🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ái tình chẳng biết đã âm thầm nảy sinh tự bao giờ, để rồi ngày qua ngày lại càng thêm sâu đậm. Bạch Ly không tin thượng thần chẳng rõ lòng ta.”
“Bạch Ly chẳng dám cầu tình yêu của thượng thần, chỉ xin người đừng bởi vậy mà xa lánh ta, ta vẫn sẽ luôn ở chốn xưa chờ ngài đến, có được không....”
“Nếu lấy hồn phách của ta có thể khiến thượng thần tỉnh lại, Bạch Ly vô oán vô hận. Ta vì người ấy mà sinh, vì người ấy mà tồn tại, cũng cam tâm, vì người ấy mà diệt......”
Bạc Vị Nam lười biếng nằm úp sấp trên bàn để máy tính của Văn Thanh, tai nghe âm thanh mềm nhẹ của cậu du dương chậm rãi đọc từng câu thoại, cảm thấy toàn thân đều vô cùng thoải mái, đuôi mèo cứ từ tốn đung đưa qua lại.
Giọng của Văn Thanh trong vắt, dịu dàng, cực kỳ thích hợp với vai hoa thần, giọng nói êm tai như một dòng suối mát chảy qua, Bạc Vị Nam nhắm mắt lắng nghe, ảo tưởng từng câu từng chữ của cậu là đang nói với anh, trong lòng lại càng vui sướиɠ.
Văn Thanh thật sự yêu thích bộ kịch này, hơn nữa cậu đối với việc thu âm cũng luôn làm rất nghiêm túc, cho nên hai ngày nay vẫn lật đi lật lại kịch bản để nghiên cứu thật kỹ.
Ý của Sách Hoa Cô Nương là cho Văn Thanh thu âm cả hai phần của bộ kịch này cùng lúc, để đến khi vừa ra mắt phần một thì nhân lúc đang hot mà trình làng phần hai luôn.
Phần hai rất khác so với phần một, đại đa số mọi người đều thích HE, mọi người trong giới võng phối đương nhiên cũng thế, ở phần một ngược tâm kinh khủng xong, ở phần hai đạo diễn cho một phát thay đổi 180 độ, thượng thần sau khi khôi phục trí nhớ đã tìm mọi cách để tụ tập hồn phách của hoa thần lại như xưa, hoa thần sau khi khôi phục nhân hình thì đương nhiên là các kiểu ngọt ngào công sủng thụ, và hiển nhiên cảnh H cũng là không thể thiếu.
Văn Thanh là một CV lâu năm, cảnh H lớn nhỏ cũng đã từng thu âm vài cái rồi, nhưng cảnh H của hoa thần trong bộ kịch này cực kỳ nóng bỏng, tổng cộng có hai đoạn, đều để thụ kêu là chính, thời gian còn khá dài, mà lời thoại cũng khiến người ta phun máu mũi.
Văn Thanh đã thử nói chuyện với Sách Hoa Cô Nương, đề nghị sửa một chút lời thoại khi H, thế nhưng Sách Hoa Cô Nương nhanh chóng bác bỏ kiến nghị của cậu, nói là phần hai này quan trọng nhất chính là hai cảnh H kia, làm sao có thể sửa được, mọi người chờ mong nhất cũng là hai cảnh đấy, nếu sửa thì còn gì hay nữa, mấy câu thôi đã trực tiếp khiến Văn Thanh ngẹn họng.
Văn Thanh xoắn xuýt một lát, cuối cùng đành chấp nhận số phận. Nhưng mà từ trước tới nay khi cậu thu âm trong nhà thì luôn chỉ có một mình, còn bây giờ thì khác rồi, Tiểu Tra đang nằm lù lù một đống ngay bên cạnh, đôi mắt mèo tựa hổ phách lưu ly* cứ luôn nhìn cậu, tuy Tiểu Tra chỉ là một con mèo, nhưng vẫn khiến Văn Thanh ngượng ngùng.
