Khi Thiệu Càn Càn trở lại kí túc xá cũng trống không, Phương Đàm có lẽ đã đi hẹn hò với bạn trai, còn Kha Tiểu Duy thì rất có thể đã đi dạo phố với ai đó, còn một người bạn cùng phòng khác không hay xuất hiện trong kí túc chắc chắn là đang học tập ở thư viện.
Thiệu Càn Càn nghĩ một mình ở đây cũng không có chuyện gì làm, vì thế bèn dọn dẹp vài bộ quần áo dơ định mang về chung cư xong cuộn trong máy giặt.
Vừa mới chuẩn bị ra cửa thì di động liền vang lên, Thiệu Càn Càn bắt máy, là điện thoại của Chung Kiều.
"Đàn chị đàn chị chị đang làm gì vậy!"
"Không làm gì cả, em nói chuyện gì sao trông bí mật thế?"
"Vì bây giờ em đang ở bên ngoài phòng bao, em có việc muốn lén nhờ chị á."
Thiệu Càn Càn trực giác thấy không phải chuyện tốt: "...... Em có chuyện gì."
"Em không phải vẫn luôn đợi cơ hội để thổ lộ với Lôi Nhân Nhân sao, em thấy chọn ngày không bằng nhằm ngày, tối nay em sẽ nói với cô ấy!"
"Em uống nhiều rồi?"
"Em không có......Ôi dào chỉ uống có một chút, nhưng mà uống chút rượu có thể kí©h thí©ɧ lòng can đảm của em, thật sự đấy, em nghĩ đêm nay em cần phải nói."
Thiệu Càn Càn: "Vậy em muốn nói thì nói đi, gọi điện thoại cho chị làm gì á."
"Không phải, em muốn chị lén đi mua một bó hoa tới đây, ngay ở cửa hàng bán hoa cạnh trường chúng mình ấy, em nghe bảo Nhân Nhân cực thích hoa hồng xanh ở đó!"
Thiệu Càn Càn mặt không cảm xúc: "Tạm biệt cưng nhá."
"Đừng đừng đừng! Xin chị mà đàn chị! Nếu như chị đồng ý giúp em em sẽ làm trâu làm ngựa cho chị, mời chị ăn cơm, ăn gì cũng được hết!"
"Không."
"Em thật sự...... Hạnh phúc đời này của em đành giao vào tay chị, em......"
Nói mãi nói mãi rồi phát ra âm thanh nghẹn ngào, Thiệu Càn Càn trừng mắt: "Này Chung Kiều, em nói chuyện cho đàng hoàng, khóc huhu làm chi á!"
"Chỉ là em chợt nghĩ đến em không theo đuổi được cổ chỉ vì một bó hoa thì em liền muốn khóc......"
"............"
"Đàn chị, không sao đâu, thôi, em biết chị cũng khó xử, cứ như vậy đi, em ổn mà."
"?"
"Đô đô đô."
Cúp rồi.
Thiệu Càn Càn mắt nhìn điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn sang trần nhà, đây là cái nghiệp gì vậy.
**
Hơn nửa giờ sau, Thiệu Càn Càn xuất hiện ở bên ngoài phòng bao của bữa tiệc mừng trận đấu bóng rổ.
Đúng vậy, cô cuối cùng vẫn không chịu nổi một người cao to, cơ bụng tám múi, sinh viên thể dục ném đĩa sắt như ném một tờ giấy mà lại khóc thút thít bên tai cô.
Một tay thì cầm hoa, một tay thì gọi điện thoại cho Chung Kiều. Nhưng một lúc sau, một chàng trai tràn đầy sức sống cách đó không xa đã nhảy đến.
Thiệu Càn Càn: "Em không ở phòng bao?"
Chung Kiều: "Em đi vệ sinh tút tác lại nhan sắc xíu ấy mà, oa hoa này đúng là đẹp quá."
"Chung Kiều này, không phải ý chị là, em chắc chắn muốn tỏ tình?" Thiệu Càn Càn nhớ đến tình cảm Lôi Nhân Nhân dành cho Lâm Gia Thố liền cảm thấy làm rõ mọi chuyện thực sự không đáng tin lắm.
