Chương 12: Lầm lỗi

Ninh Huy viết một phong thư chuẩn bị gửi về kinh thành.

Tâm phúc của hắn nhìn thấy nội dung trên giấy, châm chước lựa từ khuyên hắn: “Làm vậy chỉ sợ Trưởng công chúa không vui. Thái Úy đang đứng trên cùng một chiếc thuyền với công chúa, nếu thân thể Trưởng công chúa không khỏe, chắc chắn có dị động, đến lúc đó chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến người. Vì một Trần Sinh nho nhỏ mà bị vấy bẩn quả là không đáng.”

Ninh Huy một chút cũng không sợ, hắn chẳng quan tâm mình cùng Trưởng công chúa có cùng thuyền hay không, Trưởng công chúa không thoải mái liệu có gây ra sóng to gió lớn gì không, nhà đò có vì vậy mà gây chuyện với hắn hay không. Hắn nói: “Thái Hậu giận giữ, cũng chỉ là nhất thời, nếu thật sự không vừa mắt Trần Sinh, y cũng không lành lặn mà về quê được. Nếu y là hạng tiểu nhân nịnh nọt, ta đương nhiên sẽ không để ý đến y. Nhưng y thà rằng bỏ về quê cũng cự tuyệt Huyện chủ, phân khí tiết này không nên chịu nhục.”

“Ta vẫn luôn thưởng thức người có cốt khí, hơn nữa mấy tên kia đều không dùng được, ta cần bồi dưỡng thêm người, dù y cùng Trưởng côn chúa bất hòa với ta mà nói cũng không phải vấn đề, ngươi sai người đem tin này về kinh, trước cho y một chức vụ tương đương với huyện lệnh, chờ sau ba năm mãn nhiệm kỳ, lại xem y thế nào. Nếu làm tốt ta không ngại đề cử y, nếu không thì không cần nhắc đến nữa.”

Hai người trong phòng đang nói chuyện, người hầu ngoài cửa bỗng nhiên báo: “Thái Úy, Trần tiến sĩ cầu kiến.”

Ninh Huy cùng tâm phúc liếc nhau, cầm mũ sa bên cạnh đội lên, trầm giọng nói: “Cho y tiến vào.”

Kẽo kẹt một tiếng, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, ngoài cửa tiến sĩ anh tuấn trầm ổn nay lại đổi một bộ mặt khác.

“Thái Úy an.”

Ninh Huy nhìn nét cười gian trên mặt y, bỗng nhiên nhăn mi lại.

—————————

Chờ Trần Sinh mặt tiện cười cười rời đi, Ninh Huy tức đến giơ tay đập vỡ chén trà, tâm phúc đứng bên cạnh không dám động, sợ chọc giận Thái Úy bị đá ra khỏi vị trí tâm phúc khó khăn lắm mới đạt được.

Vả mặt tới nhanh tựa cơn gió lốc.

Thái Úy mới vừa nói thưởng thức Trần Sinh nhân phẩm tốt lại tài hoa, nói y có một thân ngạo cốt. Này một thân ngạo cốt Trần Sinh lập tức chạy tới, vì tiền đồ quan chức a dua nịnh nọt, thổi phồng Thái Úy đến mức tâm phúc hắn đứng cạnh cũng không dám nghe. Này đúng là… Không lưu cho Thái Úy chút mặt mũi.

“Đốt đi!”

Ninh Huy đem thư xé, nghĩ thế nào cũng không xuôi, sắc mặt xanh mét mà chỉ vào tâm phúc nói: “Hắn không phải muốn cầu vinh hoa phú quý sao? Hảo! Ta cho hắn một cái “hảo” vị trí! Ta nhớ Vọng Kinh uy thủy vừa chết một người, vừa lúc trống một vị trí?”

Tâm phúc nghe đến uy thủy sắc mặt liền có vài phần xấu hổ, “Nhưng địa phương kia…”

“Địa phương kia cùng Trần tiến sĩ thực xứng đôi, cho hắn ngồi lên chức vị đó, thỏa mộng làm quan của hắn!”

“Vâng.”

Tâm phúc không dám nhiều lời, lãnh mệnh liền xoay người chạy. Hắn nghĩ: Bên này vừa mới vì y định ra tiền đồ cẩm tú, còn y thì, không mời tự đến, dăm ba câu liền đem tiền đồ hủy hoại. Thật không biết nên nói vị Trần tiến sĩ này thời vận không tốt, hay phẩm hạnh tự xứng với thân phận đây…

Trần Sinh hiện tại đối với việc này hoàn toàn không biết gì, còn đang cười ha hả hỏi Quách Tề Hữu: “Khi ta đi vào, tu sĩ khác có trùng hợp đi ngang qua?”

