Chương 11: 5.56 mm

Làm nũng?

Thiệu Càn Càn ở trên mạng co được dãn được, có thể nam có thể nữ, có thể cương có thể nhu, hoặc sẽ giả vờ đáng yêu nũng nịu với anh trai, hay là sẽ cosplay đàn ông hung mãnh trêu chọc em gái...... Tuy nhiên điều kiện trước tiên của những thứ này là, cô tự nguyện.

Hiện tại bắt cô vì mấy ly rượu mà phải làm nũng với một người đàn ông xa lạ, cô không vui, chỉ suy nghĩ một lát mà cả người đã nổi đầy da gà.

"Lỵ Tả, niệm tình nghĩa một chút nhé? Giúp tớ uống một ly được không?" Thiệu Càn Càn không tìm nam sinh trong đội giúp đỡ như mọi người mong muốn, ngược lại đi lấy lòng cô gái trong đội.

Ban đầu bị nhóm trưởng club thể dục điểm danh đến nam sinh gọi là Hạo tử sắc mặt hơi thay đổi.

Mà người bị Thiệu Càn Càn cue chính là Lỵ Tả một nữ sinh thứ hai duy nhất của club thể dục, vừa rồi lúc cô ấy trúng chiêu Thiệu Càn Càn cũng đã uống giúp cô ấy, vì thế giờ phút này cô ấy vung tay lên, vô cùng dũng cảm nói: "Không thành vấn đề nhá, tớ giúp cậu uống...... Hai ly!"

[*cue: này tác giả viết chứ hong phải editor đổi, nghĩa tiếng anh là "nhắc tới" á]

Dứt lời, tiến đến bên cạnh Thiệu Càn Càn: "Tớ cũng say mèm rồi!"

Thiệu Càn Càn: "Không sao đâu, cậu giữ vừa phải là được."

Lỵ Tả vỗ vỗ vai cô, uống hết hai ly đầy rồi đi xuống.

Trước mắt còn tận mười ly, uống hết thì Thiệu Càn Càn vẫn không kham nổi, vì thế cô nói: "Các anh em cùng đội ơi, mọi người...... xem mà xử lý với."

"Được thôi." Người có biệt hiệu gọi là Hạo tử đột nhiên mở miệng, anh ta nhìn sang hướng Thiệu Càn Càn, ánh mắt hơi lóe, "Cậu uống trước, nếu uống không nổi chắc chắn chúng tôi sẽ giúp đỡ, nhưng mà, ít nhất phải bốn ly đó."

......

Thiệu Càn Càn đúng là cực kỳ cực kỳ cực kỳ hối hận vì đã đồng ý đàn chị đến đây tham gia hoạt động thế này, ấy mà bây giờ cũng không cho phép cô được từ chối, chỉ có thể nhắm tịt hai mắt, cầm lấy mấy ly rượu phía trước lên bắt đầu uống.

Thật sự, vô cùng khó uống luôn.

Khoảnh khắc uống đến ly thứ tư, Thiệu Càn Càn đã cảm thấy đầy bụng cùng với cảm giác buồn nôn vọt lên đến tận cổ, cô cau mày, chỉ nghe xung quanh toàn là tiếng nói ầm ĩ của mọi người.

Xem ra ly này làm thế nào cũng phải nuốt xuống.

Thiệu Càn Càn lại uống một ngụm, nhưng mà rượu phồng trong miệng sau đấy làm thế nào cũng không nuốt xuống nổi.

"Được rồi." Chợt, một bàn tay đè lên tay cô đang đặt trên cái ly, tay này đè cái ly của cô xuống bàn, cùng chất liệu thủy tinh của bàn trà phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Thiệu Càn Càn hơi ngạc nhiên, nhìn về phía trước, mà mọi người cũng lần lượt kinh ngạc nhìn về hướng chủ nhân của bàn tay đó.

Thế mà là Lâm Gia Thố.

"............"

"???"

Lâm Gia Thố rất nhanh thu hồi tay, anh thoáng dựa vào phía sau, thanh âm lười biếng mang theo tí khí chất vui đùa: "Đội các cậu không đoàn kết gì cả, nhiều rượu thế này mà đều để con gái uống à? Mấy người làm đàn ông quá mất mặt rồi."

Lời nói đùa vui kết hợp với đôi mắt chứa ý cười của anh kế đó cũng không làm người khác khó chịu, thế mà, những người có mặt ở đây cũng đi theo phụ họa lời nói của anh: "Đúng rồi đấy, Hạo tử, Nguyên ca mấy người cũng không đáng tin quá cơ."

