Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tra Cái Kia Vạn Nhân Mê

Chương 11: Tá vật (Mượn vật)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Sinh là một phàm nhân.

Là phàm nhân duy nhất trong hậu cung của nữ chủ.

Ngũ Nhật Thư là tiểu thuyết tu chân, cùng với đại đa số tiểu thuyết tu chân có hoàn cảnh giống nhau. Phàm nhân muốn tu hành cần phải có linh căn, có tuệ pháp, cần gia nhập tông môn.

Nhưng mỗi tông môn đều có những yêu cầu riêng, không phải ai muốn là có thể vào. Có những người dù có linh căn nhưng vẫn vô pháp tu luyện. Tu hành nhiều năm cũng chưa chắc có thể dạt đến trình độ mà bản thân mong muốn, sẽ sống như những phàm nhân khác, phải đối mặt với sinh lão bệnh tử.

Những người như vậy được gọi là xá nhân.

Những người tu đạo thuận lời, đột phá đại kiếp nạn sinh tử, danh xưng tu sĩ. Những tu sĩ có địa vị cao hơn được xưng là Quân, sau đó là Tôn.

Tôn Giả lại là các vị đại năng, số lượng không nhiều, hiếm khi xuất hiện nơi phàm trần. Người được xưng là Quân lại không ít, được chia làm hai loại, một là bối phận thân phận cao, hai là thực lực không tầm thường.

Hai người đang ở bên trong, Quách Tề Hữu là Quân, Khúc Thanh Trì là Tôn.

Còn Trần Sinh…. Bất quá là cái phàm nhân thôi.

Trần Sinh không có linh căn tuệ pháp, hắn không tiếp xúc qua nhiều cốt truyện tu tiên, nhưng hắn tiếp xúc với nữ chủ. Hàng năm ở cạnh nàng mưa dầm thấm đất, hắn tuy vụng về nhưng cũng có thể học được chút bản lĩnh.

Hơn nữa nữ chủ hào phóng, có được bảo vật gì đều không dấu Trần Sinh, nếu Trần Sinh tò mò còn có thể giải thích một chút cho hắn nghe. Thời gian dài, thứ Trần Sinh biết ngày càng nhiều, còn được nữ chủ giảng giải, nữ chủ còn cho hắn một cuốn sách, từ trong đó tìm ra vài cách phòng thân cũng không khó.

Điểm Thổ ngày ấy Tiêu Sơ nhắc đến chính là do hắn từ trong cuốn sách kia học được.

Bất quá một chiêu kia của hắn không phải là điểm thổ mà là Tá vật.

(Tá: mượn)

Người có Thổ linh căn có thể biến đất thành trăm vật, cũng có thể biến ra thứ công kích địch nhân, chiêu này gọi là điểm thổ. Nhưng Trần Sinh không có linh căn, Điểm Thổ y một chiêu cũng không dùng được. Y sở dĩ có thể Điểm Thổ thành vật bởi vì y sử dụng “Tá vật”.

Tá vật là đem sinh thần bát tự của hắn viết lên ,1 tờ giấy đỏ, lại lấy một tờ giấy trắng viết thời gian hiện tại cùng chú thuật, đem 1 góc giấy trắng xé xuống chôn cùng giấy đỏ ở hướng tây bắc viện, phần giấy trắng còn lại bọc lấy năm hạt gạo trắng cùng một cái đầu gà, thi chú Tá vật, đổi lấy một chốc bình an.

Vạn vật đều có linh, đại địa thân là căn nguyên của vạn vật tự dưng có năng lượng khác biệt.

Y viết bùa Tá vật, nếu gặp nguy hiểm chỉ cần lấy bùa ra, hô lên tên cùng sinh thần bát tự của kẻ địch, Tá vật sẽ đem kẻ đó vây khốn, đem địa vị mạnh yếu của hai người đảo lộn, xoay chuyển tình cảnh của hai người, cũng mượn lực mà đổi vận.

