- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
- Chương 12: 7.62 mm
Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
Chương 12: 7.62 mm
Sau một lúc hỗn loạn, Lâm Gia Thố đen mặt cùng Thiệu Càn Càn ngáo đá ngồi chung trên xe. Nhưng mà, cảnh tượng gục ngã vừa nãy khi túm cô trở lại nhà vệ sinh của Lưu Kim Cung rửa sạch vẫn còn in đậm trong đầu anh khua mãi không đi.
"Đưa điện thoại cho tớ." Lâm Gia Thố liếc Thiệu Càn Càn, tức giận nói.
Người kia tựa vào bên cửa sổ, mơ mơ màng màng, cũng không biết là đang ngủ hay vẫn còn tỉnh táo.
Thấy ai đó không phản ứng, Lâm Gia Thố đành phải tự mình tìm trong túi quần áo của cô, nhưng vừa mới chạm tới quần áo cô, người vốn dĩ như ngủ say lại đột nhiên dựng ngược lên, mặt đầy cảnh giác nhìn anh.
"Cậu làm cái gì!"
Lâm Gia Thố hoảng sợ, nghẹn hồi lâu mới nói: "......Cậu thu hồi cái nét mặt như bị sàm sỡ lại đi."
Thiệu Càn Càn nhấp môi, đôi mắt ẩn chứa sợ hãi tựa như phủ một tầng sương mù: "Cậu đừng ăn hϊếp người ta nhá! Tớ, tớ có tiền! Muốn nhan sắc thì không có! Còn muốn tiền thì nhiều lắm!"
Lâm Gia Thố suýt chút nữa bị cô chọc cười: "Ồ? Muốn tiền thì nhiều lắm à? Bao nhiêu vậy, thế cậu lấy ra cho tôi xem đi."
"Trong thẻ tớ mà!"
"Thật không?"
"Cậu không tin sao? Vậy tự cậu xem đi nè, cho cậu xem luôn! Mật khẩu là 199...... Ưm ưm!"
Mật khẩu ngân hàng nói được một nửa liền bị Lâm Gia Thố mặt đầy hắc tuyến bụm lại: "Cậu có phải bị ngáo rồi không?!"
"Ưʍ......"
Âm thanh này quá quen thuộc, Lâm Gia Thố sợ tới mức lập tức rút tay về: "Cậu lại muốn nôn à?!"
Thiệu Càn Càn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, sau đó lắc, lắc, lại lắc, cuối cùng, thẳng tắp ngã xuống trên đùi anh.
Lâm Gia Thố: "............"
Hàng phía trước tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, cười nói: "Cậu nhóc này, bạn gái của con cũng dễ thương ghê."
Lâm Gia Thố đang lấy điện thoại trong túi cô ra, mặt không cảm xúc nói: "Chú nói đùa ạ, đây không phải bạn gái của con."
"Ơ, không phải sao? Chú thấy hai đứa con thật sự rất xứng đôi đấy."
Lâm Gia Thố kéo tay cô qua mở khóa touch id, nghe vậy thoáng dừng lại: "Chú này, lại đùa nữa rồi."
**
Khi Phương Đàm đang ngủ ngon trong phòng thì chuông điện thoại vang lên.
"Điện thoại, điện thoại kêu kìa." Kha Tiểu Duy ngồi ở trước bàn học gặm cổ vịt, nhưng mà gọi hai tiếng xong vẫn không thấy Phương Đàm có động tĩnh, vì thế cô lắc đầu, đành tiến đến khẽ liếc mắt nhìn điện thoại đặt trên bàn bên cạnh Phương Đàm: "Phương Đàm, điện thoại của Càn Càn."
Phương Đàm từ trong ổ chăn ló đầu ra: "Mày nghe đi."
"Tao đang đeo bao tay mà, không động được."
"Ò......"
Một trận lặng im, không một ai đi tiếp điện thoại, tiếng chuông tiếp tục.
"Này sao các cậu không nghe điện thoại." Một bạn cùng phòng khoa khác trùng hợp bước tới.
Kha Tiểu Duy đối diện với idol Hallyu ngây ngô cười trên màn ảnh đột nhiên bừng tỉnh: "Ối chết mém xíu nữa quên luôn! Điện thoại của Càn Càn, giúp trượt trả lời với!"
"Được."
