🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Ốc
Văn Thanh đã động tình rồi, bộ phận mẫn cảm chẳng biết đã phản ứng từ lúc nào, dựng đứng thẳng tắp trên bụng anh.
Bạc Vị Nam kiên trì mà dịu dàng xoa bóp eo Văn Thanh, để thân thể cậu từ từ trầm tĩnh lại, thanh âm khàn khàn chưa từng ngừng an ủi: “Bảo bối đừng sợ, nếu như đau thì nói với tôi.”
Văn
Thanh run rẩy gật đầu, tuy rằng cậu khẩn trương tới mức tim sắp nhảy ra ngoài, nhưng đôi mi lại ngoan ngoãn khép hờ, cố gắng làm cho bản thân trầm tĩnh lại.
Bạc Vị Nam đổ thêm nhiều gel bôi trơn ra tay, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp xung quanh miệng huyệt, sau đó chậm rãi dò xét đi vào.
Gel trơn lạnh lẽo đυ.ng phải bên trong nóng bỏng, Văn Thanh nhịn không được khẽ run rẩy, từ cổ họng phát ra tiếng rên dồn dập.
Động tác của Bạc Vị Nam vô cùng dịu dàng, mặc dù như vậy, cảm giác khác thường trong cơ thể vẫn khiến Văn Thanh ứa nước mắt, hàm răng không ngừng cắn môi theo bản năng.
Bạc Vị Nam cúi đầu yêu thương hôn lên trán cậu, lúc này anh cũng không chịu nổi nữa, vật dưới thân cứng ngắc không được thoải mái, trên trán phủ một lớp mồ hôi, động tác trên tay không dừng lại giây nào, kiên trì mở rộng.
Số lượng ngón tay dần tăng lên, đợi tới khi có thể đồng thời chứa đựng ba ngón tay, Bạc Vị Nam mới thở dài nhẹ nhõm, rút ngón tay ra.
Vốn cơ thể đang được lấp đầy đột nhiên trống rỗng, Văn Thanh trợn tròn mắt nhìn về phía Bạc Vị Nam, đáy mắt còn lấp lánh ánh nước.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện có thể lập tức hoàn toàn chiếm lấy người dưới thân, máu nóng trong người Bạc Vị Nam sôi trào. Anh mau chóng lột hết quần áo và đồ trên người ra.
Hai thân thể trần trụi đối mặt với nhau, chỉ cần nhìn thẳng vào mắt đối phương cũng có thể biến tất cả trở nên gợϊ ȶìиᏂ không gì sánh được.
Bạc Vị Nam đặt vật dưới thân của mình lên trước cửa huyệt, Văn Thanh hiểu điều kế tiếp đang chờ đợi mình là gì, căng thẳng tới mức ngay cả hô hấp cũng quên, ngón tay siết chặt lấy ga giường, nín thở chờ đợi.
Mặc dù trước đó đã làm mở rộng tỉ mỉ, nhưng ba ngón tay vẫn không thể nào so sánh với đồ thật, Bạc Vị Nam vừa mới đẩy vào, Văn Thanh đã không thể chịu nổi mà kêu đau. Bàn tay cậu bắt lấy cánh tay anh, mí mắt ẩm ướt.
Bạc Vị Nam điều chỉnh hô hấp cố gắng đè nén du͙© vọиɠ của mình, phải biết rằng đã vài tháng rồi anh chưa từng làm phát nào, chỗ đó của Văn Thanh còn vừa chặt vừa nóng, anh vừa mới tiến vào đã bị sự thoải mái mất hồn kia khiến cho run rẩy.
Anh rất thương Văn Thanh, biết cậu đau, cho dù anh sắp nhịn tới nổ tung cũng không dám tùy tiện lộn xộn.
Văn Thanh nhìn trên trán Bạc Vị Nam đổ mồ hôi, biết anh nhẫn nhịn rất khổ sở, đợi tới khi mình thích nghi được, cậu buông lỏng bàn tay đang túm lấy tay anh, ôm lưng anh: “… Vào đi…”
Bàn tay Bạc Vị Nam đầy kĩ xảo, muốn an ủi vật nhỏ yếu ớt của Văn Thanh, ngón tay thô ráp sượt qua lỗ nhỏ, đầu ngón tay dịu dàng vuốt vẻ đỉnh vật.