Bất quá đây không phải chiêu thức đứng đắn gì, cũng có vài phần tà đạo. Mà Tá vật rốt cuộc mượn lực lượng từ phương nào, Trần Sinh vẫn chưa nghĩ ra, chính là mượn thì phải trả.

Trần Sinh từ trong đất mượn một thứ có thể giúp hắn chặn tai họa trước mắt, coi như là dùng ngoại lực bóp méo sự tình vốn dĩ nên xảy ra. Vì sự sửa đổi này tương lai sẽ xảy ra biến cố gì, hắn không thể đoán trước, chắc hẳn có không ít phiền toái. Tựa như một căn nhà cũ nát, phòng ngủ chính bị thủng mái, ngươi liền đem ngói ở phòng cho khách về lấp lỗ thủng lại, tối nay ngươi liền có thể ngủ tại đây, nhưng phòng cho khách lại có lỗ hổng, sớm ngày hôm sau, ngươi phải đi mua ngói mới lấp lỗ hổng phòng cho khách, ngăn cản gió lạnh mưa xa ùa vào.

Cho nên sau khi mượn hắn phải trả lại trong đất một vật. Vật này cần phải đem chôn, cũng không thể là vật từng tồn tại trong đất.

Nếu Trần Sinh chỉ mượn mà không trả, hắn sẽ không có kết cục tốt.

Từ thời khắc mượn vật bắt đầu, nếu thứ hắn mượn là tà vật, vậy thì thứ tìm đến không còn là phiền toái đơn giản.

Vừa ngủ dậy Trần Sinh liền biết có người khó chơi tìm đến, muốn chuẩn bị trước thật cẩn thận. Hắn tới chùa Thiên Sam này ở là vì dự đoán trước tà ám sẽ không vào được, còn rất nhiều thời gian suy nghĩ xem nên lấy cái gì trả lại. Nhưng Trần Sinh thực sự không ngờ đến, quỷ vật kia lại xuất hiện trong chùa.

Trong tay hắn hiện tại chính là vật mà thổ địa muốn hắn đáp lễ, nếu vật này không còn, bản thể mà Trần Sinh đã mượn lực kia sẽ luôn quấn lấy hắn, ba tháng sau, Trần Sinh sẽ bị đất nuốt chửng trở thành chất dinh dưỡng cho nó.

Phiền toái a.

Trần Sinh nhìn nắm đất ở trong tay, y vốn dĩ chỉ muốn mượn thứ chắn tai vật bình thường, chắn một chút rồi tra tấn Đoan Tiêu Tuyết một chút. Như vậy còn tốt, cho nên hắn mới dám mượn. Nhưng hôm nay lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, người tới là Tiêu Sơ, lại còn muốn gϊếŧ hắn. Vậy thứ hắn mượn đến biến thành sinh tử vật, thứ phải trả phân lượng không giống nhau, ý nghĩa cũng bất đồng.

Hơn nữa quỷ vật còn xuất hiện trong chùa Thiên Sam, thuyết minh chuyện này không dễ giải quyết, Trần Sinh lần này tính sai rồi.

Nghĩ đến đây hắn thở dài một tiếng, ngón tay chôn trong đất lạnh đến gần như chết lặng.

Trước có nguyên nhân, sau có kết quả.

Việc này không thể trách người khác.

Hắn nói một câu như vậy, lấy đủ dũng khí trong tiếng chuông vang lên không ngừng, cầm lấy vật nằm trong đất.

Tóc đen sinh trưởng trong lòng đất, giống như có sinh mệnh mà đang không ngừng vặn vẹo.

Thấy vậy Trần Sinh ghê tởm nheo lại đôi mắt, nhìn lên mới phát hiện một nửa đoạn tóc ở chính giữa phân làm hai, một nửa tóc đen, nửa còn lại là đầu lưỡi màu hồng.

“Ngươi đây là đang làm gì?”

Quách Tề Hữu nhảy dựng lên, chỉ vào Trần Sinh nói: “Phàm nhân như ngươi sao lại dùng thủ đoạn giơ bẩn này!”