Trượt nút trả lời, mở loa.
"Alo, Phương Đàm à?"
"......"
"Alo?"
".................."
Một phòng yên tĩnh.
Một lát sau, Phương Đàm từ trong ổ chăn đột nhiên chui ra, Kha Tiểu Duy nhanh chóng ấn phím tạm dừng trên màn hình, mà một bạn cùng phòng khác, cứ đứng hóa đá ở bên cạnh.
Ba người trừng mắt nhìn chòng chọc điện thoại đặt ở trên mặt bàn, phảng phất như nhìn vật thể gì khiến trời đất sụp đổ.
Phương Đàm sửng sốt một lát mới làm khẩu ngữ với Kha Tiểu Duy: Đàn ông?
Kha Tiểu Duy: Khá quen tai.
Phương Đàm: Ai?
Kha Tiểu Duy: Lâm Gia Thố?
"Vờ lờ!" Phương Đàm giật bắn người bò từ trên giường xuống, cô cầm lấy di động, hơi hắng giọng rồi nói: "Alo?"
"Tớ là Lâm Gia Thố."
"Tớ...... Biết, sao cậu lại cầm điện thoại của Càn Càn?"
"Thiệu Càn Càn uống say, bây giờ đang ở dưới tầng kí túc xá của các cậu."
"Uống say?"
Kha Tiểu Duy: "Phụt!"
Ba người trố mắt nhìn nhau, đù má sao Lâm Gia Thố lại ở cạnh Thiệu Càn Càn say rượu vậy, cậu ấy còn lấy điện thoại của Thiệu Càn Càn gọi luôn? Trời địu! Tin tức lớn drama lớn á!
So với hai người bạn cùng phòng ngủ kích động, thì Phương Đàm bình tĩnh hơn nhiều, cô nhíu mày, lập tức nói: "Bây giờ cậu ấy đang ở cạnh cậu sao?"
"Ừ, cậu ấy đang ở cạnh tớ."
"Được, cậu chờ một lát nhá, tớ xuống đón cậu ấy liền."
"Ừm, làm phiền rồi."
"Không, không phiền đâu."
Ai làm phiền ai chứ, sao nghe nó cứ quái quái.
Treo điện thoại xong, Phương Đàm nhanh chóng mang giày vội chạy ra bên ngoài.
"Từ từ! Phương Đàm, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Lâm Gia Thố ở dưới lầu, cậu ấy bảo tao đi đón Càn Càn."
"Cmn, tao cũng đi!"
**
Lâm Gia Thố nói chuyện điện thoại xong liền nhét điện thoại trở lại túi tiền của Thiệu Càn Càn, mà lúc này, Thiệu Càn Càn vẫn đang thở đều đều ngủ ở trên đùi anh.
"Thiệu Càn Càn, dậy đi."
Vỗ vỗ mặt cô, không phản ứng.
"Thiệu Càn Càn?"
"Hửm......"
"Dậy, bạn cùng phòng của cậu muốn lại đây."
Trên đùi cọ cọ, lại ngủ tiếp.
"............"
Tài xế đi cùng tốt bụng quay đầu lại: "Cậu nhóc à, cô bé này trông có vẻ đã uống nhiều lắm rồi, kêu vậy mà không tỉnh, chú thấy con đợi bạn của bé này tới rồi cõng nó thẳng lên lầu luôn đi."
Lâm Gia Thố mím môi, ngẫm lại cũng chỉ có thể làm thế.
Vì thế dẫn đến kết quả chính là, Phương Đàm và Kha Tiểu Duy lấy tốc độ 100 mét lao tới trước xe thì đúng lúc trông thấy một cảnh tượng kinh thiên động địa.
Lâm Gia Thố mặt lộ vẻ mỉm cười nhìn bọn họ, mà Thiệu Càn Càn thì nằm ở trên đùi Lâm Gia Thố, dùng một tư thế mờ ám ngủ đến trời đất tối tăm.
".................."
"Khụ khụ, Lâm Gia Thố, Càn Càn cậu ấy, không có việc gì chứ?" Phương Đàm thật khó khăn tìm lại giọng nói của chính mình.
Lâm Gia Thố: "Không có việc gì, ở liên hoan câu lạc bộ uống nhiều quá."