Lực chú ý của Văn Thanh quả nhiên bị phân tán, sự vui vẻ truyền tới từ thân dưới yếu ớt khiến cậu không tự chủ được mà khép hai chân, kẹp lấy thắt lưng của Bạc Vị Nam.
Chỉ chờ có thế, anh từ từ đẩy vật cứng của mình đi vào.
Hô hấp của Văn Thanh như bị đoạt mất trong nháy mắt, từ cổ họng phát ra tiếng thở dốc gấp gáp.
Bên trong mềm mại, nóng như lửa, chăm chú vây chặt lấy dương v*t thô to. Do nhận thấy có vật lạ xâm phạm, bên trong tức khắc co rút theo bản năng, sự siết chặt sung sướиɠ này gần như khiến Bạc Vị Nam lập tức buông vũ khí đầu hàng.
Anh mau chóng đè lại cảm giác muốn bắn, đùa gì chứ, đây là lần đầu tiên tuyệt đẹp giữa anh và vợ, nếu vừa vào đã bắn, anh còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa.
Văn Thanh trào nước mắt, không dám cử động chút nào, cảm giác bị lấp đầy trong nháy mắt khiến cậu hít thở không thông.
Bạc Vị Nam cúi đầu hôn cậu: “Bảo bối, có đau không?”
Văn Thanh lắc đầu, dùng thanh âm mềm mại mang theo vài phần nức nở nói: “Rất căng…”
Anh dừng lại một chút chờ cậu thích ứng, sau đó bắt đầu từ từ động đậy, mỗi một lần đều nhẹ nhàng đâm tới chỗ sâu nhất, rồi dịu dàng rút ra. Anh yêu cậu bao nhiêu thì kiên nhẫn bấy nhiêu.
dương v*t thô to ma sát bên trong cơ thể mang đến sự tê dại xa lạ, Văn Thanh nhịn không được thấp giọng rêи ɾỉ khe khẽ.
Bạc Vị Nam giống như bị tiếng rên này kí©h thí©ɧ, đong đưa éo bắt đầu đẩy mạnh tiết tấu.
Vật cứng trong cơ thể không ngừng đâm vào, ma sát kiên quyết muốn tìm một điểm nào đó. Bất chợt, thân thể Văn Thanh run rẩy, tiếng rên bật ra, giống như đột ngột sung sướиɠ khiến vật yếu ớt trước người cậu run một cái.
Bạc Vị Nam mừng rỡ, biết mình đã tìm đúng chỗ rồi, tập trung mãnh liệt đâm vào điểm đấy.
Cổ họng Văn Thanh lập tức phát ra tiếng rên ngọt ngào, miệng huyệt cũng vì sung sướиɠ mà bất giác co rút lại.
Bạc Vị Nam nắm lấy thắt lưng cậu, không thể nhịn được nữa bắt đầu điên cuồng đâm rút, mạnh mẽ xâm nhập, mang tới sự sung sướиɠ tới mất hồn mất vía, tiếng thân thể chạm vào nhau liên tục vang lên.
Sự sung sướиɠ ập tới khiến Văn Thanh bị kí©h thí©ɧ tới đổ đầy mồ hôi, thân thể trắng nõn liên tục đong đưa theo động tác đâm rút của Bạc Vị Nam, thanh âm “ưm ưm a a” vang lên không ngừng. Vật cứng liên tục ma sát điểm nhạy cảm của cậu, kí©h thí©ɧ như điện giật mang tới cảm thụ cực hạn. Văn Thanh thấy như mình sắp hòa tan thành một hồ nước xuân dưới thân anh.
“Ưm a a … Vị Nam… không được…”Văn Thanh lắc đầu không biết mình đang nói cái gì, trong thân thể truyên tới từng đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cậu không kiềm chế được mà kẹp chặt hông của Bạc Vị Nam.