Giọng nói vừa dứt, tiếng sấm chợn vang, Trần Sinh cùng Quách Tề Hữu hoảng sợ, cùng giơ tay che ngực. Tóc ở trong đất khi tiếng sấm qua đi liền không thấy bóng dáng, làm hai người trợn tròn đôi mắt.

Quách Tề Hữu lẩm bẩm tự nói: “Như thế nào lại biến mất rồi? Là có người trong chùa làm chuyện xấu không thành?”

Trần Sinh nheo lại đôi mắt: “Ngươi nhìn bên trái tiểu sơn điện có phải hay không Phật quang ảm đạm?”

“Hình như là vậy.”

“Qua xem thử đi.”

“A!”

Bọn họ hai người một hỏi một đáp, không khí tự nhiên hòa hợp.

Thấy Quách Tề Hữu lỗ mãng hấp tấp muốn trực tiếp chạy đi, Trần Sinh từ phía sau đuổi theo, đưa hắn một kiện ngoại bào, dặn dò: “Đừng hành sự lỗ mãng, làm người khác chê cười.”

Quách Tề Hữu ứng tiếng, phủ thêm quần áo ngoan ngoãn mà đi theo Trần Sinh, bất quá hắn càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

“Ai! Sao ta lại phải nghe ngươi!”

“Ta đây nghe ngươi cũng được, ngươi làm việc ổn trọng chút.”

Hai người bọn họ ồn ào nhốn nháo mà đi xa. Tu sĩ trên đường trở thành bối cảnh nhìn thân ảnh hai người, vẻ mặt phức tạp trầm mặc nửa ngày.

“Việc này… Làm sao để nói cho thủ tọa?”

Sự đệ đi theo người trong lòng. Là sư đệ luôn được sủng ái bắt cóc người trong lòng? Hay là người trong lòng bắt cóc sư đệ, để lại thủ tọa một mình?

“Thủ tọa này cũng quá thảm….”

“Chỉ cần một đêm đã có thể khiến Hề nguyên quân quên mất ước nguyện ban đầu….”

“Nên nói là Hề nguyên quân trong lòng có kẽ hở, hay nên nói Trần Sinh rất có thủ đoạn?”

“Vẫn là nói Trần Sinh thủ đoạn cao siêu đi!”

“Thủ tọa có dáng vẻ thế nào, ai lại có thể sau khi gặp được người mà vẫn dễ dàng bỏ qua? Trần Sinh ngắn ngủi một ngày đêm liền đem Hề nguyên quân kéo đi, có thể thấy lòng dạ người này sâu không lường được.”

Nói xong nhàn thoại, mọi người lại cùng nhau kéo đến địa phương xem náo nhiệt — tiểu sơn điện.

Trong điện giờ phút này tụ tập không ít người, Không Vô Đại sư đứng phía trước, đối diện tượng Phật nhắm mắt trầm tư. Đám người Trần Sinh không rõ nguyên do, sôi nổi duỗi cái cổ dài nhìn vào trong điện, nhìn thấy không ít dấu vết do nước vẩy ra.

Quách Tề Hữu lôi kéo một người lại hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

Người tới từ trước nói: “Chư vị đại sư hôm nay tại đây siêu độ thủy quỷ, cũng không biết như thế nào, một đoạn tĩnh tâm phàm sinh kinh mới vừa niệm không bao lâu, thủy quỷ này lại kêu thảm thiết vài tiếng, thân thể liền chia năm xẻ bảy hóa thành nước.”

Thủy quỷ hiển nhiên là bị gϊếŧ chết, nhưng đại sư ở đây đều là người đức cao vọng trọng, tuyệt sẽ không làm ra việc tàn bạo này. Hơn nữa thủy quỷ này từng gϊếŧ người, ngay cả khi các vị cao tăng không siêu độ nàng, thì cũng chẳng sao cả.

Cao tăng mà muốn gϊếŧ nàng thì cũng chẳng cần chờ tới bây giờ.

