Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trà Ấm Bán Hạ

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bây giờ đã thân chưa?

Edit: Chocopieyogurt

Sau khi rửa mặt, Khương Âm đi thẳng về phòng nằm lên giường.

Hôm nay cô quá mệt mỏi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê đã suy nghĩ rất nhiều.

Khương Âm nghĩ tới lúc ở thang máy, lời của Phó Lương Dư hình như chưa nói xong.

Anh muốn nói gì đây?

Khương Âm lại nghĩ, Phó Lương Dư quen biết Phương Tư Nhụy sao>

Nếu không tại sao lại biết là bạn của cô.

.....

.....

Dường như Khương Âm suy nghĩ rất nhiều, nhưng đầu óc cô mê man, thật ra cái gì cũng không nghĩ ra, rất nhiều ý nghĩ lộn xộn xoay quanh ở trong đầu, thậm chí cùng cô tiến vào mộng đẹp.

Có lẽ vấn đề muốn nghĩ quá nhiều, khi Khương Âm mở mắt đã phá lệ mười giờ, ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ đã chiếu xuyên qua tấm rèm dày trong phòng.

Di chứng ngủ muộn hình như đã xuất hiện, bây giờ đầu óc Khương Âm ong ong, cũng không biết ngủ bao lâu mới có thể hồi phục sức khỏe.

Lúc này cô không thể không thừa nhận chuyện thân thể quá kém.

Nhắm mắt lại kéo dài một lát Khương Âm mới lảo đảo rời giường, vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy Phương Tư Nhụy nằm bò trên sô pha phòng khách ngủ rất ngon.

Khương Âm thở dài, cũng không biết cô ấy bị tật xấu mộng du từ lúc nào.

Trong phòng mở điều hòa hơi lạnh, Khương Âm đắp tấm thảm mỏng vắt trên sô pha lên người.

Chờ rửa mặt xong cả người Khương Âm mới tỉnh táo một chút. Cô vào phòng bếp nấu cháo rồi xoay người ra ban công.

Bên ngoài ánh mặt trời đã ên cao, Khương Âm ngồi trên ghế lười, ngẩng đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khương Âm rất trạch, lại ít khi ra ngoài, làn da bởi vì ít tiếp xúc với ánh nắng nên rất trắng, ánh mặt trời chiếu lên mặt như vậy dường như làm cả người cô phát sáng.

Nghĩ đến điều gì, Khương Âm mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía ban công bên cạnh.

Hôm nay là thứ sáu, người đối diện hẳn là đang đi làm, trên ban công không có ai, đương nhiên cũng không có ai ngồi đọc sách.

Nhưng Khương Âm nhìn như vậy vài giây, nhìn đến lúc mắt díu lại cô mới chậm rãi nhắm mắt.

Thức khuya thật sự rất khó chịu, lại càng không nói đến người say rượu.

Hậu quả sau uống rượu của Phương Tư Nhụy chắc nghiêm trọng lắm, suốt một ngày trời cô chỉ tê liệt ở các nơi có thể nằm trong nhà, hoàn toàn không muốn động.

Tới chạng vạng, giọng điệu Phương Tư Nhụy vẫn yếu ớt, cô nửa sống nửa chết hỏi: "Khương Khương, tớ có phải chưa nói rõ chỗ nào không?"

Nhớ tới tối hôm qua khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng, Khương Âm cũng không muốn an ủi, huống chi bây giờ cô cũng vô cùng mệt.

Vì thế người ngồi nửa ngày chỉ đánh được mấy trăm chữ lạnh lùng nói: "Là thế này, cậu có muốn nhân tiện viết di chúc luôn một thế không?"

"Cậu thẳng thừng bảo tớ viết di chúc?! Huhuhuhu...." Nghe xong Phương Tư Nhụy che miệng, vừa khóc vừa kể lể, "Quả nhiên có được rồi sẽ không quý trọng, số tớ thật là khổ huhuhuh."

Khương Âm: "..."

Thấy cô ấy ríu rít không ngừng, Khương Âm dùng chân đá đá cô, nói: "Diễn quá rồi đó, làm phiền tém tém lại bớt."