“A…” Chất dịch màu trắng nhũ phun ra giữa vùng bụng hai người, niềm sung sướиɠ mãnh liệt khiến đầu óc cậu trống rỗng, thét lên một tiếng rồi bắn.
Miệng huyệt cũng vì thế mà co rút, ép Bạc Vị Nam cũng bắn theo.
Chất dịch nóng hổi phun vào trong cơ thể Văn Thanh, mang tới cảm giác mãnh liệt.
Văn Thanh thở một hơi, có chút thoát lực mà xụi lơ dưới thân anh.
Bạc Vị Nam vừa được vui vẻ thoải mái, dư vị của cao trào khiến thanh âm của anh mang sức quyến rũ gợϊ ȶìиᏂ: “Bảo bối… Bảo bối Văn Thanh…”
Cậu trợn mắt, dùng đôi mắt ngập nước vô cùng thân mật liếc anh một cái, còn có chút chưa hồi hồn “ừ” một tiếng.
Bạc Vị Nam bị cái liếc mắt này làm cho nửa cứng rắn, vật thô to của anh còn ở lại trong nơi ấm áp kia chưa chịu ra. Anh biết Văn Thanh cũng cảm nhận được điều đó, gương mặt cậu ửng đỏ thẹn thùng: “…”
Anh cúi đầu khéo léo ngậm vành tai của cậu vào miệng, tinh tế gặm cắn, chọc cho Văn Thanh thoải mái. Cậu vừa thẹn vừa giận liếc anh, nhưng mà lúc này cả người trần trụi nằm trên giường, chẳng có chút đáng sợ nào, trái lại còn tăng thêm nét quyến rũ vạn phần.
Bạc Vị Nam khẽ cười, để tay Văn Thanh ôm lấy cổ mình, kéo chân cậu quấn lên người anh, dùng tư thế treo người mà nâng thắt lưng cậu, giúp cậu ngồi lên trên.
Tư thế thay đổi khiến vật đang ngủ đông trong cơ thể thoáng cái đâm tới chỗ sâu nhất. Văn Thanh nhịn không được kêu thành tiếng, hai tay siết chặt.
Bạc Vị Nam đỡ lấy thân thể cậu, bắt đầu từ từ chuyển động. Vốn chất dịch anh bắn trong cơ thể cậu cũng bị chảy ra ngoài, chất lỏng màu trắng nhủ chảy dần xuống khiến khu vực chung quanh miệng huyệt và đùi trong dính dấp, vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.
Vật yếu ớt của Văn Thanh cũng từ từ cứng lên, dán trên bụng Bạc Vị Nam, thỉnh thoảng ma sát cũng sinh ra sự thoải mái.
Bạc Vị Nam đong đưa eo, Văn Thanh ngồi trên người anh giống như một chiếc thuyền nan dập dềnh giữa bão tố kɧoáı ©ảʍ dồn dập, ngoại trừ ôm chặt lấy cổ anh thì không biết phải làm sao.
Thân thể và đầu óc như bị sự cuồng nhiệt của anh đun chảy, vừa kịch liệt vừa dịu dàng.
Cậu bị đâm tới mức không còn sức lực, không thể làm gì khác hơn là tựa vào vai anh. Còn Bạc Vị Nam thì giống như sức lực dồi dào, dương v*t vẫn kịch liệt đâm rút.
“A a a a… Vị Nam… Chậm một chút…” Văn Thanh loạng choạng theo tiết tấu của anh, ngay cả nói cũng không rõ ràng.
Bàn tay của anh ôm lấy lưng cậu, sự sung sướиɠ tới cực điểm khiến anh muốn chậm mà không chậm nổi.
Cảm giác bị ma sát khiến Văn Thanh thoải mái cùng cực, mỗi lần bị đâm vào, nhịp tim của cậu lại nhanh hơn một chút. Cậu không chịu nổi điều này, gần như khóc lóc cầu xin tha thứ: “Vị Nam… Không được…”
Bạc Vị Nam nghiêng đầu hôn lên gò má cậu, thở hổn hển kéo chậm tiết tấu lại, bắt đầu chậm rãi đâm vào.