Lôi Nhân Nhân ung dung thản nhiên khẽ nhìn Lâm Gia Thố, sau đó cười tiếp lời: "Còn lại ba người đàn ông đấy, không thể bắt nạt Càn Càn như thế được."

"Đúng đúng đúng, nói rất đúng nói rất đúng, chúng tôi uống chúng tôi uống."

......

Kết thúc một ván, trong lúc nghỉ ngơi, mọi người muốn ăn gì thì ăn cái đấy, muốn ca hát thì ca hát.

Lâm Gia Thố đứng dậy đi một chuyến WC, khi vừa muốn vào cửa, thì nghe được bên trong có một giọng nói xem như quen thuộc phát ra.

Là người tên Nghiêm Hạo, biệt danh Hạo tử.

"Không phải tụi bây nói club thể dục toàn là dưa vẹo táo nứt sao, bảo club của bọn tao đến giao lưu kết đôi với club chúng mày? Tao thấy chưa chắc đâu, người tên Thiệu Càn Càn ấy rất đáng yêu."

"Trời địu sao tao biết được, hình như từ trước đến giờ cô ấy chưa từng đến liên hoan của câu lạc bộ, nếu biết ở club chúng tao mà có người xịn như vậy thì tao đã ra tay rồi nhá? Còn đến lượt mày à."

Nghiêm Hạo: "Ey ey ey đừng đừng đừng, club của tụi tao nhiều gái xinh như thế cho mày lựa chọn, Thiệu Càn Càn thì giới thiệu cho tao đi, à đúng rồi, mày có Wechat của cô ấy không, cho tao với."

"Tao đã nói lúc trước chưa từng gặp cô ấy, sao mà có WeChat được, nhưng mà người ta ở đằng đó kìa, mày trực tiếp hỏi thẳng không phải được rồi sao."

"Hợp lý đấy."

"Nhưng cô ấy trông có vẻ không hứng thú với mày rồi, ban nãy cũng không thèm làm nũng với mày ha ha ha ha ha."

"Cút cút cút! Đều giả vờ thôi, thể loại nữ chính cố ra vẻ lạnh lùng đấy hiểu không, kiểu người như vậy trước sau không giống nhau."

"Mày muốn nói gì."

"Yên tâm đi, không có ai mà tao không tán đổ được."

......

Tửu lượng của Thiệu Càn Càn không tốt, sau khi kết thúc một ván, cô uống khoảng chừng hơn mười ly, toàn thân đều cảm thấy mơ mơ hồ hồ.

Đang lúc mơ màng, cô nghe thấy có người nói: "Đợi bọn họ đi WC về chúng ta tiếp tục chơi!"

"Mấy người ca hát hồi nãy, bọn họ cũng qua đây á."

"Tôi uống tốt lắm đấy."

"Thế thì đêm nay không say không về nhé ~"

......

Còn chơi? Còn uống?

Cái hố trò chơi này vẫn còn ván thứ hai.

Thiệu Càn Càn giống như phản xạ có điều kiện từ trên ghế sofa nhảy dựng, tiếng người ở phòng bao, tiếng nhạc, thanh âm chạm cốc xuyên qua lỗ tai cô, cô ổn định thân hình, lảo đảo đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng bao là một hành lang thật dài, đi qua hẳn là có thể xuống lầu, xuống lầu xong cô chắc gọi xe về nhà được...... Không, quay về trường học, bộ dạng này mà về nhà có lẽ sẽ bị ba cô mắng chết.

Dù sao mặc kệ thế nào, cô phải đi, cô tuyệt đối không muốn uống nữa.

"Thiệu Càn Càn!" Vừa đến cửa cầu thang, liền nghe thấy có người kêu cô.

Thiệu Càn Càn mê mang quay đầu lại, chỉ thấy hai người vóc dáng giống nhau như đúc đang mỉm cười dịu dàng nhìn cô. Thiệu Càn Càn nhắm mắt, một lần nữa mở ra thì hai người kia đã vững vàng hợp thành một thể.

Thiệu Càn Càn: "Ơ? Ma...... Ma thuật?"

"Hả? Ma thuật gì?" Nghiêm Hạo nghiêng đầu nhìn cô.

Thiệu Càn Càn lảo đảo lui một bước: "Không......Tôi chắc là hơi choáng váng."

"Bây giờ cậu đi đâu? Muốn đi sao? Tôi đưa cậu đi nhé?"

Thiệu Càn Càn khoát khoát tay: "Không cần, tự tôi đi được......"