"Đàn chị, em chỉ muốn cho bản thân thấy rõ ràng."
Thiệu Càn Càn sửng sốt, Chung Kiều lại nói, "Còn nữa, không dũng cảm bước đến một bước, thì làm sao biết là nhất định không được, em cũng không thấy mình không sánh bằng Lâm Gia Thố, phải không."
Thiệu Càn Càn mím môi, đột nhiên cảm thấy hình tượng Chung Kiều cực kỳ lớn lao, đúng vậy, không thử xem thì làm sao biết sẽ thất bại.
"Thôi được, vậy, vậy em cố lên."
"Cảm ơn đàn chị nhé."
"Không cần cảm ơn, nhớ rõ em làm trâu làm ngựa còn phải mời ăn cơm là được."
"Dĩ nhiên, sẽ không quên."
Nói đoạn, Chung Kiều nhận hoa từ Thiệu Càn Càn, cào cào đầu tóc liền đẩy cửa đi vào.
Chỉ là sau khi đẩy cửa, Chung Kiều đứng một lúc lâu không nhúc nhích.
"Đi vào đi, em làm gì ấy." Thiệu Càn Càn cho rằng cậu bỗng chốc lo sợ nên không dám đi vào, liền ở phía sau xô đẩy, "Em cứ đi vào xem nào, hoa cũng đem đến cho em rồi còn sợ gì nữa mà không thử xem?"
Bởi vì bị Thiệu Càn Càn đẩy một cái, nên cửa phòng bao hoàn toàn mở ra, Thiệu Càn Càn từ phía sau Chung Kiều ló cái đầu ra nhìn vào bên trong, nhưng sau ánh mắt này, cô cũng ngây ngẩn cả người.
Bởi vì cửa phòng bao đột nhiên bị mở ra, mọi người đều theo bản năng nhìn sang, người ở đây rất nhiều, cả trai lẫn gái đều có, nhưng bắt mắt nhất vẫn là Lâm Gia Thố và Lôi Nhân Nhân đứng ở chính giữa.
Lúc này ánh mắt của hai người bọn họ đều nhìn về phía bên này, vốn dĩ có thể bình thường, nếu...... tay của Lôi Nhân Nhân không lôi kéo tay của Lâm Gia Thố.
"Mọi người, chơi cái gì đấy." Chung Kiều đi vào từng bước từng bước, trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Có mấy người trong đội bóng rổ cũng biết Chung Kiều có ý với Lôi Nhân Nhân, nhưng chuyện trong phòng bao cũng xảy ra đột ngột, ai cũng không ngờ ban đầu đây chỉ là chơi trò chơi, mà Lôi Nhân Nhân lại thật sự tỏ tình với Lâm Gia Thố.
Vì thế bọn họ đành phải cố ý làm lơ nói: "Ôi chao chúng ta cũng hết rượu rồi, Chung Kiều, bọn mình đi ra ngoài mua hai két nữa."
"Hết rượu thì gọi phục vụ là được rồi, tự mình đi ra ngoài làm chi." Chung Kiều đẩy bọn họ ra, vẫn như cũ nhìn về phía Lôi Nhân Nhân, "Các người đang làm gì vậy?"
Lôi Nhân Nhân không còn nhìn cậu ta nữa, cô ta bắt lấy tay Lâm Gia Thố không chịu buông, dường như muốn nói tiếp lời còn sót lại: "Gia Thố, có được không?"
Chung Kiều: "......"
Thiệu Càn Càn: "......"
"Không được." Ánh đèn trong phòng bao lập lòe, sắc mặt của Lâm Gia Thố cũng từ kinh ngạc lúc đầu đã trở nên vô cùng lạnh nhạt, anh khẽ rút tay nhưng không động đậy, thấy Lôi Nhân Nhân không chịu buông, anh đành phải dùng sức vung một chút.
Lôi Nhân Nhân hơi lảo đảo, lập tức ngã sang bên cạnh, Chung Kiều lanh tay lẹ mắt, lập tức đi đỡ cô.
"Vì sao...... Lâm Gia Thố, vậy cậu cho tớ một lý do."