“Còn có chuyện này cũng rất kỳ quái,” lại có người lại đây, nhỏ giọng nói: “Sau khi thủy quỷ chết, phụ cận tiểu sơn điện tiếng sấm liền vang lên, hiển nhiên là ở trong tối có kẻ ra tay gϊếŧ thủy quỷ. Nhưng thủy quỷ là lệ quỷ, từng dìm chết mười lăm người, có bị coi là ác sát thì cũng không sai. Nhưng ngươi nhìn xem… Trong điện Phật quang ảm đạm, rõ ràng trong nhóm đại sư có người làm chuyện sai lầm, tạo thành nghiệp chướng. Nhưng trảm yêu trừ ma thì có gì mà không đúng?”

Mấy người tụ lại nói xong vài câu liền tản ra.

Rời khỏi tiểu sơn điện, Trần Sinh hỏi Quách Tề Hữu : “Ngươi vừa rồi sao không nhắc đến chuyện ta vừa chôn lưỡi?”

Quách Tề Hữu trừng hắn một cái, “Ta phiền chán nhất mấy kẻ lắm mồm đó, ngươi cõng ta trở về, chứng tỏ ngươi tin ta, tuy ta không thích ngươi, nhưng cũng có thể nhìn ra ngươi không phải loại người xấu xa đê tiện.”

Trần Sinh nghe vậy cười, tựa hồ thực thích câu trả lời vừa rồi của Quách Tề Hữu.

Quách Tề Hữu nhìn hắn cười lại nói: “Bất quá không đại biểu ta tin ngươi, ngươi cùng người nọ là có chuyện gì, kẻ đó lại đi nơi nào, vừa rồi ngươi đã dùng tà thuật gì, tốt nhất hãy nói hết ra cho ta nghe, nếu không ta liền cùng sư huynh hảo hảo nói chuyện.”

Sư huynh?

Ai?

Là hảo bằng hữu của hắn, đối thủ một mất một còn với nữ chủ, đại sư huynh của Quách Tề Hữu sao?

Trần Sinh nghĩ nghĩ, nhất thời không biết sư huynh Quách Tề Hữu nói đến là ai.

Hắn nói: “Những việc đó chờ lúc khác lại nói, ta hỏi ngươi trước, ngươi có phải hay không ái mộ thủ tọa?”

Quách Tề Hữu nghe vậy mặt lập tức đỏ, hắn lắp bắp mà nói: “Ta, ta chỉ là kính trọng, ngươi, ngươi đừng nói bậy!”

“Hảo hảo hảo,” Trần Sinh thỏa hiệp, hắn thay đổi cách nói: “Ngươi có cảm thấy hay không ta cùng thủ tọa khác nhau một trời một vực?”

“Vô nghĩa!”

“Ngươi có phải hay không không muốn ta cùng thủ tọa ở bên nhau?”

“Đương nhiên!”

“Ngươi có phải hay không nghĩ cách làm thủ tọa nhận ra ta không xứng với hắn, muốn thủ tọa không tổn hao danh dự cùng ta trở thành người lạ?”

“Tất nhiên!”

“Kia tốt! Ta hiện có một kế, có thể khiến thủ tọa không còn tâm ý gì với ta, lại còn có thể bảo toàn danh dự cho thủ tọa, giúp thủ tọa chặn lại trận phong ba này– nhưng ta cần ngươi hỗ trợ.”

Quách Tề Hữu bán tính bán nghi: “Ngươi muốn ta làm cái gì”

Trần Sinh hướng hắn vẫy vấy tay, cùng hắn ở hành lang nhỏ hạ giọng thì thầm…

Trong phòng dành cho khách, Ninh Huy trầm ngâm chốc lát, tinh tế mà xem xét dòng chữ đen trên tờ giấy trắng, chờ thấy ổn rồi mới buông bút trong tay, đem tờ giấy giao cho tâm phúc đứng cạnh.

“Đưa đi nhớ rõ báo một câu,” hắn cố ý dặn dò, nhưng còn chưa nói xong liền nghe người hầu ở ngoài cửa nhẹ giọng nói–

“Thái Úy, Trần tiến sĩ cầu kiến.”

—End–
« Chương TrướcChương Tiếp »