Văn Thanh nức nở tựa đầu lên hõm vai anh, cái địa phương xấu hổ kia bắt đầu nóng lên, hơi trướng đau.
Nước mắt nóng hổi chảy trên vai Bạc Vị Nam khiến trái tim anh đau xót, mặc kệ bản thân vẫn còn cứng rắn còn chưa bắn, để Văn Thanh nằm xuống giường, sau đó từ từ rút mình ra ngoài.
Nơi miệng huyệt có chút sưng đỏ, chất dịch trắng nhũ cuồn cuộn trào ra không ngừng.
Thoáng cái dừng lại từ sự thoải mái cùng cực, Văn Thanh có chút không thích ứng, mở mắt ra, thấy Bạc Vị Nam vì quan tâm tới cảm thụ của mình nên dừng lại, trong lòng cậu xót xa, bàn tay ôm lấy cổ anh: “Vị Nam…”. Giọng nói của cậu vì rêи ɾỉ quá nhiều mà khàn khàn.
Bạc Vị Nam hiểu ý cậu, nhưng anh không nỡ để cậu khó chịu thêm: “Bảo bối, ngoan nào. Không sao đâu, hôm nay vốn là tôi không tốt, biết em là lần đầu tiên mà còn làm hai lần. Cái kia cứ lấy tay làm cũng được.”
Đầu tiên, Bạc Vị Nam lấy tay giúp Văn Thanh bắn ra, sau đó mới kéo tay Văn Thanh chạm lấy cái của mình, sau một lát rốt cuộc cũng bắn.
Làʍ t̠ìиɦ khiến cả người Bạc Vị Nam trở nên khoan khoái, hưởng thụ sự kết hợp từ thể xác tới linh hồn, cảm giác dễ chịu không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Hai người yêu nhau được hợp làm một, loại suy nghĩ ngọt ngào như vậy thấm vào máu thịt, cảm giác tuyệt với trước nay chưa từng có
Bạc Vị Nam sợ những chất lòng kia lưu lại trong cơ thể Văn Thanh sẽ làm cậu khó chịu, sau khi nằm trên giường một lúc, anh đứng dậy đi vào phòng tắm đổ đầy một bồn, sau đó quay lại bế Văn Thanh lên.
Cậu thấy được động tĩnh, nhỏ nhẹ hỏi một tiếng: “Làm sao vậy?”
Bạc Vị Nam ôm cậu vừa đi vừa nói chuyện: “Tẩy rửa một chút, mấy thứ kia lưu lại lâu sẽ ốm đấy.”
Văn Thanh không quen bị ôm như vậy, vùng vẫy muốn xuống.
Bạc Vị Nam nở nụ cười: “Bảo bối, em chắc chắn mình có thể tự đi à?”
Vừa dứt lời, hai người đã tới phòng tắm. Bạc Vị Nam ôm cậu ngồi vào bồn tắm, để cậu dựa lên người mình, dòng nước ấm áp nhẹ nhàng vỗ về da thịt, mang đi lớp dịch dính dấp.
Bàn tay Bạc Vị Nam nâng chân Văn Thanh treo lên thành bồn. Cậu ngại ngùng rụt rụt chân, có chút khẩn trương.
Anh cúi đầu hôn lên gò má cậu, nói: “Lấy mấy cái đó ra bằng tư thế này dễ hơn.”
Mặt Văn Thanh đỏ lên, gật gật đầu.
Ngón tay thon dài dò xét đi vào, dẫn chất dịch trong đó ra ngoài. Bên trong vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, ngón tay vói vào bị siết thật chặt.
Bạc Vị Nam cúi đầu hít sâu một phát, thiếu chút nữa không nhịn được mà cứng rắn, không dám lộn xộn, sợ sẽ lại đốt lửa, chỉ nghiêm túc giúp Văn Thanh xử lí.
Dòng nước ấm áp như có hiệu quả thôi miên, hơn nữa hai lần làʍ t̠ìиɦ kịch liệt như rút kiệt sức lực của cậu, Văn Thanh cứ như vậy dựa vào người Bạc Vị Nam ngủ gật.