Thiệu Càn Càn đương nhiên không phải sợ bị giáo viên mắng, bởi vì tiết học đó hầu như giáo viên không điểm danh.
Cơ mà, tư thế lúc này, thật sự khiến cô hơi khó thở.
"Cậu, hay là cậu cứ làm việc của mình đi, tớ ngồi, tớ ngồi ngay còn không được à......" Thiệu Càn Càn thấy anh không có khuynh hướng thả cô ra, nên sau đấy đành phải cầu xin.
Ấy mà, Lâm Gia Thố như thể cũng chẳng cảm thấy lời đề nghị đó của cô tốt đẹp gì, anh hơi hơi cúi người xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô: "Vừa rồi cho cậu ngồi thì cậu không ngồi, bây giờ tớ không muốn cho cậu ngồi nữa, nhưng cậu lại muốn ngồi."
"...... Bây giờ tớ thấy ngồi tốt lắm luôn."
Cách cũng quá mẹ nó gần rồi!
Thiệu Càn Càn vô thức ngừng hô hấp...... Giờ này phút này cô cảm thấy, Lâm Gia Thố như vầy thật quá khác so với lúc bình thường, cái người Lâm Gia Thố ôn tồn lễ độ kia chắc chắn sẽ không chặn người.
"Không cần, tớ cảm thấy đứng khá tốt." Lâm Gia Thố cười cười, ánh mắt dò xét ở trên mặt cô một lần, sau đó thấp giọng nói, "Thiệu Càn Càn, tại sao cậu lại trang điểm."
Thiệu Càn Càn thoáng ngưng đọng, hả? Vì sao chuyển chủ đề nhanh dữ vậy.
"Trước kia cậu, hình như không có trang điểm nhỉ."
Thiệu Càn Càn quay đầu đi, tránh thoát ánh mắt của anh: "Tớ trang điểm khi nào!"
"Không có sao?" Lâm Gia Thố vươn ngón cái, nhẹ nhàng lau một chút ở môi cô, chỉ trong chớp mắt mà thôi, nhưng anh lại cảm giác được mềm mại và tinh tế ở nơi ấy. Vẻ mặt của Lâm Gia Thố hơi kiềm chế, nhìn đầu ngón tay vuốt xuống một vùng đỏ bừng, "Đây không phải son môi sao."
Thiệu Càn Càn cũng cảm giác được có gì đó cọ qua môi cô, khô ráo mà ấm áp, khiến cô đỏ mặt ngay tức khắc: "Nè nè cậu làm gì thế? Trang điểm thì trang điểm, tớ trang điểm còn không được à, cậu không được động tay."
Lâm Gia Thố buông mắt, nhìn cô vì thẹn thùng mà lỗ tai đỏ ửng, cũng thấy khóe miệng cô bị anh vuốt qua hơi ửng hồng.
"Thiệu Càn Càn, hôm qua cậu trở về có suy nghĩ thật kỹ không."
"Suy nghĩ cái gì."
"Nói như vậy là cậu vẫn chưa suy nghĩ thật kỹ?" Lâm Gia Thố ánh mắt sâu thẳm, duỗi tay nâng cằm cô lên, "Về chuyện tớ nói chịu trách nhiệm, cậu chưa suy nghĩ thật kỹ sao?"
Thiệu Càn Càn bị bắt ngẩng đầu ngó anh: "Tớ suy nghĩ một chút."
"Ừ, kết quả là."
"Kết quả ——"
"Buổi tối 7 giờ tuyển thành viên mới, bên club ngoại giao có lẽ sẽ rất nhiều người đến đăng ký, bố trí thêm thành viên đi." Đột nhiên, ngoài cửa văn phòng truyền đến mấy giọng nam.
"Vậy có muốn sắp xếp thêm vòng sàng lọc thứ ba không?"
"Cũng được nhỉ, mấy người phải xem thử đến vòng thứ hai lọc được nhiều hay ít rồi."
