể tỉnh lại.......
Trong bệnh viện, bà ngoại Hướng Viễn Thần làm rơi bát cháo trên tay, kinh ngạc nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Sau đó lão đảo đi tới cửa, hô: "Y tá, y tá.... Cháu tôi.... nó động đậy rồi!"
Hết chương 23.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán xem có đổi trở lại hay không?