(*Như mắt em mèo ở đầu chương ấy)
Văn Thanh suy nghĩ một lát, liếc trộm Tiểu Tra mấy lần, cuối cùng quyết định ôm Tiểu Tra đứng dậy, đi về phía phòng khách.
Bạc Vị Nam nằm vô cùng thoải mái trong lòng Văn Thanh, còn chẳng thèm mở mắt, mặc kệ việc cậu bế mình ra ngoài.
Văn Thanh nhẹ nhàng đặt Tiểu Tra xuống sô pha trong phòng khách, rồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt bé: “Tiểu Tra, giờ anh về phòng thu âm đoạn H, bé ngoan ngoãn chờ ở đây một lát nhé, anh thu xong sẽ ra đón bé vào......”
Bạc Vị Nam vừa nghe thấy thế thì tỉnh cả người, cái gì! Có H để nghe kìa! Làm sao anh bỏ qua được!
Bạc Vị Nam nhanh chóng nhảy dựng lên, chạy thẳng về phía phòng ngủ, có điều Văn Thanh đã nhanh hơn, khi cái vuốt mèo của Bạc Vị Nam sắp chạm vào cửa phòng thì Văn Thanh đã đóng sập cửa lại.
Bạc Vị Nam vừa cào cánh cửa vừa meo meo loạn lên, cảnh H đó, anh muốn nghe quá!!
Những thứ mờ mờ ảo ảo lúc nào cũng hấp dẫn nhất, Bạc Vị Nam dán sát tai mèo vào cánh cửa để nghe ngóng tiếng động trong phòng, đáng buồn là hiệu quả cách âm của phòng ngủ tốt quá mức, khiến cho dù anh đã căng tai lên hết cỡ, cũng không nghe rõ được âm thanh ở bên trong, chỉ loáng thoáng nghe được vài tiếng của Văn Thanh, như thế lại càng khiến Bạc Vị Nam ngứa ngáy trong lòng, a a a a, sốt hết cả ruột!!!
Dù Bạc Vị Nam không nghe được gì, nhưng điều đó cũng không ngăn được trí tưởng tượng phong phú của anh, chỉ nghĩ đến việc Văn Thanh đang làm gì ở bên trong, anh đã không thể bình tĩnh nổi, không biết giọng nói dịu dàng của Văn Thanh khi lên giường thì sẽ quyến rũ đến mức nào đây.......
A a a a...... Điên mất......
Nửa tiếng sau.
“Tiểu Tra, Tiểu Tra bé đừng giận nữa mà, anh cũng đâu muốn nhốt bé ở ngoài đâu......”
“5555*, Tiểu Tra, lần sau anh không dám nữa......”
(5555 đọc là wǔwǔwǔwǔ, nghe như hu hu hu hu <=> tiếng khóc)
“Xin ngài mèo tha thứ, nô tài biết tội rồi......”
Con mèo nào đó vẫn đang giận dỗi, nhắm mắt lại nằm trên bàn để máy tính, kệ cho Văn Thanh dỗ thế nào cũng không thèm quan tâm, không cho tôi nghe thu âm cảnh H, tôi dỗi em luôn!
Văn Thanh thấy Tiểu Tra vẫn giận dỗi với mình, cậu hơi chột dạ gãi đầu, Tiểu Tra nhà cậu thật dễ giận quá mà.
Cậu gửi bản thu âm xong thì cũng không còn việc gì phải làm, nên toàn tâm toàn ý dỗ dành ngài mèo nhà cậu, đưa tay xoa bụng Tiểu Tra liên tục để nịnh nọt.
Bạc Vị Nam dễ chịu đến mức rên gừ gừ, nhưng lại nhớ ra mà mình vẫn đang giận cậu, đành mạnh mẽ nén lại.
Tuy nhiên vụ thu âm cảnh H này vẫn còn lâu mới chấm dứt, Bạc Vị Nam còn chưa hết giận, Sách Hoa Cô Nương đã nhắn vào QQ của Văn Thanh.
Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh Nhi......
Hàn Sơ Thanh Ảnh: Có chuyện gì thế?