"Vậy mà cậu còn đánh tớ?!" Phương Tư Nhụy vẻ mặt khϊếp sợ, "Có phải hết thương tớ rồi không!"

Khương Âm: "Đúng rồi, hết yêu rồi."

Khương Âm xem lại số từ, thấy tình hình thế này, cô biết chương mới hôm nay thật sự không thể viết xong, vì thế đóng máy tính, than thở nói: "Đầu tháng đã xin nghỉ, tớ sa đọa rồi."

"Viết không xong thì không viết nữa." Phương Tư Nhụy ngồi dậy, ngồi song song với cô: "Đừng ép bản thân mình như vậy."

Khương Âm gật gật đầu không nói gì.

Cô thật sự rất chú ý trạng thái tâm lý hằng ngày, sẽ cố gắng duy trì cân bằng, cho dù không thể vui tươi hớn hở mỗi ngày, cũng tận lực tránh cho cảm xúc dao động quá lớn.

Sợ Phương Tư Nhụy lo lắng, khi Khương Âm chuẩn bị nói gì đó thì lại nghe âm thanh bên ngoài truyền tới.

Phương Tư Nhụy buồn bực: "Nhà anh đẹp trai đối diện đông người lắm sao? Mở cửa cũng ba lượt rồi đó."

"Không nhiều lắm, chỉ anh ấy ở." Khương Âm giải thích với cô ấy, "Chắc là tụ tập bạn bè."

Mới vưa nói xong, không ngờ đổi lấy tiếng hừ lạnh của Phương Tư Nhụy.

Cô kỳ quái hỏi: "Thì ra là tụ tập, sao biết rõ thế?"

Khương Âm: "..."

"Tớ còn lo lắng cậu tìm không được Wechat, thì ra sớm đã thêm rồi nha." Phương Tư Nhụy tự xót cho bản thân, lại diễn, "Tớ thật đáng thương quá..."

Không đợi cô nói xong, Khương Âm vội cắt ngang: "Tớ sai rồi? Nhưng mới thêm không lâu, thật không thân mà!"

Tiếng khóc của Phương Tư Nhụy nhất thời dừng lại, liếc mắt nói: "Không thân lúc nào"

Khương Âm như một chú hamster, gật đầu: "Không thân!"

"Bây giờ thân không?"

"..."

Phương Tư Nhụy luôn là thiên tài tìm lỗ hổng.

Nhìn thấy ánh mắt "nói nhanh, tớ nghe cậu bịa" của Phương Tư Nhụy, Khương Âm hàm hồ nói: "Một chút chút."

Sau đó liền gượng gạo nói sang chuyện khác: "Uống một chút không? Tối nay chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé!"

Khương Âm vô cùng cứng nhắc đổi sang đề tài khác, đồng thời thấy may mắn vì Phương Tư Nhụy đã uống rượu, nếu cô ấy nhớ rõ những lời tối hôm qua...

Chỉ cần nghĩ đến khả năng xảy ra chuyện này, Khương Âm chỉ muốn đổi sang sống ở một hành tinh khác cho xong.

Khương Âm nhìn thấy Phương Tư Nhụy tội nghiệp, một lần nữa tình thương của mẹ lại dâng trào để cô chuyển đề tài.

Phương Tư Nhụy nghiến răng nghiến lợi, thật sự có người lúc nào cũng có thể phát ra tình thương của mẹ.

Nhưng cô cũng biết không thể ép Khương Âm, phải có kiên nhẫn với cô ấy, phải chậm rãi, chờ chính cô ấy nguyện ý bước tới.

Nhớ năm đó, Phương Tư Nhụy cũng phải tốn rất nhiều hơi sức mới có thể từ từ tiến vào thế giới của cô ấy, thật vất vả mới có thể cùng chung tâm trạng.

Khương Âm bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều, thỉnh thoảng cô chỉ dùng đôi câu nhắc nhở cô ấy đi ra ngoài, còn lại thì cứ từ từ.

Một ngày nào đó sẽ tốt.

Sẽ tốt thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »