Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trà Ấm Bán Hạ

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
UYAU: Ừ.

Edit: Chocopieyogurt

"Xin lỗi, phải giúp Tống Nam mua trà sữa."

Nghe anh nói thế, Khương Âm liên tục xua tay: "Không có gì, vừa hay tôi cũng muốn uống!"

Hiếm khi thấy cô hưng phấn như vậy, Phó Lương Dư ngây người trong chốc lát, Khương Âm lúc này cho dù là nói chuyện, hành động, hay là biểu cảm đều sinh động hơn bình thường rất nhiều.

Bởi vì không thể chuyển làn, Phó Lương Dư băng qua đường và đi đường vòng về phía quán trà sữa.

"Tống Nam cũng thích trà sữa sao?"

Lúc Khương Âm nhắc đến đề tài mình hứng thú ngay cả nói cũng nhiều hơn ngày thường.

"Ừ, thích." Mặt Phó Lương Dư không đổi sắc.

Bình thường thật sự Tống Nam có uống, anh nói như vậy cũng không sai.

"Tôi cũng thích." Khóe miệng Khương Âm khẽ nhếch lên, "Uống xong tâm trạng sẽ tốt."

Chất dopamine tiết ra từ đường trong trà sữa, sẽ khiến cô tạm thời trầm tĩnh lại.

Lúc Phó Lương Dư từ kính xe nhìn thấy bộ dáng rũ mắt cười của Khương Âm trong đầu không tự giác mà hiện lên bóng dáng cô nằm bò trên ban công ngủ, dáng người nho nhỏ, giống như một con thú nhỏ trốn ở dưới ánh nắng sưởi ấm.

Cách một cái đèn xanh đèn đỏ, rất nhanh đã đến tiệm trà sữa.

"Xin chào." Khương Âm nói. "Một ly xoài bưởi và..."

Còn chưa nói xong, cô ngừng lại, nhìn về phía Phó Lương Dư hỏi: "Tống Nam muốn đổi không, xoài bưởi và trân châu khoai môn đây rất ngon."

Phó Lương Dư cười gật gật đầu: "Vậy giống cô đi."

Khương Âm gật gật đầu, nhìn về phía nhân viên cửa hàng lần nữa: "Vậy hai cốc xoài bưởi."

Nói xong cô lại bổ sung thêm: "Ba mươi đường."

Nói xong Khương Âm lại nhìn về phía Phó Lương Dư, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng Khương Âm vẫn hơi hơi nghiêng người, tới gần Phó Lương Dư, nhỏ giọng hỏi: "Anh không uống sao? Thật sự rất ngon đó."

Phó Lương Dư theo bản năng cúi đầu nghe cô nói, lắc đầu trả lời: "Không uống."

Nghe anh nói như vậy, Khương Âm gật gật đầu không nói nữa, chỉ là lúc thanh toán thì vội vàng ngăn động tác của Phó Lương Dư lại: "Để tôi."

Động tác Phó Lương Dư ngừng lại, sau đó thu điện thoại về, nói: "Cảm ơn."

Khương Âm liên tục lắc đầu, đồng thời nhẹ nhàng thở phào, một khi cô thả lỏng lời cũng nhiều thêm một chút, "Đợi lần sau tôi uống được món ngon thì sẽ nói với anh, anh có thể thử xem."

Phó Lương Dư cười, nói: "Được."

Ngay cả chính bản thân Khương Âm cũng chưa ý thức được, sau khi mua trà sữa, độ thoải mái khi ở chung với Phó Lương Dư lại tăng thêm hơn nửa bậc.

Cách hành xử của Phó Lương Dư vừa đúng đặt trên quan điểm của cô, ví dụ như lúc nãy: anh chở tôi về, tôi mời anh uống trà sữa.

Cầm chắc trong tay mức độ đó, có qua có lại, là điều kiện tiên quyết để phát triển một mối quan hệ.

*

Về đến nhà, Phó Lương Dư lạnh lùng từ chối thỉnh cầu "một ngày không làm mãnh nam" muốn đến lấy trà sữa của Tống Nam, người trước giờ chưa từng uống trà sữa nhìn ly xoài bưởi trước mặt, sau hồi lâu khẽ mỉm cười.

Sau đó anh cầm lấy, uống một ngụm.

Ba mươi đường, vẫn là rất ngọt, nhưng cũng không ngọt đến mức trong miệng phát ngấy.

Chỉ là Phó Lương Dư bình thường rất ít ăn đồ ngọt, cho nên vị ngọt này trong miệng anh rõ ràng hơn chút, nhưng anh vẫn có thể chấp nhận.