"Không có gì đâu, tôi đưa cậu đi cho, một mình cậu trở về nguy hiểm lắm."

"Không cần."

Nghiêm Hạo tựa như không nghe được cô từ chối, kiên trì muốn đỡ cô xuống lầu. Thiệu Càn Càn sau khi say rượu tính tình cũng rất nóng nảy, người không quen biết mà cứ một hai phải đưa cô đi, đầu óc cô nóng lên liền quăng qua một cái tát.

Nhưng mà đáng tiếc không tát được vào mặt anh ta, chỉ là đánh vào vai anh.

"Làm sao đấy?" Một cái đánh này như là gãi ngứa cho Nghiêm Hạo, anh ta cười ha ha nói, "Cậu đừng lộn xộn, nếu không tôi cõng cậu?"

Thiệu Càn Càn trừng mắt: "ĐM! Tôi nói là không cần cậu......"

"Thiệu Càn Càn."

Lời này nói được nửa thì bị người ta cắt ngang, Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt, nhìn sang người nào đấy cách đó không xa đột ngột lên tiếng.

"Cậu......" Thiệu Càn Càn nghiêng nghiêng đầu, "Lâm Gia Thố?"

"Các cậu muốn đi đâu." Lâm Gia Thố tiến lên, đôi tay cắm ở trong túi, rũ mắt nhìn Thiệu Càn Càn.

Nghiêm Hạo: "Là phó hội trưởng à, à Càn Càn uống nhiều quá, bây giờ tôi đưa cậu ấy về."

Thiệu Càn Càn nhíu mày, lập tức nói: "Tôi không cần cậu đưa tôi về đâu, tôi tự về được."

"Cậu uống say, cứ đi như vậy mọi người sẽ không yên tâm." Nghiêm Hạo nói.

Lâm Gia Thố ánh mắt dừng trên cánh tay của Thiệu Càn Càn mà Nghiêm Hạo bắt lấy, anh đưa tay ra khỏi túi, lôi kéo một cánh tay khác của Thiệu Càn Càn rồi lôi về phía mình: "Đúng vậy, cậu như vậy sao mọi người yên tâm được, thầy Thiệu vừa gọi điện thoại tới, nói tớ dẫn cậu về trường, ông ấy tìm cậu."

Nghiêm Hạo bất ngờ: "Thầy Thiệu? Thầy Thiệu nào chứ?"

Lâm Gia Thố cười nhìn anh ta: "Thiệu Quảng Ngữ, quản lý đó, cậu không biết Thiệu Càn Càn là con gái của ông ấy cũng rất bình thường."

Nghiêm Hạo hơi sững sờ, theo bản năng buông lỏng tay, mà anh ta nới lỏng tay cũng làm người vốn đứng không vững Thiệu Càn Càn ngã vào trên cánh tay của Lâm Gia Thố.

"Á...... Đau."

Lâm Gia Thố lại buông mắt khẽ nhìn cô, sau đó nhất quyết lôi cô xuống dưới lầu.

Nghiêm Hạo có chút chần chờ, nhưng mà Lâm Gia Thố ở trước mặt nên anh ta cũng không dám thô lỗ: "Này, cậu ấy......"

Lâm Gia Thố đầu cũng không xoay lại: "Người tôi mang đi, phiền cậu giúp tôi nói với mọi người trong đó một tiếng."

Nghiêm Hạo: "......"

Lâm Gia Thố xách theo cánh tay của Thiệu Càn Càn ra khỏi cái nơi ồn ào náo động này, thời điểm bước ra cửa liền có một luồng gió lạnh thổi tới, vào đêm mùa xuân, vẫn còn vương vấn chút lạnh lẽo.

Lâm Gia Thố chuyển đổi phương hướng, che chắn đầu gió.

"Đừng, đừng lắc, tớ muốn ói."

Lâm Gia Thố nhìn người nào đó lấy anh làm điểm tựa mà lắc tới lắc lui, khóe miệng hơi hơi giương lên: "Tớ không lắc, là cậu lắc."

"Đừng lắc đừng lắc đừng lắc, tớ thật sự muốn ói."

"...... Tớ biết, tớ không lắc."

"Tớ chóng mặt quá."

Lâm Gia Thố cười nhạo một tiếng, đôi tay đặt trên bả vai của cô giữ cả người cô "Đứng nghiêm ngay ngắn".

"Đừng nhúc nhích, tớ gọi xe."

Thiệu Càn Càn ngửa đầu xem anh: "Ey? Cậu, trông cậu nhìn giống Lâm Gia Thố."