Văn Thanh rất tự tin vào kỹ năng phối âm của mình, vậy nên sẽ không nghĩ đến có vấn đề ở phương diện này.
Sách Hoa Cô Nương: Tôi đưa bản thu âm của cậu cho đạo diễn nghe rồi, tôi và cô ấy đều thấy được, các đoạn đều rất hoàn hảo, chỉ có.....
Văn Thanh có dự cảm chẳng lành, liền đánh một dấu hỏi chấm to gửi qua.
Sách Hoa Cô Nương gửi một đống emo ôm ôm hôn hôn, rồi mới ném một câu qua: “Tôi và đạo diễn thấy hai đoạn H kia chưa đạt lắm, cậu thu âm lại lần nữa được không.......
Dự cảm thành sự thật, Văn Thanh khóc không ra nước mắt: “Không thể nào......Trước giờ tôi thu âm H vẫn thu như vậy mà?”
Sách Hoa Cô Nương: Trước là trước, trước khác giờ khác! Trọng điểm của phần hai là hai đoạn H này mà, Tiểu Thanh Nhi, please please.....
Văn Thanh chỉ biết câm nín, hai đoạn H lúc nãy cậu đã dốc toàn bộ khả năng để cho ra thành quả tốt nhất có thể, giờ Sách Hoa Cô Nương lại bảo đoạn H của cậu chưa đạt, cậu cũng không biết phải sửa thế nào bây giờ.
Bạc Vị Nam nằm một bên nhìn thấy mấy tin nhắn này, đã sớm vứt hết mấy cái giận dỗi gì đó lên chín tầng mây, vẫy vẫy đuôi nhảy lên đùi Văn Thanh, thu âm lại thu âm lại, nhất định phải thu âm lại, anh còn chưa được nghe mà......
Văn Thanh xoa đầu Tiểu Tra, rồi lại gõ phím trả lời.
Hàn Sơ Thanh Ảnh: Phải sửa thế nào đây?
Sách Hoa Cô Nương: Phải nóng bỏng hơn nữa! Mãnh liệt hơn! Say mê hơn!
Hàn Sơ Thanh Ảnh: Tôi còn phải nhanh hơn mạnh hơn nữa đúng không.......
Sách Hoa Cô Nương: Phụt.......Tiểu Thanh Nhi, tổ chức coi trọng cậu mà, tin rằng tiềm lực của cậu còn chưa bộc phát hết đâu!
Hàn Sơ Thanh Ảnh: Cứu với! Làm ơn tha cho tôi đi!
Không phải Văn Thanh không muốn sửa cảnh H kia, mà vừa nãy cậu nói thật rồi, hai đoạn kia là hai đoạn H nóng bỏng nhất cậu có thể thu âm từ lúc làm CV đến bây giờ, giờ sửa cũng không biết phải sửa như thế nào.
Sách Hoa Cô Nương gửi một cái emo cười bỉ ổi, rồi gửi một tệp tin cho cậu.
Văn Thanh nhấn tải xuống, rồi gửi một dấu hỏi chấm.
Sách Hoa Cô Nương: [cười trộm] đây là GV* mới nhất của đảo quốc, là báu vật quý nhất của tôi đó, cho cậu mượn tham khảo.
(GV: Gay Video aka phim sεメ gay, đảo quốc là chỉ Nhật Bản)
Văn Thanh suýt ngất, nhìn thứ đang tải xuống trên màn hình, lại câm nín.
Văn Thanh từ nhỏ đã biết mình không thích con gái, cha mẹ cậu đều là giáo viên, khi còn trẻ tự do yêu đương rồi lấy nhau, nên đối với việc dạy dỗ con cái cũng rất thoáng. Văn Thanh vô cùng tin tưởng cha mẹ mình, vậy nên khi bước vào tuổi dậy thì đã chủ động nói chuyện của mình cho cha mẹ hay.
Cha mẹ cậu ban đầu cũng kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại, hai người đóng cửa nói chuyện rất lâu, cuối cùng quyết định, đầu tiên mang con mình đi gặp bác sĩ tâm lý thử xem.
