Chương 4: Tình địch

Ngoài cửa chùa Thiên Sam bỗng nhiên xuất hiện cỗ kiệu tám người khiêng, bốn mặt nạm vàng, đỉnh kiệu có tượng hình thần thú Trọng Minh Điểu, hai bên mành cửa treo hai chuỗi hạt đông châu màu sắc oánh nhuận. Phong cách cực kỳ xa hoa cùng ngôi chùa thanh nhã vô cùng không tương nhập. Giống như đóa mẫu đơn vào nhầm hồ sen vậy.

Tiểu tăng cầm chổi quét rác dừng lại, đứng trước cửa nhìn cỗ kiệu ngẩn ra, rồi chạy vào bên trong bẩm báo.

Ở Ứng quốc, cỗ kiệu loại này trừ Hoàng thất thì cũng chỉ có người có phẩm cấp tam phẩm trở lên mới được ngồi. Kiệu tám người khiêng, đỉnh kiệu lại gắn Trọng Minh Điểu, chứng tỏ người đến thân phận tôn quý. Tuy nói không quan tâm chuyện phàm trần, nhưng trong chùa tăng nhân đa số là người thường, thân từng ở hồng trần liền vô pháp thoát ly thế tục.

“Sư huynh.”

Chuông đồng rỉ sét treo trước cửa, bình sứ men xanh cắm vài cành Phật linh non, bên cạnh bình hoa còn đặt một chuỗi phật châu đeo tay, hắc hương mới đốt được một nửa. Tăng nhân mặc tăng bào màu trắng ngồi quay lưng đối đại môn, không nhanh không chậm mà cầm lấy một quyển sách, đề bút viết thêm nội dung, chờ ngòi bút rời trang giấy trắng, trên giấy hung tự mở đầu.

“Sư huynh, chuông đồng vang lên đã hai canh giờ”, tiểu tăng ngũ quan thanh tú nâng lên ngón tay ngắn ngủn, tò mò mà chỉ nơi thường ngày từ trước đến nay không phát ra tiếng chuông, nhìn chằm chằm Mãng điêu trên đỉnh cùng tượng Mãng Điêu phía đối diện một lát, gãi gãi đầu, “Ta như thế nào cứ cảm thấy nó đang trừng ta?”

Tăng nhân đưa lưng về phía tiểu tăng ôn nhu nói: “Bình thường chuông không kêu là do trong chùa thanh tịnh, hôm nay lại vang đại để là cảm thấy trong chùa không yên, cho nên, lòng có buồn bực.”

“Ngươi nói nó có cảm giác giống như con người ư?” Tiểu tăng rùng mình một cái, vội vàng cách chuông đồng xa chút, hắn ghé vào trước cửa thì thầm: “Khách đến chùa hành hương ngày thường cũng không ít, chùa Thiên Sam chúng ta hương khói cường thịnh, thời gian yên tĩnh rất ít, vì sao cố tình hôm nay mới không an ổn?”

Tăng nhân nghe tiểu sư đệ nói, cười cười, đạm nhiên hồi đáp: “Bởi vì người đến hôm nay không phải khách hành hương mà là nghiệp quả.” Nói hết lời, hắn khép sách lại, đứng lên nhìn cây Phật linh đang nở hoa ngoài cửa sổ. Môi mỏng nhạt màu khẽ nhếch, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Trà nhân.”

(Trà nhân: người pha trà)

“Ân?”

“Khách quý tới cửa, ngươi tạm thời tránh đi, chớ có hấp tấp mà va chạm với người mang nghiệp quả.”

Tiểu tăng nghe hắn nói không hiểu ra sao, chỉ nghĩ cái gì là nghiệp quả.

Cái gì tính là nghiệp quả.

Chùa Thiên Sam khách tới thăm hàng năm đều có, chỉ có khách tới thăm hôm nay bất phàm.

Tăng nhân thấy rất nhiều tu sĩ cưỡi thú, ngự kiếm bay tới. Nhất thời không biết hôm nay là ngày nào, lần náo nhiệt như này gần đây nhất cũng là hội chùa khi Phật linh chớm nở. Hôm nay thế nào vô duyên vô cớ tới nhiều tu sĩ như vậy.

Người tới còn đều là tu sĩ Nam Quận.

Khách đến từ Nam Quận trên người đều mang theo một mùi hương thanh nhã giống nhau, nhưng xem cách ăn mặc cùng bội kiếm thì không phải người cùng tông môn. Bất quá tuy môn phái bất đồng nhưng người đến chùa đều hỏi cùng một vấn đề–

“Trần Sinh ở đâu?”

