Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trà Ấm Bán Hạ

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
16.

Đôi mắt này thật sáng.

Edit: Chocopieyogurt

"Đừng vội," Thấy Khương Âm sải bước lớn tiến đến, nhịp chân của cô lộ vẻ gấp rút, Phó Lương Dư bật cười, trấn an nói, "Bạn cô không bị thương."

Nghe anh nói như vậy, Khương Âm gật gật đầu, theo bản năng muốn bước chậm lại.

Nhưng vẫn không khống chế được, hai ba bước đã đi tới trước mặt Phó Lương Dư, đứng lại nhìn anh.

Bây giờ sắc trời đã tối đen, có lẽ là bởi vì bóng đêm, có lẽ là sốt ruốt, lúc này Khương Âm ngước mắt nhìn Phó Lương Dư như vậy, tự dưng làm cho người ta thấy được sự tín nhiệm từ trong ánh mắt này.

Lúc này đôi mắt kia tựa như phát sáng, so với ánh đèn đường bên cạnh còn sáng hơn.

Rất sáng.

Phó Lương Dư nhìn đến mức sững sờ trong chốc lát, nhìn đến mức anh mất tự nhiên dời tầm mắt.

Cũng may bóng đêm đã che dấu, ngoại trừ cơn gió thoảng qua thì không ai biết.

Nhưng rõ ràng là không bao gồm bản thân Phó Lương Dư.

Tay phải Phó Lương Dư cuộn lại, nắm thành nắm đấm để ở sau lưng, nhường đường cho Khương Âm, sóng đôi đi về phía trước.

"Chỉ là tai nạn tông vào đuôi xe bình thường, không ai bị thương." Thanh âm Phó Lương Dư vẫn như thường, giải thích tình huống cho Khương Âm, "Chính là hình như bọn họ có quen biết, cho nên mới có chút phiền phức."

Anh dùng từ ngữ đơn giản nhất khái quát sự việc, nhưng có thể đảm bảo Khương Âm nghe được hiểu được.

Chỉ là trong suốt quá trình, tay phải anh luôn để ở sau lưng, bàn tay hơi hơi nắm lại cũng cứ duy trì nguyên dạng.

Mọi thứ không khác gì ngày thường.

Mà Khương Âm một lòng lo lắng cho Phương Tư Nhụy hiển nhiên cũng không phát hiện ra.

Tới gần, lúc này sắc mặt Phương Tư Nhụy xanh mét, nếu không tô son, phỏng chừng đã tức giận đến trắng bệch cả môi.

Khương Âm hiếm khi có thể thấy cô tức giận thành dáng vẻ này.

"Sao cậu lại đến đây, tớ lập tức về liền." Nhìn thấy Khương Âm, sắc mặt Phương Tư Nhụy mới tốt một chút, cô kéo Khương Âm đến bên người, còn có tâm tư hỏi, "Có mua gà rán với bia hong?"

Khương Âm không đáp lại câu nói đùa của cô ấy, nhíu mi lo lắng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Không có việc gì đâu." Nghe cô hỏi, Phương Tư Nhụy cười lạnh, "Chỉ là gặp một đứa ngốc."

"Nhụy Nhụy..." Người đối diện mở miệng nói.

"Xin anh đấy, đừng gọi tôi ghê tởm vậy nữa, hai chữ này là để anh gọi à?" Khóe môi Phương Tư Nhụy vừa nhếch lên đã hạ xuống, nhìn người đối diện ghét bỏ nói, "Có cần mặt mũi không?"

Người đàn ông đối diện mang kính, một bộ dáng thư sinh nho nhã, chỉ là cái tát in trên bộ mặt đáng thương của hắn có vẻ buồn cười.

Khương Âm nhìn hắn thật quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra gặp qua ở đâu.

"Em đừng tức giận, có thể nghe anh nói hết được không..."

"Không thể! Không nghe! Anh nói cái rắm! Xin thương hại à, ngậm cái miệng chó của anh lại được không!"

"Khụ." Một cảnh sát giao thông đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở.

"Được, tôi chú ý lời nói, cũng hỏi được nhiều rồi, chú cảnh sát, bây giờ tôi đi được chưa?" Phương Tư Nhụy tươi cười vô cùng cứng nhắc, "Nếu không tôi thật sự sợ chốc nữa nôn cơm tối qua ra đó."

"Có thể đi rồi." Cảnh sát nói, "Ngày mai nhớ bớt chút thời gian đến đồn công an ký tên là được."

"Còn nữa, có chuyện gì thì giải quyết cho tốt, đừng động tay chân." Chú cảnh sát tận tình khuyên bảo, "Nếu không chuyện vốn nhỏ cũng thành lớn."