Được bác sĩ tư vấn xong, rồi lại tìm hiểu rất nhiều tri thức về đồng tính luyến ái trên mạng, họ cũng dần hiểu được xu hướng tính dục của con người là do trời sinh, vậy nên cha mẹ không nên phản ứng tiêu cực, nếu không sẽ khiến con cái bị áp lực tâm lý.
Cha mẹ Văn Thanh sau khi bàn bạc với nhau thì quyết định nói chuyện nghiêm túc với cậu, cuối cùng hai người còn an ủi cậu, bảo rằng cậu không cần sợ hãi, cũng đừng để chuyện này ảnh hưởng đến việc học, cha mẹ sẽ không bắt cậu thay đổi tính hướng, nhưng dù sao lúc bấy giờ đồng tính luyến ái cũng hiếm gặp, nên cậu đừng để người ngoài biết, rồi lại dùng cách nói nhẹ nhàng hơn nữa bảo cậu, đừng quá gần gũi với những người đồng giới, cha mẹ không phản đối xu hướng tính dục của cậu, nhưng cũng không ủng hộ.
Văn Thanh lớn lên trong một gia đình có tư tưởng tiến bộ, sự cảm thông của cha mẹ cũng khiến cậu như trút được gánh nặng, suốt những năm tháng trưởng thành cậu không hề bị áp lực bởi chuyện xu hướng tính dục. Thậm chí sau đó, bởi cậu cảm động và biết ơn sự khoan dung của cha mẹ nên vẫn luôn cố không làm họ buồn, vậy nên đối với những bạn bè đồng giới luôn duy trì tình bạn trong sáng, không dám vượt giới hạn một chút nào.
Cho dù sau này tốt nghiệp đại học, ba mẹ khuyến khích cậu đi tìm người yêu, nhưng sau nhiều năm tự gò bó bản thân, giờ muốn có bạn trai cũng có phải là có được ngay đâu, vậy nên cậu vẫn độc thân, chưa từng yêu bao giờ, tất nhiên càng chưa từng làm chuyện đó với người khác.
Độc thân hơn hai mươi năm, nên nếu bảo Văn Thanh chưa từng xem GV thì đúng là chuyện bất khả thi, sau khi cậu lên đại học, hủ nam hủ nữ trên mạng cũng ngày càng nhiều, không biết tý gì về gay với hủ, thì không xứng nói mình là dân 2D*, mấy bộ phim linh tinh về gay cũng rất nhiều, cậu từng lén xem mấy bộ, hay có dở có, thế nhưng cậu vẫn thích đọc truyện hơn, còn phim ảnh thì không hứng thú bằng.
(Thế giới 2D aka thế giới ảo trong manga, anime, tiểu thuyết, game, v.v…)
Bộ phim Sách Hoa Cô Nương gửi, nhìn tên là cậu biết mình chưa từng xem, Văn Thanh di chuột lên phim, do dự một lát, cuối cùng quyết định mở lên xem, nếu xem nó thật sự có thể giúp cậu diễn cảnh H tốt hơn, thì cũng coi như mèo mù vớ cá rán.
Văn Thanh cúi xuống gãi cổ Tiểu Tra, thành khẩn nói: “Tiểu Tra à, trẻ em không nên xem loại phim này đâu, bé mới có mấy tháng tuổi thôi, đừng xem có được không?”
Bạc Vị Nam vươn vuốt bám vào bàn máy tính, đùa sao, GV các thứ đối với anh chả là cái đinh gì, lần này đừng mơ nhốt anh ngoài cửa.
Văn Thanh thử bế Tiểu Tra lên, thấy bé không chịu buông móng vuốt ra, không khỏi dở khóc dở cười: “Tiểu Tra, bé là mèo cơ mà, xem GV làm gì?”
“Meo!” Kệ, tôi muốn ở trong này!
Văn Thanh hết cách, đành bỏ Tiểu Tra ra, rồi nhấn chuột, mở phim lên.
Hết chương 12