Tăng nhân chết lặng mà trả lời “ở tĩnh thư phòng”. Nhìn bọn họ một đám người liền hấp tấp chạy hướng tĩnh thư phòng, thập phần tò mò vị Trần thí chủ này rối cuộc là người phương nào.

“Nhị vị thí chủ.”

Quách công tử ngồi trên ghế dựa, ánh mắt bất thiện mà nhìn về phía Trần Sinh. Bên cạnh còn có một vị tăng nhân đang lo lắng hắn gây sự.

Người Trần gia thấy có người tìm tới vội vàng núp vào, không lo lắng vì sao Trần Sinh không nói gì, còn rảnh rỗi mà đàm luận vì sao Trần Sinh lại cùng người này kết oán.

“Nhất định là ghen ghét gia huynh hoàn mỹ!”

Trong phòng, tiểu muội Trần Tú Tú cất cao giọng. Nghe vậy người Trần gia sôi nổi gật đầu, rất là tán thành.

Bên ngoài, Trần Sinh cùng người đối diện nhìn nhau một lát, nhịn không được thở dài một tiếng.

Người tới tên Quách Tề Hữu, là con của Trưởng giáo Tiểu Thánh Phong- Quách Tử, cũng là sư đệ được nữ chủ sủng ái nhất. Diện mạo anh tuấn, tính tình nóng nảy, bị sủng hư từ bé, không phải người dễ ở chung, làm người có chút khinh cuồng, nhưng bản tính không xấu. Là người duy nhất trong hậu cung của nữ chủ mà Trần Sinh nhìn thuận mắt.

Nguyên nhân nhìn hắn thuận mắt cũng rất đơn giản, Quách Tề Hữu đầu óc đơn giản, dễ khống chế.

Trần Sinh thích người đầu óc đơn giản. Lại nói tuy Quách Tề Hữu tính tình không tốt nhưng cũng sẽ không khinh nhục Trần Sinh. Ngược lại, Trần Sinh đối xử tốt với hắn, hắn cũng sẽ đối tốt với Trần Sinh. Nhiều năm ở chung, Trần Sinh đối xử tốt với hắn cũng có vài phần thiệt tình. Tuy nói ra có chút vũ nhục người khác, nhưng Trần Sinh quả thật đem hắn làm như sủng vật mà nuôi. Cho nên quan hệ của bọn họ còn tính không tồi. Trần Sinh hiện tại nhìn thấy hắn không phải quá bực mình, chỉ có chút phiền lòng.

Phiền lòng chính là ban đầu Quách Tiểu Hữu quá ngây thơ, không phải vì Quách Tử chết khiến hắn trưởng thành hơn rất nhiều thì Trần Sinh cũng sẽ không cùng hắn tương giao. Nhìn hắn tìm tới cũng có chút cảm giác giống như hài tử đến quậy khiến người ta đau đầu.

Không biết làm sao với Quách Tề Hữu, Trần Sinh tay cầm dao cạo, còn chưa nghĩ ra cách đuổi đi Quách Tiểu Hữu, lại đã thấy một dám người thanh to thế lớn chạy tới. Vừa chạy vừa hô “Trần Sinh ở đâu.”

Không biết là ai quá mức xúc động phẫn nộ, từ ngữ thô tục xuất hiện cùng gương mặt tuấn mỹ, ưu nhã đoan trang của tu sĩ bay sạch không còn một mảnh.

Trần Sinh nheo mắt, nhìn bọn họ nổi trận lôi đình. Hắn nghĩ, nếu không phải nơi đây là Phật môn thanh tịnh, nhóm người này cũng không chỉ đơn giản kêu “Trần Sinh ở đâu” dễ nghe như vậy.

Nghĩ đến đây hắn lắc lắc đầu, nắm chặt dao cạo trong tay, “Có việc?”

Lời này vừa nói ra, mọi người khϊếp sợ mà nhìn hắn,các tu sĩ đang chạy đến chợt dừng bước, tựa hồ không tể tiếp thu việc Trần Sinh là một vị hòa thượng.

Sau một lát, cố người hỏi hắn: “Họ Trần! Ngươi đây là có ý gì?!”

Người tới hôm nay tựa hồ thực thích hỏi hắn có ý gì. Mà hắn thực sự không có ý gì khác, chỉ là trong lòng có chút tính toán, so với cưới nữ chủ hắn càng nguyện ý xuất gia. Bắt hắn cưới nữ chủ còn không bằng bắt hắn vào cửa Phật đoạn tuyệt hồng trần, miễn cho bị liên lụy.

Bởi vậy, hắn nói: “Không có ý tứ gì. Bất quá là nghĩ quy y cửa Phật, ngày ngày niệm kinh thôi.”