"Biết rồi, không phải đã báo cảnh sát đầu tiên sao?" Phương Tư Nhụy gắt gao nắm tay Khương Âm, nghiến răng nghiến lợi, "Nếu không có người ngốc muốn lôi kéo tôi, tôi cũng sẽ không phải động tay."

"Nhụy Nhụy, hiện tại em không thể nói chuyện đàng hoàng với anh sao?" Người đối diện nói lại muốn bước tới.

Mà người không nói gì đứng bên cạnh Khương Âm ngước mắt nhìn hắn một cái.

Chỉ liếc mắt một cái, người đang gắng gượng đối diện dừng bước ahan, lúc nhìn về phía Phương Tư Nhụy lại là một dáng vẻ bán thảm.

Lúc này cuối cùng Khương Âm loáng thoáng đoán ra là ai.

Phương Tư Nhụy một câu cũng không muốn nói thêm, cô nhìn cảnh sát nói: "Vất vả rồi."

Nói xong, cô cũng không nhìn người đối diện, lôi kéo Khương Âm đi về.

Người nọ còn muốn đuổi theo, lần này bị cảnh sát chặn lại, giáo dục: "Cũng đừng đi theo cô gái người ta, tôi nghe cũng hiểu được, chia tay thì thoải mái chút, người bám đuôi như anh cũng không trách con gái người ta động thủ..."

Thấy cô càng đi càng nhanh, Khương Âm nhắc nhở: "Xe làm sao đây?"

"Tìm lái xe thuê rồi, kéo đến tiệm sửa xe khử độc," Phương Tư Nhụy nói, "Nếu không tớ ngại bẩn."

Đi thằng đến ngã tư phía trước, đèn xanh, Khương Âm kéo người còn muốn đi tiếp ở phía trước lại hỏi: "Bây giờ còn muốn đến nhà tớ không?"

Phương Tư Nhụy lắc lắc đầu, không lên tiếng.

"Được." Khương Âm cười với cô, "Vậy trước hết chúng ta không về nhà."

Nói xong, cô ngước mắt nhìn về phía người bên cạnh.

"Đi đường cẩn tận." Khương Âm còn chưa nói, Phó Lương Dư đã lên tiếng, "Có chuyện gì thì nhắn cho tôi."

"Ừ." Lúc này khóe miệng Khương Âm hơi giương lên, cất tiếng trả lời, "Tôi biết rồi."

Độ cong của nụ cười này lớn hơn bình thường rất nhiều, ánh mắt cũng sáng hơn ngày thường, tựa hồ như bình thường, lại hình như không giống lắm.

Nụ cười kia quá ngắn, biến mất quá nhanh, nhanh đến nỗi Phó Lương Dư cũng nhất thời không nói ra được chỗ nào khác.

Mãi đến khi đi được một đoạn, Khương Âm mới hỏi: "Muốn đi đâu đây?"

Người bên cạnh cảm xúc rõ ràng không tốt, nói: "Muốn uống rượu."

"Được." Khương Âm gật đầu, "Vậy đi."

"Tuần này còn muốn xin nghỉ, không muốn đi làm."

"Vậy không đi, đúng lúc uống hai ngày luôn."

"A a a a toàn bộ cần cù của tớ mất hết rồi, rất nhiều tiền đó."

"Không sao, tớ có tiền." Khương Âm nói, "Theo như mức độ tiêu tiền của chúng ta, cậu không đi làm cũng có cơm ăn."

Khương Âm nói xong, Phương Tư Nhụy không nói nữa, qua một chốc, miệng cô méo xệch, mới nói: "Huhuhu tớ thật cảm động, muốn khóc quá."

Cô làm ra vẻ, nhưng trên người cũng có chút dáng vẻ bình thường.

Cho tới khi ngồi lên xe, Phương Tư Nhụy mới nói: "Khương Khương, tớ có nói cho cậu một câu này chưa?"

Khương Âm hỏi lại: "Cái gì?"

"Về sau cậu nhất định là một người mẹ chiều con." Phương Tư Nhuy dựa vào trên người cô nói, "Nhưng tớ rất thích."

Nghe cô nói như vậy, Khương Âm bật cười.

Ngồi ở trên xe taxi, Phương Tư Nhụy ôm cánh tay Khương Âm, đầu gối lên vai cô, cười cười nháo nháo.

Không khí rất vui vẻ, nhưng Phương Tư Nhụy lại cảm thấy mắt cay cay, lúc cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, không lưu lại một chút dấu vết.
« Chương TrướcChương Tiếp »