Rượu mạnh làm tăng thêm can đảm, Lôi Nhân Nhân uống mấy ly xuống bụng đã sớm không còn dáng vẻ nữ thần xa rời quần chúng trước kia, cô ta không cam lòng nhìn chằm chằm Lâm Gia Thố, đôi mắt ngấn lệ.
"Không vì sao hết." Lâm Gia Thố nhíu chặt mày, mở miệng nói chuyện lần nữa đã hết sức cố gắng khống chế cảm giác không kiên nhẫn của mình, "Nhân Nhân, cậu cũng biết nam với nữ nên thích lẫn nhau, tôi không thích cậu, cho nên tôi dĩ nhiên không thể chấp nhận."
"Nhưng tớ thật sự thích cậu......"
"Tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi với cậu."
Âm nhạc trong phòng bao đã tắt ngúm, hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Khoảnh khắc mọi người đang nghĩ cần phải giảng hòa như thế nào, thì Chung Kiều bỗng buông lỏng Lôi Nhân Nhân đang lệ rơi đầy mặt, đánh một cú vào sườn mặt của Lâm Gia Thố.
"Tôi đ* con mẹ anh Lâm Gia Thố!"
"Bịch!" Bất ngờ không kịp đề phòng Lâm Gia Thố ngã về phía sau, tay của anh va phải bình rượu trên bàn trà, bình rượu ngã xuống đất, vỡ tan tành.
"Chung Kiều mày làm gì vậy!" Mấy người đàn ông phản ứng kịp kéo Chung Kiều lại.
Lôi Nhân Nhân thấy vậy cũng bị dọa cho choáng váng: "Chung Kiều cậu điên rồi!"
Chung Kiều: "Tôi đúng là điên rồi! Nhân Nhân, anh ta không thích chị còn vẫn luôn mập mờ với chị, sao chị lại còn ngu ngốc đi thích anh ta! Tôi thích chị, vì sao chị lại không nhìn thấy!"
"Vậy thì sao! Tôi không thích cậu!" Lôi Nhân Nhân quát.
Chung Kiều lập tức liền sững sờ, cậu nhìn Lôi Nhân Nhân, phảng phất như mọi sức lực cũng biến mất.
Xong rồi......Cuối cùng cô ấy cũng nói, cô ấy không thích cậu.
Mặc kệ Lâm Gia Thố có thích cổ hay không, mặc kệ cậu thích cô ấy nhiều thế nào, cô cũng sẽ không thích cậu!
Tình tay ba vướng víu, nhóm người xem là xấu hổ nhất. Ngay tại khoảnh khắc yên tĩnh lạ lùng, bên ngoài đám người chợt phát ra một giọng nói của con gái, "Chung Kiều chị địu ông nội mài!"
Chung Kiều vô thức ngoái đầu nhìn lại, còn chưa thấy rõ người tới đã bị đạp một phát tàn nhẫn.
"Theo đuổi con gái không được thì không chấp nhận nổi hả! Theo đuổi không được liền đánh người! Nhìn tiền đồ của em kìa, em cứ bỏ luyện tập chạy bộ rồi quyết định đi luyện đánh đấm luôn đi!"
Cẳng chân Chung Kiều bị đạp, đau đến nhe răng trợn mắt: "Đàn, đàn chị......"
"Đàn em gái mài á!" Thiệu Càn Càn trừng mắt liếc nhìn cậu ta, đi đến gần nhìn Lâm Gia Thố, "Cậu không sao chứ?"
Lâm Gia Thố: "......"
Tất cả những lời cay nghiệt muốn phun ra và tức giận bừng bừng đều bị Thiệu Càn Càn làm loạn một hồi dường như biến mất tăm, Lâm Gia Thố nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiệu Càn Càn, bỗng nhiên trong đầu hiện lên dáng vẻ khi cô đang chơi game.
Anh trầm mặc, khi cất tiếng lần nữa lại là: "Có sao, đau."
Chung Kiều: "............"
Thiệu Càn Càn vội vã đi đỡ anh: "Cậu đứng dậy đi, đến bệnh viện xem thử."