"Uống nhiều thế rồi sao cậu đưa cậu ấy trở về vậy?" Phương Đàm hỏi.
Lâm Gia Thố sắc mặt bất biến, hoàn toàn là một biểu tình "Mình thân sĩ thiện lương còn ga lăng đưa bạn học say rượu trở về chỉ là một chuyện nhỏ": "Đúng lúc tớ có việc phải đi, cậu ấy là con gái một mình cũng rất nguy hiểm, cho nên thuận đường."
"À......"
"Các cậu đỡ cậu ấy lên đi, tớ không tiện lắm."
Kha Tiểu Duy và Phương Đàm kịp phản ứng, vội vàng đáp ứng kéo Thiệu Càn Càn dậy.
"Không động đậy sao? Không được thì tớ nói với dì quản lý kí túc xá một tiếng, tớ cõng lên." Lâm Gia Thố hết sức "quan tâm" nói.
Lúc này ở trong mắt Phương Đàm và Kha Tiểu Duy, bốn phía Lâm Gia Thố đều lóe lên hào quang chói lọi của học sinh xuất sắc kiêm thanh niên có mười tiêu chuẩn tốt...... Phương Đàm khách khí nói: "Không cần không cần, chúng tớ làm được, cảm ơn cậu nhé."
Lâm Gia Thố: "Không có gì, đều là bạn học."
......
Người lên lầu rồi, Lâm Gia Thố xoay người đi về kí túc xá của mình, khoảng khắc quay người kia, vẻ mặt ôn hòa của anh dỡ xuống, ngước mắt lên, một đôi đồng tử lấp lánh rời rạc, phản chiếu ánh sáng trắng của đèn đường, "Đêm nay đầu óc mình bị vô nước sao."
Ngày hôm sau, Thiệu Càn Càn từ trên giường bò dậy.
"Đậu xanh đầu mình......" Thiệu Càn Càn ấn huyệt thái dương, sắc mặt khó chịu đến vặn vẹo.
"Tỉnh rồi?" Phương Đàm giẫm lên ghế của cô, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cô.
Kha Tiểu Duy thấy vậy cũng lôi kéo ghế dựa của chính mình sát cánh với Phương Đàm tiến lên, ánh mắt của hai người sáng ngời nhìn Thiệu Càn Càn, nhìn đến mức làm sau lưng người ta có một sự ớn lạnh.
"Dậy rồi, tụi bây làm gì đó?"
Phương Đàm: "Ngày hôm qua liên hoan của câu lạc bộ đúng không? Cùng Lâm Gia Thố tụ tập phải không?"
Kha Tiểu Duy: "Càn Càn mày biết không, hôm qua là Lâm Gia Thố đưa mày về, trời ơi sao mày có thể nằm ở trên đùi người ta ngủ vậy, hazz mà đùi của cậu ấy có hương vị gì á?"
Phương Đàm: "......"
Thiệu Càn Càn: "???"
Kha Tiểu Duy: "Úi úi! Ý tao là có cảm giác gì?"
Nằm, trên đùi, Lâm Gia Thố, ngủ?
Cho cô thêm mười cái gan nữa cũng không dám đâu!
Thiệu Càn Càn hoảng sợ nhìn Kha Tiểu Duy, "Khi nào tao lại làm chuyện đại nghịch bất đạo này vậy?"
"Hôm qua mày uống say không sai chứ?"
Thiệu Càn Càn hồi tưởng lại, hình như, đúng vậy rồi......
"Lâm Gia Thố đưa mày trở về không sai chứ!"
Tiếp tục nhớ lại, khoảnh khắc cô ra khỏi phòng bao định gọi xe thì chạm mặt Lâm Gia Thố, lúc ấy anh nói gì nhỉ, nói gì mà ba cô muốn tìm cô?
Sau đó, sau đó thì ra cửa......
Lại sau đó nữa......
Kha Tiểu Duy: "Sau đó cậu ấy đưa mày trở về mà mày lại to gan lớn mật cọ cọ ở trên đùi cậu ấy ngủ đúng không!"
Kế tiếp nữa, cô có phải là, nôn ra?
"Càn Càn Càn Càn! Có cảm giác gì! A! Tao cũng muốn ôm đùi quá!"
"Mẹ ơi......" Thiệu Càn Càn kinh hô, bắt đầu hoảng sợ nhìn trần nhà: "Toi rồi toi rồi, toi rồi toi rồi toi rồi!!"
