“Cậu… có thể thích người khác được không?” Tùy Úc lên tiếng, thật sự là thích Lê Giáng thì quá vô vọng rồi!
Khương Tứ Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên tức giận nói: “Vậy sao cậu không thích người khác đi?! Cứ nhất định phải cứng đầu với Thẩm Giác Thư như thế!”
Dùng đến cả biện pháp ép hôn rồi!
Tùy Úc: "..."
"Vậy nên tôi đã từ bỏ rồi, không định cố chấp nữa." Tùy Úc nói với vẻ hơi ngây thơ.
Khương Tứ Nguyệt vốn đang giận dữ, nghe thấy vậy thì sững người, thậm chí quên mất cả giận, kinh ngạc hỏi: "Cậu nói gì? Cậu không định cố chấp nữa sao?"
Cậu đã kết hôn rồi, bây giờ nói không cố chấp nữa, không thấy mâu thuẫn à!
"Ừm." Tùy Úc đáp lại, có chút chột dạ.
Khương Tứ Nguyệt: "..."
"Thế mà cậu còn ép hôn?" Cô hỏi với giọng điệu đầy khó hiểu.
Tùy Úc chớp mắt, đáp lại bằng giọng điệu vô cùng vô tội: "Vì lúc đứng trên lễ đường, khi chuẩn bị tuyên thệ, tôi bỗng có cảm giác tỉnh táo, tôi không thể nói câu "Tôi đồng ý", hơn nữa Thẩm Giác Thư cũng không thích tôi, tôi ép buộc như vậy là không đúng."
Khương Tứ Nguyệt: "..."
Cô nhất thời không nói được lời nào, nhưng nghĩ kỹ lại, hành động của Tùy Úc cũng không phải là không thể xảy ra.
"…Vậy bây giờ cậu đã kết hôn rồi, đột nhiên nói không thích Thẩm Giác Thư nữa, cậu để cô ấy làm sao bây giờ?" Bỗng dưng biến người ta thành một người từng kết hôn, cậu cũng thật là ghê gớm.
Nói đến đây, cô thả lỏng người, ngả lưng vào ghế sofa, nói: "Cô ấy mong tôi rời xa cô ấy càng xa càng tốt, hơn nữa để bù đắp, tôi đã cho cô ấy 20% cổ phần công ty, và quyền quản lý công ty cũng thuộc về cô ấy rồi."
"Cái gì?!" Khương Tứ Nguyệt đột nhiên hét lên, không thể tin được nhìn Tùy Úc, "Cậu điên rồi à? Đó là thứ cậu đã vất vả mới có được, cậu nói cho đi là cho đi. Cậu còn nhớ cậu đã trải qua những gì để có được chúng không!"
Hơn nữa với cách cậu ép hôn, Thẩm Giác Thư sau khi nhận được nhiều cổ phần như vậy, và lại có cả quyền quản lý thực tế, muốn đẩy cậu ra ngoài dễ như trở bàn tay?!
Tùy Úc im lặng, cô thật sự không biết, bởi vì cô không có ký ức của nguyên chủ.
Khương Tứ Nguyệt đột nhiên không hét nữa, cô ngã người vào ghế sofa với vẻ bất lực, lẩm bẩm: "Ngay cả cậu cũng từ bỏ rồi, thì tôi còn gì để mà kiên trì nữa?"
Trước đây, dù Thẩm Giác Thư không ưa gì Tùy Úc, nhưng cũng chưa bao giờ đối xử tàn nhẫn với cô. Còn Lê Giáng thì khác, cô ấy là một người không có trái tim.
Cô tự rót cho mình một ly rượu nữa và uống một cách lặng lẽ, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Thực ra, cho cô ấy thì cho cô ấy thôi. Ban đầu cậu muốn có những thứ này chẳng phải để có thêm tự tin khi ở bên Thẩm Giác Thư sao? Nếu cuối cùng mục đích cũng là Thẩm Giác Thư, thì cho cô ấy cũng chẳng sao."
Tùy Úc cuối cùng cũng uống ngụm rượu đầu tiên của buổi tối nay. Vậy ra nguyên chủ thực sự thích Thẩm Giác Thư sao? Và thậm chí đã thích từ rất lâu rồi, nhưng nếu đã như vậy, tại sao cô ấy lại làm ra vẻ như một kẻ trăng hoa?
"Đột nhiên nhận ra mọi thứ thật vô nghĩa." Khương Tứ Nguyệt uống cạn ly rượu, cười cười nói: "Những gì mình muốn thì không thể có được, sống thì như bước trên băng mỏng."
Tùy Úc im lặng, đối với câu nói này, cô cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Cuối cùng, hai người lặng lẽ uống rượu. Nhìn Khương Tứ Nguyệt uống ngày càng nhiều, Tùy Úc không nhịn được mà tiến lên giật lấy ly rượu của cô. Người này còn bảo sẽ đưa mình về, đừng để cuối cùng lại là mình phải đưa cô ấy về mới đúng.
Hơn nữa, không hiểu sao khi ở bên Khương Tứ Nguyệt, cô không cảm thấy xa lạ hay không thoải mái, như thể hai người đã là bạn lâu năm.
"Đừng uống nữa, uống đến khi nôn ra thì khổ đấy."
Khương Tứ Nguyệt ngước mắt nhìn Tùy Úc đăm đăm, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, nói: "Nếu cậu không cố chấp với Thẩm Giác Thư nữa, thì tôi cũng không cần Lê Giáng nữa. Hai chúng ta ở bên nhau đi? Để người ngoài khỏi đồn thổi!"
Tùy Úc: "…Cậu say rồi đấy." Cô cảm thấy hơi bất đắc dĩ, chuyện tình cảm sao có thể tùy tiện như thế?
Khương Tứ Nguyệt cuộn mình lại, "Cũng đúng, dù sao cậu cũng chưa ly hôn, làm vậy thì thành nɠɵạı ŧìиɧ mất."
Cô trông như càng lúc càng khó chịu, nước mắt không ngừng rơi xuống.