Phó Lương Dư rũ mắt nhìn hình chibi trên ly trà sữa, sau đó bỏ ly xoài bưởi vừa uống xuống.

Anh rót ly nước, chờ vị ngọt trong miệng tan đi một chút rồi xoay người vào phòng ngủ.

Không lâu sau, Phó Lương Dư thay một bộ quần áo rộng rãi hơn chút rồi đi ra, lại cầm ly trà sữa trên bàn, lại uống một ngụm.

Sau đó anh thuận tay cầm ly nước đặt trên bàn, xoay người đi vào phòng sách.

*

Nếu không có tình huống đặc biệt gì, di động của Khương Âm luôn không mở âm thanh, bởi vì chất lượng giấc ngủ không tốt, lúc cô ngủ thích để yên lặng.

Chỉ là không tắt máy, cũng sẽ trực tiếp tắt mạng, mạng vừa tắt, thật sự yên tĩnh, có thể nói là một sự tôn trọng rất lớn với giấc ngủ.

Cho nên buổi sáng ngày hôm sau, khi rời giường Khương Âm vừa mới mở mắt thấy số dòng thông báo thì không phản ứng kịp.

Cô vốn chỉ mới tỉnh, đầu óc cũng mơ hồ, cái này khiến cô có chút choáng váng.

Khương Âm mơ mơ màng màng mở thông báo Weibo, nghĩ tới điều gì liền giật mình, bật dậy.

Cô theo bản năng nghĩ chương mới ngày hôm qua vó vấn đề, những người đọc này lại mò tới Weibo gửi dao cho cô.

Không thể nào, Khương Âm nghi hoặc trong lòng, cô cảm thấy chương mới ngày hôm qua vẫn rất ngọt nha.

Khương âm trong lòng vừa nhớ lại tình tiết ngày hôm qua, tay vừa run rẩy mở Weibo.

【@Dư âm bất nhiễu lương vợ ơi mau lại đây xem nè! Hiện tại em cảm nhận được cảm giác "ngọt" là sao chưa?!! Cầu xin em nhớ kĩ dựa theo cảm giác này mà phát đường!!! Tui bảo đảm chuẩn không sai đâu!!! Van cầu!!!】

May quá, không phải mắng cô.

Khương Âm nhẹ nhàng thở ra, nhưng có chút nghi hoặc, không biết cô bạn có ý gì, lướt xuống xem bài viết gốc thì mắt trừng lớn.

【UYAU: Ừm.】

Phía dưới là mười hai tấm ảnh chibi tiểu mầm (1) đáng yêu đang ôm điện thoại, bộ quần áo cổ trang nhỏ nhắn dễ thương, mái đầu tròn tròn cùng hai má phúng phính.

"A a a a a a tui chết đây, thật đáng yêu."

Khương Âm hiếm khi cảm nhận được đủ loại cảm giác của Phương Tư Nhụy khi nhìn thấy thần tượng, cái này ai chịu được chứ.

Khương Âm mở ra từng tấm ảnh, trong lòng cảm thấy tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Sau khi cô tỉ mỉ xem xong mỗi tấm ảnh mới phát hiện mỗi bản nhân vật chibi bên hông đều có vật trang sức nho nhỏ, Khương Âm lại phóng to mỗi tấm ảnh, phát hiện vật trang sức nhỏ bên hông đều là những loại...đồ ăn vặt khác nhau?

Anh đào nhỏ, bánh ngọt nhỏ... Còn có trà sữa tí hon, Khương Âm mở tấm ảnh ở giữa móc trà sữa ở bên hông nhìn đi nhìn lại, cảm thấy mình có tâm linh tương thông với UU.

Khương Âm càng xem càng thích, niềm vui ngập trời lưu vào điện thoại.

Lúc này cô mới thỏa mãn mở bình luận ra, cảm thấy giờ phút này cho dù bình luận mắng cô thì cũng không phải chuyện gì to tát.

Trước nhất có hai bình luận tiêu biểu, cái thứ nhất toàn là gào thét a a a a a a a; cái thứ hai toàn là ríu rít ô ô ô ô ô ô.