“Có a.”

“Ta kêu Thái Úy cho ta một chức quan nói đủ lớn tiếng không?”

“Đủ.”

“Việc này truyền ra ngoài, có phải ai ai cũng biết ta là kẻ tiểu nhân chuyên nịnh hót? Tu sĩ kia có phải thực khinh thường ta?”

“Không sai.”

“Cho nên chúng ta đạt được mục đích rồi? Hắn liệu có đi nơi nơi nói ta vô sỉ?”

Quách Tề Hữu nghe tới đây dừng một chút, nhìn Trần Sinh vẻ mặt đầy mong đợi, không biết nên nói thế nào.

“Hẳn là không.”

“Hẳn là… Không?” Trần Sinh sinh đang cao hứng còn muốn nói gì đó, nghe được Quách Tề Hữu nói vậy nháy mắt cứng đờ, vội vàng hỏi: “Hắn vì sao không nói?”

“Hắn nói, hắn đường đường là tu sĩ, làm sao có thể nói xấu người khác sau lưng,” Quách Tề Hữu một bên nói một bên mở cửa phòng Trần Sinh, “Nhưng hắn cũng mắng ngươi là đồ vô liêm sỉ, đồ trơ trẽn, cho nên” hắn chỉ vào tu sĩ cầm vài quyển sách đang đứng ngoài cửa nói: “Hắn quyết định phải hảo hảo dạy dỗ ngươi một phen, quyết không cho ngươi kéo chân sau thủ tọa, tổn hại danh tiếng thủ tọa.”

Trần Sinh: “………”

“Loảng xoảng” một tiếng.

Trần Sinh dùng sức đóng cửa phòng lại, làm bộ không thấy trước cửa có người.

Người đứng ngoài cửa khó hiểu, còn đứng kêu: “Họ trần ngươi có ý gì! Nhìn thấy ta không cảm thấy vinh hạnh không nói cư nhiên còn đóng cửa lại! Ta còn chưa thấy qua phàm nhân nào không biết tốt xấu như ngươi, ngươi hiện tại mau mở cửa ra cho ta, nhìn bộ dáng vừa rồi của ngươi, còn tiến sĩ cái gì, ta đây cũng thấy mất mặt thay ngươi!”

“…” Sợ hắn tiến vào, Trần Sinh im lặng lấp kín cửa.

Kẻ đứng ngoài cửa vẫn tiếp tục gào: “Còn ngươi nữa, Hề Nguyên Quân, ngươi tốt nhất đem sự tình vừa rồi nuốt xuống, chớ có nói ra nói vào sau lưng người ta.”

Quách Tề Hữu: “???”

“Thủ tọa chứng ta tâm địa thiện lương, ta không muốn vì đức hạnh thối nát của các ngươi mà phải buồn phiền.”

“Ngươi đánh rắm! Quách Tề Hữu đá văng cái bàn Trần Sinh dùng chặn cửa, giống như gà rọi mà xông ra ngoài, chỉ vào người nọ mà mắng: ‘Ngươi mở to mắt mà nói chuyện, ta từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, chưa từng làm ra chuyện gì thẹn với lương tâm, ngươi đừng có đem mấy tâm tư xấu xa kia chuyển lên người ta, chính mình muốn làm nhưng không dám nhận, còn dám bảo ta ở sau lưng người khác nói ra nói vào!”

“Ta xấu xa? Ta xấu xa còn chạy đến dạy hắn làm người thế nào sao?”

“Hắn vốn dĩ chính là người, còn cần ngươi phải dạy? Nếu có muốn dạy cũng là ta dạy!”

“…..”

Trần Sinh thấy bọn họ khắc khẩu, vô ngữ mà ngồi trên ngạch cửa. Một bàn tay che lại nửa khuôn mặt, bàn tay còn lại sờ trong tay áo.

Hắn đầu đau muốn nứt, trong lòng đều là– ngươi quản tình địch có hay không kéo chân sau người trong lòng ngươi làm gì. Lúc hắn làm chuyện không ra gì, nên chửi phải chửi nên đánh phải đánh a. Đem truyện này truyền đi, cho tất cả mọi người biết ta là kẻ trơ trẽn, phỉ nhổ ta, chán ghét ta, khiến thủ tọa nhìn thấy ta liền ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ. Như vậy mới là phương thức chính xác đối xử với tình địch, các ngươi phẩm cách đạo đức cao thượng như vậy làm gì!