"Ừ được, còn vấn đề tuyển hội trưởng mới, tài liệu đều ở bên trong."
"Ừm, vào xem thử rồi nói tiếp ——"
Càng ngày càng gần, gần như giây tiếp theo chuẩn bị phá cửa xông vào, Thiệu Càn Càn trợn mắt, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Lâm Gia Thố.
Lâm Gia Thố hơi hơi nhíu chân mày, ra dấu im lặng với cô, kế đến trong một khắc chốt cửa văn phòng bị người ta đè xuống đó, anh nhanh chóng lôi kéo cô trốn vào một căn phòng chứa đồ linh tinh trong văn phòng.
Khoảnh khắc phòng chứa đồ đóng lại, thì ngoài cửa cũng vừa vặn mở cửa ra.
Thiệu Càn Càn như cũ bị anh đè lên tường, hơn nữa lần này, anh còn che kín miệng cô. Thiệu Càn Càn chớp đôi mắt to có phần bất đắc dĩ, cô rất muốn nói, cô không thể nào phát ra tiếng ngay giờ phút này được, che cái gì mà che......
Người bên ngoài bước vào, âm thanh bọn họ nói chuyện bên ngoài vọng đến phòng chứa đồ đã hơi yếu đi. Thiệu Càn Càn yên lặng vươn tay kéo bàn tay Lâm Gia Thố đang che miệng cô xuống, dùng hơi thở còn sót lại mà nói: "Hình như chúng ta cũng không cần trốn mà."
Vốn dĩ Lâm Gia Thố là phó hội trưởng hội học sinh đi vào văn phòng cũng không có việc gì, trốn gì chứ...... Thả cô ra là ổn rồi.
Lâm Gia Thố cũng học theo cô thấp giọng nói: "Muốn trốn."
"Vì sao?"
"Bởi vì tớ nhịn không nổi ——"
Vừa dứt lời, anh lại bất ngờ cúi đầu đè lên môi cô. Thiệu Càn Càn hoảng sợ, theo bản năng hơi hơi hé miệng, mà cô như thế tựa như đang dung túng anh vậy, khiến anh mang theo đầu lưỡi có tính công kích xâm nhập vào trong miệng cô.
Văn phòng mặc dù mở máy lạnh, nhưng chỉ chia tới một xíu hơi lạnh cho phòng chứa đồ, vốn dĩ cũng đã khiến người ta nóng như chó, thế nhưng Lâm Gia Thố lại cứ hôn làm tăng thêm nhiệt độ không khí, cảm giác đó, dường như nóng rực đến mức làm phỏng cô.
Cô ngây ngẩn xong thì vô thức muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại cầm cổ tay cô gập lại, dễ như trở bàn tay khiến cô không thể động đậy. Tay kìm chế cô, mà miệng hoàn toàn không dừng lại, anh bá đạo xâm lược mỗi một xó xỉnh, phảng phất như muốn ép khô tất cả không khí còn sót lại của cô.
Thiệu Càn Càn không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy như máu toàn thân đang bắt đầu dồn lên trên, hô hấp khó khăn chỉ có thể phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, Lâm Gia Thố hơi rũ mắt vì tiếng rên này của cô mà càng thêm sâu thẳm.
Chỉ là muốn lướt qua rồi dừng lại ngay, nhưng bấy giờ lại giống như uống phải thuốc kí©h thí©ɧ, động tác không khỏi càng thêm suồng sã.
"Được rồi, vậy cậu đem thứ này về trước đi, chuyện tiếp theo thì đợi tuyển chọn tối nay rồi nói sau."
"Ừ, vậy tôi đi học trước."
"Ừm, tôi cũng qua club thể dục bên kia."
"Được."
Bên ngoài tiếng người nói chuyện cùng tiếng bước chân dần dần xa, âm thanh đóng cửa cũng vọng đến.