Bấm vào bình luận có thể xem được một vở kịch miễn phí:

【A a a a a a, ông trời ơi, tôi đang bị ảo giác sao?!】

【UU còn có phong cách vẽ...đáng yêu như vậy sao?】

【Ô ô ô ô tôi ngất đây, thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu! Tôi yêu mất!】

【Hôm nay 9 tấm á! Thêm vào bức hôm trước, ai đến véo tôi đi? Năm mới cũng không có đãi ngộ này đâu!!!】

【Mỗi bức tranh đều quá tuyệt đi, nét vẽ này! Chi tiết này! Bức tranh này phải lâu lắm, ô ô ô cô ấy quả nhiên vẫn là yêu tôi!】

【Các bà nhìn thời gian đi, 3:52, ô ô ô ô vợ vất vả rồi, tôi thấy lời bày tỏ của em tôi, bây giờ có thể trả lời em: Yes, I do】

【???Bà tỉnh đi!】

Nhìn đến cái này Khương Âm không nhịn cười được, sau đó thấy phía dưới có người đoán mò:

【Nhỏ giọng hỏi, UU có phải đang yêu đương không, các cô không thấy cô ấy và ngay cả phong cách vẽ của cô ấy đều trở nên ngọt ngào hơn so với lúc trước hay sao? (Tôi theo dõi chưa lâu, không quen với phong cách trước đây của cô ây, không biết có phải cô ấy thay đổi phong cách hay không, đoán mò thôi. Cũng không có ý nói xấu về phong cách mấy bức tranh này của cô ấy đây, tôi đều rất thích, xin đừng công kích)】

【Ha ha ha ha ha ha dấu ngoặc cũng rất thông minh nha, chị em này là bị công kích bao nhiêu lần rồi.】

【Chị em đừng khẩn trương, khu bình luận của UU luôn luôn hài hòa, rất nhiều người cũng đã theo dõi lâu năm rồi, đều rất thân thiện lại còn là Phật hệ, nghĩ gì nói nấy, sẽ không bị công kích đâu.】

【Không mắng không mắng, bà nói đúng! Tôi theo dõi lâu lắm rồi, cũng chưa từng thấy cô ấy vẽ đáng yêu như vậy! Bầu một phiếu cho yêu đương!】

+10086

Yêu đương rồi sao?

Khương Âm lướt lại lên trên nhìn mấy hình chibo nho nhỏ, âm thầm gật đầu, quả thật có khác.

Có thể nhìn thấy UU gặp được người mình thích, Khương Âm cảm thấy rất vui, thay cô ấy vui mừng.

Ngay lúc Khương Âm chuẩn bị lướt xuống xem bình luận thì không nghĩ đến, bình luận nhắc đến cô vậy mà nổi bật thứ ba, phía dưới vẫn có người hùa vào, người trả lời cũng không ít.

【UU ngọt rồi, vợ @Dư âm không nhiễu lương của chúng ta khi nào thì bắt đầu ngọt? Xin em đừng nói với tôi chương mới ngày hôm qua là rất ngọt rồi (mặt mỉm cười).】

Khương Âm nghẹn giọng, cô thật đúng là cảm thấy chương ngày hôm qua rất ngọt đó.

【Vợ, em xem những bức tranh này có nở nụ cười không? Xin em thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ, khiến người ta hai mươi bốn giờ đều cười quái gở mới là ngọt thật sự! Không phải dao bọc đường đâu! Ô ô ô hôm qua khóc gần chết!!!】

【Đúng vậy! Thật sự van cầu, tôi vẫn còn nhỏ, thật sự không thể lại bị đâm nữa! Ô ô ô ô tôi cũng muốn cười quái gở.】

【Em phải hiểu, tình tiết ngày hôm qua nó hong ngọt!】

【Tại sao các cô đều kín đáo như vậy?! Vợ tôi cứ việc nói thẳng, tôi muốn xem bọn họ làm điều đó, vui vẻ làm điều đó! Chứ không phải tôi khóc thành chó chỉ muốn quỳ xuống cầu xin bọn họ đừng làm!!! 】

Khương Âm: "...."

Ngay lúc cô muốn tắt Weibo chạy trốn, rốt cuộc thấy phía dưới có người bày tỏ ý tưởng giống cô.

【Khóc lóc cái gì? Không phải là rất ngọt sao? Ngày hôm qua không phải là tình tiết khắp chốn mừng vui, tập thể cười quái gở sao?】

【Trước khi chịu chết không chỉ nắm tay nhau, hôn hôn, dĩ nhiên còn có say rượu nữa!!! Tuy nói tình tiết truyện qua được hơn một nửa nhưng nhắm mắt lại cũng biết nam chính không chết được, lui mười nghìn bước chết cũng đáng! Đều là xe sang cả nên đừng khóc, mau đánh trống khua chiêng ăn mừng đi!】

Cái gật đầu như chim gõ kiến của Khương Âm dần dần chậm lại.