Phương Đàm liếc cô: "Toi rồi gì chứ, không phải mỗi ngày mày đều thèm khát thân thể của người ta sao? Này, có phải cảm thấy lúc đó không được tỉnh táo, cho nên rất tiếc nuối à."
Thiệu Càn Càn mau chóng khóc: "Thật ra tao hoàn toàn tình nguyện mình không tỉnh táo luôn......"
**
Mấy ngày sau đó, Thiệu Càn Càn bắt đầu những kiểu tránh mặt Lâm Gia Thố.
Trong đầu chỉ toàn, ở trước mặt nam thần nôn đến tối tăm mặt mày thì thôi đi, điểm quan trọng là còn nôn ở trên tay người ta đó!
Ghê tởm sao? Ghê tởm!
Mất mặt sao? Cực kỳ mất mặt!!
Tuy nhiên đúng là tránh cả đời không tránh được nhất thời, liền ví dụ như giờ học tennis.
Trong giờ học tennis, giáo viên lại để cho mọi người chia nhóm theo cách lúc trước rồi tự luyện tập một lúc, trước đấy Thiệu Càn Càn chung nhóm với Lâm Gia Thố, cho nên sau khi nghe xong yêu cầu này, cô lập tức kéo ngay một cô gái khác cùng nhóm đi tập luyện, thậm chí Lâm Gia Thố còn chưa kịp mở miệng sắp xếp.
Lâm Gia Thố nhìn Thiệu Càn Càn chạy còn nhanh hơn cả thỏ, khóe môi khẽ nhếch: "Cũng biết xấu hổ à."
Đúng lúc này, một cô gái khác chung nhóm đến gần, xinh xắn linh động hỏi, "Gia Thố, chơi bóng cùng nhau nhé?"
Cách đó không xa, Thiệu Càn Càn vung vẫy ngớ ngẩn một hồi, không tiếp được bóng, tung ta tung tăng đi nhặt cầu. Lâm Gia Thố trong mắt ý cười càng sâu: "Sao có thể dở đến vậy."
"Hả? Cái gì?"
Lâm Gia Thố xoay người, lúc này mới phát hiện có người đứng sau lưng mình: "À, không có gì."
Cô gái mím môi, dưới ánh mặt trời gò má nhiễm một tia hồng phấn: "Ừm, chơi bóng với nhau nhé?"
Lâm Gia Thố ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhạt nhẽo nói: "Không thích hợp, năng lực của chúng ta kém nhiều quá, không thì, cậu đánh với Tiểu Nghệ đi, thực lực của các cậu tương đương, sẽ càng tiến bộ nhanh hơn."
Tiểu Nghệ trong miệng Lâm Gia Thố chính là cô gái bị Thiệu Càn Càn kéo đi.
Cô gái nói: "Nhưng mà, Tiểu Nghệ đã đánh với Càn Càn rồi."
"Không sao đâu, Thiệu Càn Càn giao cho tôi là được."
Cô gái sửng sốt: "Hả?"
Lâm Gia Thố nhướng mày cười, mặt mày tinh xảo có vẻ càng thêm trong sáng: "Kỹ thuật của cậu ấy quá kém, vẫn là đừng nên gây họa cho người khác."
Trong lúc cô gái ngớ ra, thì đã thấy Lâm Gia Thố nhấc chân rời đi.
Thiệu Càn Càn đang tích cực đánh, bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Gia Thố đi về phía các cô, cô đứng xa, nên chỉ nhìn thấy Lâm Gia Thố đi đến bên cạnh Tiểu Nghệ nói gì đó, kế tiếp Tiểu Nghệ liền đi luôn.
"Ủa? Cậu đi đâu vậy?" Thiệu Càn Càn mặt đầy ngơ ngác.
Tiểu Nghệ chỉ chỉ Lâm Gia Thố: "Hai người các cậu đánh đi."
Thiệu Càn Càn: "......"
WTF?
Còn chưa load kịp chuyện gì đang xảy ra, thì đã nghe giọng nói của chàng trai bên kia lưới vẫy vẫy vợt tennis, "Thiệu Càn Càn, chờ cái gì đấy? Nhặt bóng đi."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
- Chương 12: 7.62 mm