Thiệu Càn Càn bởi lẽ vì cảm giác căng thẳng và hít thở không thông khiến cho phát run, ngay khoảnh khắc cô nghĩ mình không chịu được nữa, Lâm Gia Thố cuối cùng cũng hô hấp rối loạn thả cô ra.
Kéo giãn khoảng cách, Thiệu Càn Càn dựa vào tường, thoáng thở gấp. Lâm Gia Thố đứng trước mặt cô, rũ mắt nhìn bên môi cô sót lại một tí nước bọt không biết là của ai, anh sững sờ chốc lát, hơi mất tự nhiên duỗi tay lau một chút.
"Trốn xong rồi, đi ra ngoài đi."
"......"
**
Phương Đàm và Thời Du Văn đều phát hiện Thiệu Càn Càn quái dị, từ khi trở lại chung cư xong, cô vẫn mãi vùi trên ghế sô pha, trên TV rõ ràng đang chiếu bản tin thời sự nhàm chán, nhưng cô lại có thể nhìn chằm chằm màn hình không nhúc nhích.
"Càn Càn, hôm nay Lâm Gia Thố làm cái gì mày thế?" Phương Đàm cười hỏi.
Nhưng cô ấy không ngờ mình chỉ thuận miệng nói như thế nhưng người trên sô pha sắc mặt lại chợt đỏ bừng, "Không có! Không có làm gì cả!"
Phương Đàm thu lại ý cười, trầm ngâm một chút: "Ồ, xem ra là thật rồi sao thế."
"......"
Leng keng ——
Chuông cửa đúng lúc này vang lên, Thời Du Văn đi mở cửa.
Sau khi mở cửa, cô ấy nhìn thấy hai người đàn ông mặc trang phục Nhật Bản đang đứng ngoài cửa.
Thời Du Văn sửng sốt đôi chút: "Mấy người là?"
"Xin hỏi đây là chỗ ở của cô Thiệu đúng không." Một trong số đó cung kính hỏi.
Thời Du Văn: "Thiệu Càn Càn?"
"Đúng vậy."
"Đúng rồi, mấy người là......"
"Chào cô, chúng tôi là nhà hàng Huaishi ở thủ đô, đây là bữa trưa của cô Thiệu, xin hỏi có tiện lấy không ạ."
"Huaishi?" Thời Du Văn trố mắt, đó mẹ nó không phải là nhà hàng Nhật Bản cực đắt đỏ sao, ăn một bữa rớt nửa máu luôn đó!
"Vờ lờ Thiệu Càn Càn! Mày mẹ nó gọi cơm hộp đắt như vậy!" Thời Du Văn quay đầu lại, thanh âm cũng thay đổi.
Thiệu Càn Càn lúng ta lúng túng đứng lên, "Cái gì thế."
"Là như vầy." Người đàn ông đứng ngoài cửa cười nói, "Vốn dĩ nhà hàng không nhận làm cơm hộp, cơ mà đây là do ngài Lâm yêu cầu, nên mới làm riêng cho cô Thiệu."
"......"
"............"
Mười phút sau, ba người ngồi bên bàn ăn dòm một bàn món Nhật.
Phương Đàm: "Lâm Gia Thố đây là...... Đang theo đuổi mày nhở."
"Quá rõ ràng," Thời Du Văn nửa tay chống cằm, tấm tắc lắc đầu, "Quả nhiên là phương pháp theo đuổi của con nhà giàu mà, so với người bình thường đúng là khác biệt."
Phương Đàm: "Xen ngang một chút, không phải là con nhà giàu, mà là con nhà n lần giàu."
Thời Du Văn: "......ok."
Phương Đàm gắp một miếng sushi bỏ vào trong miệng, sau đó nghiêng đầu nhìn Thiệu Càn Càn đang rơi vào trầm tư bên cạnh: "Ăn đi, đúng lúc cũng chưa ăn cơm mà."