Đáng chết!

Mắt thấy hai người nháo ngày càng kịch liệt, mọi việc không thuận, Trần Sinh lại bắt đâu ngồi nghĩ cách khác.

————————–

Lá cây nhẹ nhàng chậm chạp mà rơi xuống, dừng trên thềm đá

Tiểu Thánh Phong núi non trùng điệp rừng cây xanh mướt, giữa rừng có dong suối, trong suốt như gương, thanh u an tĩnh, cảnh sắc cổ xưa tú mỹ, tựa như nhân gian tiên cảnh.

“Ngươi làm sao vậy?”

Trong núi, trên mặt hồ nước xanh như ngọc bích, có một gian nhà nhỏ, cũng không có trụ chống đỡ mà như được đặt trên mặt nước, lại vững như Thái Sơn, không nhúc nhích cũng không chìm.

Từ trên nhìn xuống, có thể thấy quanh nhà tụ tập một đám hắc ảnh, hắc ảnh ở trong nước bơi qua bơi lại, nhưng kỳ quái là hắc ảnh kia có bơi thế nào mặt nước cũng vẫn không một gợn sóng.

Cảm nhận được khí tức người trong phòng không giống bình thường, thứ ở dưới nước dùng thanh âm trầm thấp hỏi: “Ngươi tâm không tịnh, không nên tu luyện, nếu thành công đột phá sẽ thành đại năng tôn giả, tâm ma nhập cảnh sợ là sau này phải đi theo tu ma.”

“Như thế nào, ngươi đây là muốn đổi nơi ở sao?” Thứ kia lúc này có chút buồn bực, “Nhưng ta thích nước ở Tiểu Thánh Phong, nơi khác nước ăn không ngon như ở đây, ngươi cũng cùng ta nói, nếu ta ăn chưa đủ sẽ không rời đi.”

Sau màn lụa trong nhà gỗ có người ngồi đả tọa quay lưng với cửa sổ, hắn nghe dưới nước hỏi chầm chậm nói: “Ta cũng không phải muốn chạy.”

“Nhưng ngươi tâm không tĩnh, người tu luyện kị nhất là trong lòng có tạp niệm.”

“Tạp niệm không thể không có, vứt cũng vứt không được.”

“Vì sao? Vì phàm nhân kia?”

“Không phải.”

“Thế thì vì sao?”

Thấy nó vẫn luôn hỏi, người trong phòng hàng mi run rẩy, bình tĩnh mà nói: “Tiêu Sơ không thấy.”

Mặt nước bỗng nhiên nổi lên gợn sóng.

Thứ dưới nước cả kinh, bất đắc dĩ mở miệng: ‘Chuyện đột phá vẫn là hoãn lại đi, ngươi đừng để tâm nhập ma a, ngươi nhập ma rồi liền không thể tiếp tục ở lại Tiểu Thánh Phong nữa.”

Lời trong lời ngoài, trước sau không rời chỗ ở.

Tựa hồ biến thành ma tu chuyện gây ảnh hưởng duy nhất chính là không có chỗ ở.

Nó khuyên người trong phòng xong lại nói: “Tiêu Sơ bản lĩnh không nhỏ, là ai vây khốn hắn?”

“Không biết, chỉ biết hắn hiện đang trên đường.”

Người trong nhà nói tới đây liền đứng lên, cũng thật sự không tu nổi nữa.

Hắn cầm lấy trường kiếm, cùng thứ dưới nước nói: “Ta đi tìm xem.”

—-tìm cũng tìm không thấy.

Rốt cuộc phải dùng phương pháp gì mới có thể giải quyết?

Trần Sinh tay chống cằm, cửa phòng sau lưng mở rộng, Quách Tề Hữu cùng tu sĩ kia nói đến giọng cũng khàn. Hai người ghé trên thềm đá, kiệt sức mà vẫn muốn già mồm.

Trần Sinh ngồi ở cạnh bàn, trên bàn đặt hai chén trà, một cành Phật linh, một cánh tay trẻ con bằng bùn, cau mày suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.

Phiền phức cứ từng đợt từng đợt kéo tới, còn chưa nghĩ ra biện pháp xử lý Tiêu Sơ, bên này lại bắt đầu có chuyện.

Bất quá….

Trần Sinh cầm lấy “Vật” y mượn ra từ trong đất, bóp búp bê đất đầu to, không chút để ý mà nói một câu: “Ngươi đời trước lợi hại như vậy, đời này lại mặc người xâu xé.”

—-End—