Lâm Gia Thố ổn định cô, sau đó bớt thời giờ mở app trên di động. Sau khi nhập điểm đến, anh dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng nhìn Thiệu Càn Càn: "Không biết uống còn uống nhiều như vậy, say thành thế này, thực sự chỉ có mình cậu."

"Cậu đang dạy dỗ tớ à? Lâm Gia Thố đang dạy dỗ tớ sao? Lâm Gia Thố sẽ dạy dỗ người khác sao?!"

Hỏi ba câu, câu trước so với câu sau càng lớn tiếng hơn.

"Tớ không điếc."

"Cậu đúng là Lâm Gia Thố ư? Lâm Gia Thố sẽ dạy bảo người khác à? Chắc chắn không, Lâm Gia Thố rất dịu dàng."

"......"

Lảm nhảm không ngừng.

Lâm Gia Thố mắt liếc điện thoại, tài xế vẫn còn cách 800m.

"Cậu đừng lắc nữa tớ muốn ói......"

"Tớ không lắc."

"Úi cậu là Lâm Gia Thố à...... Cậu trông thật đẹp mắt."

Lâm Gia Thố xoa trán, cảm thấy muốn đưa cô về trường đúng là mình vô cùng lương thiện mà xen vào việc của người khác.

"Cậu đừng nói chuyện, cả người toàn mùi rượu."

"Cậu cũng uống rượu, cả người cậu cũng toàn mùi rượu!"

"Không nhiều bằng cậu."

"Hừ rõ ràng rất nồng!" Trên mặt như có mũi chó mà tiến đến trước ngực ngửi ngửi, cô sáp đến quá gần, gần đến mức anh cảm thấy hô hấp của cô xuyên qua cả lớp áo thấm vào trong da thịt.

Lâm Gia Thố kinh ngạc, gần như là lập tức vươn tay bụm mặt cô rồi đẩy cô ra ngoài.

Không nghiêng không lệch, lòng bàn tay che ở cái miệng hơi chu ra của cô.

Lành lạnh, rất mềm mại.

"............"

"Ư ư Lâm Gia giấm......" Giọng nói không rõ ràng từ trong lòng bàn tay truyền đến, Lâm Gia Thố ánh mắt trầm xuống chỉ thấy đôi mắt to của cô lộ ra bên ngoài, mắt chớp chớp, còn mang theo tia say rượu nhàn nhạt.

Không ngờ, mặt của người này còn rất nhỏ đấy, một bàn tay của anh che lại liền không thấy mặt cô đâu.

"Ưm ưm, Lâm Gia dấm......"

"Là Lâm Gia Thố." Lâm Gia Thố dời tầm mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: "Yên tĩnh chút đi, xe tới ngay."

[*ẻm nữ 9 nói nhầm: giấm phiên âm là "cù", Thố là "cuò"]

"Ưm ưm ưm tớ, tớ......"

"Im lặng."

"Nhưng tớ...... Ọe!"

Trên đường lộ xếp từng hàng bóng đèn, lấp lánh ánh bạc. Một dòng xe cộ qua lại không ngớt, để lại bao nhiêu tiếng còi âm ỉ.

Tuy nhiên, Lâm Gia Thố cảm thấy thế giới thời khắc này thật tĩnh lặng.

Khi nhìn thấy chất lỏng không rõ đang vây quanh kẽ ngón tay của anh, theo mu bàn tay chảy xuống, lúc ấy anh cho rằng không khí cũng đọng lại.

Gió mát lướt qua, da thịt trên tay có lượng nước bốc hơi đặc biệt lạnh lẽo.

"............"

"Ọe!"

Nét mặt xin lỗi gì cũng không kịp làm, Thiệu Càn Càn khẽ đẩy Lâm Gia Thố ra, quay người tức khắc nôn ở ven đường.

Lâm Gia Thố tay cứng đờ ở trong không khí run nhè nhẹ, trên bàn tay, một ít không có chỗ trốn tiếp tục nhỏ giọt.

Sắc mặt của anh lập tức thay đổi, lúc xanh lúc đỏ, giống như cột đèn giao thông trên lối đi bộ cách đó không xa.

"Ủa, là cậu gọi xe phải không? Số đuôi di động là 9800?"

Xe gọi tới rồi, nhưng Lâm Gia Thố lúc này căn bản không nghe được giọng nói của tài xế, anh trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội ngồi xổm trên mặt đất, phong độ gì chứ, lễ nghi gì chứ, dịu dàng gì đó đều quên sạch hết.

"Thiệu Càn Càn! Cậu qua đây cho tớ!"