"Được, đỡ tớ." Lâm Gia Thố một tay đặt ở trên vai Thiệu Càn Càn, làm như cực kỳ khó khăn đứng dậy.
"Đàn chị!" Chung Kiều kêu cô.
Thiệu Càn Càn ngoái đầu nhìn chòng chọc cậu rồi khẽ lườm: "Em ấy ngậm miệng lại đi."
Chung Kiều: "Em......"
Thiệu Càn Càn giận không muốn để ý tới cậu, trực tiếp đỡ Lâm Gia Thố dựa nửa người vào cô đi ra ngoài, để lại toàn bộ quần chúng trong phòng bao ngây ngốc cả đám.
Trên đường từ phòng bao ra đến cửa, Thiệu Càn Càn hối hận đủ thứ, nếu như biết sẽ thế này, cô mới không đưa hoa cho cậu ta, tỏ tình méo gì, quả thực là hiện trường gϊếŧ người đó!
Lâm Gia Thố không chấp nhận ở bên Lôi Nhân Nhân cũng không phải là lỗi của Lâm Gia Thố, chỉ số IQ của tên Chung Kiều này đều bay đi đâu vậy, thế nhưng không nói hai lời liền đánh một cú, đánh đến nỗi mặt nam thần của cô cũng bầm tím.
Ơ? Mặt bầm tím......
Thiệu Càn Càn dưới chân cứng lại, ngước mắt nhìn về phía Lâm Gia Thố.
Chỉ là khóe miệng bị đánh bầm thôi mà, sao anh cứ dựa ở trên người cô như kẻ tàn phế là thế quái nào...
Thiệu Càn Càn: "Cậu......"
Lâm Gia Thố: "Sao lại không đi tiếp?"
"Mấy chỗ khác trên người của cậu, cũng có sao à?"
Lâm Gia Thố hơi sửng sốt, tầm mắt thoáng mất tự nhiên liếc sang bên cạnh: "Có sao."
Thiệu Càn Càn tay đỡ ở trên eo anh lập tức thả lỏng: "Đυ.ng vào chỗ nào hả, tớ có đυ.ng trúng hay không?"
Lâm Gia Thố cong cong môi, nhưng rất nhanh ép xuống: "Không có, trước đừng nói chuyện đó, đỡ tớ ra ngoài đi."
"Được."
Thiệu Càn Càn gọi xe, vốn dĩ muốn đi bệnh viện, kết quả Lâm Gia Thố nói cứ quay lại trường học bôi chút thuốc là được, vì thế hai người liền ngồi xe trở về trường học.
Sau khi đến phòng y tế, Thiệu Càn Càn đỡ Lâm Gia Thố ngồi xuống trên giường bệnh.
"Bị làm sao thế này?" Bác sĩ từ trong phòng bước ra.
Thiệu Càn Càn vội nói: "Bác sĩ, cậu ấy bị người ta đánh, trên mặt có máu bầm, trên người cõ lẽ cũng có, chú xem thử đi, rồi sau đó kê thuốc."
Lâm Gia Thố: "......Cậu không nói bị đánh cũng được mà."
Thiệu Càn Càn: " Nếu không một mình cậu có thể tự té ngã thành như vậy ư?"
Lâm Gia Thố: "......"
Bác sĩ mắt liếc nhìn Lâm Gia Thố rồi lại nhìn Thiệu Càn Càn: "Đánh nhau? Mấy đứa trẻ này thật là, cũng học đại học cả rồi mà còn trẻ con thế đấy, vì cô bé này nên mới đánh nhau với người ta?"
Thiệu Càn Càn suýt tí nữa sặc luôn: "Bác sĩ chú đừng hiểu lầm mà, sao vì con được."
Bác sĩ trông có vẻ hiểu ra: " Không phải vì con thì sao lại lo lắng đưa cậu ấy tới đây như vậy? Cô bé à, hồi trẻ chú cũng từng trải qua đó nhé."
Thiệu Càn Càn: "??"
Ờ ha, cô lo lắng đưa anh tới bệnh viện để làm gì......
Trong phòng bao tất cả mọi người đều là bạn của anh, hình như có ra sao cũng không đến lượt cô đâu!