【??? Lúc tôi để dấu hỏi không phải tôi không đúng, mà là bạn không đúmg.】

【Mỗi lần có tình tiết này khu bình luận đều chia thành hai cực, tôi muốn hỏi chút, các cô thật sự cảm thấy ngọt hả? Các cô không phải nói trái với lòng chứ?】

【Đương nhiên là cảm thấy ngọt thật! Có một loại mẫn cảm với thứ đó, hiểu hong (mặt mệt mỏi).】

【Nói "Tình yêu dân quốc có mười thì có chín là bi, CP của vợ mười thì có chín là BE" chính là cô ấy.】

Biệt danh Dao nhỏ tinh của cô ấy cũng không phải là có sóng mà không có gió! Vỡ nát hết cả xem lại tình tiết này không phải thấy "ngọt" lắm sao!

Cách màn hình Khương Âm hình như đều có thể cảm nhận được oán khí tràn đầy của cô ấy, nghiến răng nghiến lợi.

【Các cô hiểu loại cảm giác này không, chính là tiểu thuyết hai mươi mấy nghìn chữ, nam nữ chính cũng chưa nắm tay lấy một cái, các cô dám tin không? Khi đó cô ấy đăng một chương tôi khóc nửa giờ, cô ấy lại thích đăng lúc nửa đêm, hai tháng đó gối của tôi cũng không khô được, hahahahahahaha nhưng tôi vẫn là theo đuổi muốn ngừng mà không được đó!】

【Cô ấy bắt đầu đã ghi rõ BE, nhưng tôi thật không nghĩ đến có thể BE thành cái kiểu đó, đặc biệt quan trọng là tôi còn cảm nhận được không nên có người nào sống, hễ cứ sống một người thì lại cảm giác không đúng chỗ nào, hahahahaha bạn nói có tức không có tức không!】

Khương Âm: "...."

Nhìn thấy những dòng chữ dần dần hỗn độn, cho dù người trên mạng không ở trước mặt cô nhưng Khương Âm vẫn không dám lên tiếng như cũ.

Đó là tiểu thuyết đầu tiên cô viết, khi đó cảm xúc của cô không ổn, câu chữ lại là cách duy nhất để cô phát tiết, có thể nói bộ tiểu thuyết kia chính là kết quả từ cảm xúc u ám của Khương Âm.

Cùng nhau đón bình minh rồi chết đi, đó là kết cục cô cảm thấy tốt nhất.

Mãi đến sau này cô mới phát hiện ra mình đã xem nhẹ rất nhiều điều, câu chữ là sự cứu rỗi của cô, nhưng cô không viết phần sinh cơ này vào.

【Ô ô ô ô cô đừng cười, tôi sợ lắm.】

【Chỗ tôi còn có dao này, thật sự không được thì bà gửi qua cho cô ấy đi.】

【Cái tên âm thầm lén lút này, cũng không phải muốn bị ngược, chỉ là muốn được thêm kiến thức...quên đi quên đi, giữ mạng quan trọng hơn.】

Khương Âm rũ mắt, muốn nhìn xem cô ấy lại viết gì nhưng đập vào mắt chính là:

Nhiều người gửi dao cho cô ấy như vậy, tôi sẽ không gửi.

【Quan trọng nhất là ngần ấy năm có thể coi như để tôi nhìn thấy du͙© vọиɠ sống càng ngày càng mạnh của cô ấy, tôi thấy thật đáng giá! Nếu muốn xem thì vào tìm kiếm tài khoản Weibo của cô ấy, tôi là người thứ năm trong danh sách theo dõi, trên đầu là tranh của UU, hahahaha đều đến xem, có thể chôn một cái thì một cái!】

【Thật ra cũng không cần đặc biệt tìm tài khoản của cô ấy, có lẽ các cô còn nhớ Du Tây chứ? Cũng khóc nhiều lắm! Cho đến hôm nay tôi vẫn còn rơi lệ vì cậu ấy! Thật đó, tất cả nước mắt đời này của tôi đều rơi lúc đọc tiểu thuyết của cô ấy!】

Khương Âm: "..."

【Còn nữa, tôi vẫn luôn không có cơ hội nhắc nhở, người phụ nữ này mau tỉnh mau tỉnh đi! Đừng phát dao nữa! Chúng tôi thảo luận điên cuồng ở khu bình luận thế này, ngộ nhỡ UU tò mò đọc tiểu thuyết của cô mà tức, một bức tranh mỗi tháng sẽ không có nữa! Ha ha ha ha ha cô sợ chưa!】

Khương Âm: "??!"
« Chương TrướcChương Tiếp »