Trần sinh giờ phút này thần thái xác thực có chút đạm nhiên của tăng nhân, ánh mắt hắn có thể nói đã nhìn thấu hồng trần, tâm như cho tàn.

Nhưng là…

“Họ Trần, ta mặc kệ ngươi có muốn xuất gia hay không, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có biết chủ tọa Tiểu Thánh Phong hay không?”

Người hỏi nghẹn một bụng lửa giận. Nhưng nơi này là chùa Thiên Sam hắn không dám làm càn. Âm thanh bị đè né đè nén đến khi phát ra gần như không thể nghe thấy.

Mà chủ tọa Tiểu Thánh Phong trong miệng hắn chính là chỉ Khúc Thanh Trì.

Hiện nay tiên môn đứng đầu là Phụng Húc Đích Tôn, Tiểu Thánh Phong tuy không phải đứng đầu, nhưng cũng có thể cùng Phụng Húc Đích Tôn so đấu. Khúc Thanh Trì là đệ tử của Kiếm Thánh, địa vị trong tông môn không thấp nên khi nhắc đến nàng mọi người đều xưng một tiếng thủ tọa.

Đám người Trần Sinh tuy là phàm nhân, nhưng Khúc Thanh Trì đại danh đỉnh đỉnh không người không biết, y cũng không thể giả bộ không biết người ta, chỉ có thể gật đầu nói một câu: “Nghe nói qua.”

Một câu nghe nói, cố ý đem khoảng cách kéo ra.

“Nghe nói?”

Tăng nhân chùa Thiên Sam còn ở bên coi chừng, người không muốn mặt mũi nói ra một câu ngươi đánh rắm. Hắn đè nặng hỏa khí đối Trần Sinh rống: “Ngươi đừng giả vờ giả vịt. Hiện tại Nam Quận ai không biết ngươi cùng thủ tọa đi lại thân mật!” Dứt lời, nàng liếc mắt đánh gia Trần Sinh một lượt từ đầu đến chân, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là kẻ phàm phu tục tử, thủ đoạn nham hiểm, thủ tọa vốn tâm tư đơn thuần, bị ngươi lừa gạt nổi lên ý niệm cùng ngươi bên nhau!”

Ai tâm tư đơn thuần???

Ai cố tình lừa gạt???

Trần Sinh nghe được lời này thiếu chút nữa tức chết.

Y khẽ nhíu mày, nghiêm túc mà nói: “Các vị tiên trưởng, Trần mỗ thực sự không quen biết thủ tọa, thủ tọa là người phương nào. Trần mỗ chỉ là kẻ phàm phu tục tử, cùng chủ tọa thân phận khác nhau một trời một vực, như thế nào cùng chủ tọa quen biết? Lại nói, nếu Trần mỗ thực sự đối chủ tọa có lòng hy vọng xa vời, giờ phút này cũng sẽ không muốn quy y cửa Phật. Còn có, Trần mỗ từng có hôn ước, cuộc đời này chỉ chung tình một người. Tuy rằng trước đó vài ngày nàng cùng Trần mỗ tan duyên, nhưng Trần mỗ vô năng, không buông xuống được, cho nên còn thỉnh chư vị chớ có nói bậy, miến cho tổn hại danh dự chủ tọa.”

Danh dự chủ tọa sớm đã bị ném đi ở Xuân triều thượng hội…

Mọi người nghẹn lời, Trần Sinh nhìn ra bọn họ hiểu nhưng giả bộ không biết. Một lòng tỏ vẻ thâm tình, kiên quyết không thừa nhận nữ chủ thích y. Một bên nâng nữ chủ, một bên hạ bản thân, cực kỳ chân thành mà– cự tuyệt nữ chủ.

Dù sao trong mắt những người khác y cũng không biết ở Xuân triều hội xảy ra chuyện gì, nên phản ứng như vậy cũng không sai.

Khi chia tay nữ chủ xác thực không nói cho y mình là ai. Nàng cho y một cơ hội giả bộ không quen biết nàng. Vừa có thể tống cổ đám người này, thuận tiện nhục nhã nàng một phen. Nữ chủ tâm cao khí ngạo, từ đây khẳng định sẽ không để ý đến y, có muốn tìm y cũng sẽ không tìm tới tận chùa Thiên Sam này.

Nghĩ như thế, xuất gia quả là lựa chọn hoàn mỹ, mặc dù lựa chọn này đại biểu y đã cùng đường…

Đám người có trí tưởng tượng phong phú, đem tiền căn hậu quả suy đi tính lại, lập tức hiểu ra.

“Ngươi có phải vì việc hôn sự không thành mà muốn xuất gia?”