Thiệu Càn Càn vừa định nói chuyện, thì điện thoại cầm trong tay bỗng vang lên. Cô rũ mắt nhìn, lập tức nhảy dựng khỏi ghế.
Thiệu Càn Càn không để ý nét mặt cười như không cười của Phương Đàm và Thời Du Văn, nhanh như chớp chạy vào phòng còn khóa cửa lại.
Dựa lưng vào cửa xong, lòng bàn tay của Thiệu Càn Càn giống như phủ một lớp mồ hôi mỏng, cô liếʍ liếʍ cánh môi khô ráp, ngón tay vươn ra bấm nút nghe.
"Alo."
"Ăn chưa." Bên kia ống nghe vọng đến âm thành hơi trầm thấp của Lâm Gia Thố, nhàn nhạt nhàn nhạt, dường như kèm theo dòng điện xẹt tới trái tim cô. Thiệu Càn Càn lắc lắc đầu, nhưng nhận ra anh cũng không thấy được động tác của mình, vì thế lại nhỏ giọng nói câu "Vẫn chưa".
"Không ăn? Không ăn được sao."
Thiệu Càn Càn từ từ xuôi theo cửa ngồi ở trên sàn nhà, "Thì cũng không phải, Phương Đàm nói, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon."
"Ừ, tớ cũng cảm thấy ăn rất ngon."
"Cơ mà......" Thiệu Càn Càn siết chặt di động, "Cậu đừng như vậy nữa, tớ cảm thấy lạ lạ."
Lâm Gia Thố dường như cười khẽ một chút, "Thật ra tớ cũng thấy lạ lạ, mấy thứ đồ này phải ăn trực tiếp trong quán mới ngon được, nếu không, lần sau chúng ta cùng đi đi."
"Á...... Tớ không phải ý đó, tớ chỉ thấy cậu làm như vậy tớ ngại lắm, tớ ——"
"Thiệu Càn Càn." Lâm Gia Thố đột nhiên đánh gãy lời cô.
"Hả?"
"Nghe nói, theo đuổi con gái thì phải đưa cho cô ấy thứ cổ thích nhất, tớ đang tiến hành tìm hiểu, cho nên cậu không cần phải ngại."
"Nhất, thứ thích nhất?" Thiệu Càn Càn thoáng ngây ngốc, cô không biết Lâm Gia Thố cho rằng thứ cô nói với "em trai" là thứ mình thích nhất, vì thế lúc này cô buồn bực suy nghĩ, ai nói với anh cô thích đồ ăn Nhật Bản chứ......
Lâm Gia Thố: "Nếu đây không phải món cậu thích ăn nhất, vậy cậu nói cho tớ biết mình thích ăn cái gì, tớ đều đi mua."
Thiệu Càn Càn thấp đầu, mảnh đất tư mật nhất trong lòng vừa chua vừa ngọt, nói tới, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có một người đàn ông nào dỗ dành cô như thế, nhưng chẳng phải là không có ai theo đuổi cô, chỉ là cô vừa ru rú vừa lười, chưa bao giờ có những tâm tư ấy với con trai, cũng chưa bao giờ cho người khác một chút cơ hội để xum xuê.
Thấy Thiệu Càn Càn không nói chuyện, Lâm Gia Thố liền nói, "Cậu nói cậu muốn suy nghĩ một chút, cho nên cậu suy nghĩ trong khoảng thời gian này đi, tớ cần phải làm gì đó để được thêm điểm, cậu nói đúng khôg."
Thêm điểm......
Thêm cái chó má điểm á.
Thiệu Càn Càn nhìn điện thoại tắt ngúm, trong lòng như có mười ngàn con ngựa băng qua đồng cỏ.
Anh không làm những chuyện này điểm cũng cao nhất rồi, bây giờ còn muốn thêm điểm nữa à. Oa...... Cô có nên bắt lấy cái người điểm cao nhất này không đây.
Bắt, hơi sai.
Không bắt......
Cũng mẹ nó quá lãng phí rồi.