Trần Sinh không nói gì. Nhìn bộ mặt hắn hiện tại quả thực rất giống người đang thương tâm vì tình. Hơn nữa chuyện y cùng vị hôn thê giải trừ hôn ước là thật, y cũng không sợ bọn họ đi tra.

Mọi người thấy vậy hai mặt nhìn nhau, trong lòng phiên giang hải đảo. Thủ tọa coi trọng một phàm nhân khiến bao người kinh giận, nhưng nam tử này trong lòng lại có người khác, đối chủ tọa không có tâm tư gì, cuối cùng tổng kết ra một sự thật đáng buồn, chủ tọa vậy mà yêu đơn phương người ta. Không chỉ vậy, chủ tọa còn bại bởi nột nữ tử phàm trần… Bọn họ hiểu đại khái là– Trần Sinh khổ luyến nàng kia– nàng kia không cần Trần Sinh– thủ tọa thích Trần Sinh– Trần Sinh đối thủ tọa không có tâm tư!

“Này không khỏi quá nam kham…”

Không biết là ai nói một câu như vậy.

Quách Tề Hữu nhất thời sắc mắt xanh mét, trên đầu gân xanh nổi lên.

Trong đám đông lại có người không có hảo ý mà nói một câu: “Xem ra vị Trần công tử này xác thực không biết nguyên do, có thể là thủ tọa cùng Trần công tử tương ngộ khi chưa biết thân phận.”

—Trong phút chốc Trần Sinh biến từ cẩu thành Trần công tử.

Người kia vẫn không ngừng: “Này đều không sao cả, Trần công tử, chúng ta không nói khả năng ngươi không biết, thủ tọa của Tiểu Thánh Phong đối ngươi có tình ý, ngươi nghĩ thế nào?”

“Ngươi cũng không cần nghi ngờ việc này là giả, nếu là giả chúng ta cũng sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi. Ngươi hảo tâm nói thẳng cho chúng ta biết, việc này ngươi nghĩ sao?”

Trần Sinh bị bọn họ ép hỏi bèn nói: “Trần mỗ xác thực không quen biết thủ tọa, cũng không biết vì sao tồn tại hiểu lầm này. Trần mỗ hiện tại đã nhìn thấu hồng trần, cái gọi là ái tinh, tiên phàm không chung đường, vẫn là sớm cởi bỏ hiểu lầm này mới tốt.”

Lời này vừa nói ra, hoàn toàn chứng thực chuyện Khúc Thanh Trì đơn phương Trần Sinh, Trần Sinh lại chỉ yêu mình vị hôn thê. Không so mặt khác chỉ nhìn xuất thân tôn quý của Khúc Thanh Trì cũng không thể khiến một phàm nhân động tâm! Quả thực chính là–

Vô cùng nhục nhã!

Thân là thủ tọa Tiểu Thánh Phong, coi trọng một phàm nhân mà còn bị phàm nhân cự tuyệt!

Người chạy tới đây có những kẻ kính yêu nữ chủ, có người lại đơn thuần là đến xem náo nhiệt, nhiều người nhiều miệng, đàm luận đến thiên y vô phùng, kiểu gì cũng có.

Quách Tề Hữu nghe chung quanh nghị luận sôi nổi, bỗng nhiên đứng dậy. Hắn vốn dĩ không muốn cùng một phàm nhân xuất gia so đo, nhưng hôm nay nghe tên phàm nhân kia nói như vậy, lại nghe mọi người xung quanh vọng ngôn lập tức cơn giận bùng lên, không còn lý trí.

“Họ Trần!”

Trần Sinh ngẩng đầu.

Quách Tề Hữu nhìn bộ dáng ôn nhã của hắn thập phần sinh khí, “Họ Trần, ngươi tính là cái thứ gì! Thủ tọa coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, há cho ngươi còn dám ở chỗ này ưỡn ẹo làm dáng! Ngươi mau đi thay quần áo bình thường, theo ta hồi Tiểu Thánh Phong!”

Ý tứ là muốn buộc Trần Sinh phải theo Khúc Thanh Trì.

Trần Sinh: “????”

…….

Ngươi

Còn nhớ rõ

Chính mình tới làm gì sao???

Ngươi không phải tới xử tình địch sao???

Có người xử như ngươi sao???

Thân phận của mình là gì ngươi không rõ ràng sao???

Dạo cạo vô dụng rơi trên mặt đất, Trần Sinh ngàn tính vạn tính, không tính được fan não tàn của nữ chủ sẽ có phản ứng thần kỳ như vậy.

Này đúng thật là —

Không còn gì để nói!

–End–

Tra Cái Kia Vạn Nhân Mê - Chương 4: Tình địch