Bên trong xe ngựa tuy rộng rãi có thể ngồi thoải mái nhưng khi Tạ Liên ngủ vẫn phải hơi co người lại, nằm chéo góc. Lúc này bị Hoa Thành ôm không còn đường nào nhúc nhích, ánh mắt hắn mang theo nhiệt độ nhìn bảo vật mị hoặc trong lòng, muốn được yêu thương.
Sườn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ bối rối, xương quai xanh lộ ra khiến hắn đau lòng, hơi cắn nhẹ cánh môi đỏ mộng kia, ôn nhu nói:"Ca ca gầy đi rồi."
"Đệ chăm ta như chăm trẻ, sao có thể gầy đi được."
Bên ngoài không một bóng người chỉ có tiếng côn trùng dễ nghe truyền tới, ánh trăng bị ngăn ở sau màn. Hoa Thành chạm nhẹ gò má y mân mê một lúc:"Rõ ràng đã gầy đi mà, ta vừa đi ca ca đã không chịu chăm sóc chính mình." Dáng người ca ca đã khá mỏng rồi trước giờ hắn vẫn cẩn thận bồi bổ, không dám lơ là.
Tạ Liên thấy hắn đi thay bộ da rồi quay lại ngay, chỉ một lát thôi sao có thể gầy xuống chứ. Nguyên ngày hôm nay y còn ăn mấy bữa lớn không trông béo lên thì thôi chứ.
"Tam Lang đừng lo nữa, khi trở về sẽ cho đệ nuôi béo lên mấy cân."
....
Tam Lang im lặng nhìn y không rời, cảm nhận được có gì đó cương cứ chạm trên đùi mình tim y bất giác đập mạnh, máu chạy loạn khắp người. Trong ánh nến mặt y đỏ ửng lên, môi cắn chặt:"Tam Lang, phải ở đây sao?"
Tam Lang mắt không rời đôi gò má đỏ ửng của y, khẽ khàng:"Ta đã giăng kết giới xung quanh rồi không ai đến làm phiền đâu."
Thần sắc Tạ Liên hơi mất tự nhiên không gian tự nhiên nhỏ hẹp chật chội, không khí cũng mang theo cảm giác áp bách:"Nhưng ta cứ cảm thấy có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, hơi mất tự nhiên."
Ngón tay hắn chạm qua gò má non mịn của y, mỉm cười:"Làm gì có ai chứ? Ai dám nhìn ca ca của ta, ta móc mắt họ ra ngay."
Hắn nôn nóng kéo quần áo trên người y lỏng ra, gương mặt cố tỏ bình tĩnh nhưng hạ thân lại hoàn toàn đối nghịch. Tay vuốt ve xương quai xanh cổ họng khát vô cùng:"Ta đã nhịn rất khổ sở lâu nay, ca ca nỡ từ chối ta sao?"
Mặt Tạ Liên càng nóng bừng y không phải là muốn từ chối hắn, chỉ là, chỉ là...
Từ khi y xuống đây đã mười bảy năm, nếu hắn ở quỷ giới chờ thì chỉ có mười mấy ngày thôi. Nhưng Tam Lang làm gì chịu chứ, nhớ lại bao lần mắt rời khỏi y một lát liền than nhớ nhung không chịu nổi.
Trong lúc Tạ Liên đang suy nghĩ hắn đã cởi xong thắt lưng của y để sang một bên, không khí đầy mùi tìиɧ ɖu͙©. Môi mềm chạm nhau khắp nơi liền nóng hơn rất nhiều, điểm nhạy cảm trên eo bị chạm qua làm y co rút chấn động. Hắn vội đưa tay đỡ người Tạ Liên lại, tránh cho y va chạm vào thành xe bị cấn đau, nhẹ nhàng đặt y nằm xuống chỗ mềm mại thỏa thích hôn lên gương mặt nóng bừng, kí©h thí©ɧ nụ hoa trên ngực. Cổ họng Tạ Liên phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, khóe mắt ướŧ áŧ.
Hắn vẽ loạn lên người y mang theo tia hối lỗi:"Nơi này khiến ca ca nằm không thoải mái, là lỗi của ta."
Vừa rồi hắn quá gấp gáp cứ nghĩ có kết giới không ai làm phiền, lại quên mất nơi này nhỏ hẹp lỡ nơi nào đó làm không tỉ mỉ cộm lên, hay là các cạnh trong xe làm ca ca của hắn đau.
"Ở đây tốt lắm." Môi y bị hắn hôn đến hơi sưng đỏ lên, nơi thắt lưng vẫn được một tay hắn ôm hơi run run nói:"Ta... dựa thành xe cũng được."
Tạ Liên ôm cổ hắn giọng nói rất yếu ớt:"Ta đền cho đệ."
Cả người hắn đều đang căng cứng, nơi này không đủ để họ duỗi tứ chi. Ca ca nói như thế cơn khát của hắn đến cực điểm, cẩn thận hưởng thụ sự ôn nhu dịu dàng ca ca mang lại, không dám bỏ sót, không dám làm ca ca nghĩ hắn không biết trân trọng. Tuy vậy hắn không thể vì bản thân không thể nhẫn nhịn được mà làm ca ca chịu đau đớn thô bạo xâm chiếm. Hoa Thành đỡ eo y ngồi lên người hắn tay vòng qua sờ đường nét mờ trên bụng.
Tạ Liên thấy hơi bối rối, trước giờ đều được đệ ôm trong lòng, tay nhè nhẹ vuốt lưng bao bọc ấm áp, giờ vẫn được đệ ấy ôm nhưng nhưng người trống trải, hơi lạnh làm y phát run, nức nở.
Răng Hoa Thành chạm trên vai y, y nâng cái mông tròn trĩnh của y lên, lại hạ xuống. Xương cốt của y bị hắn nắm trong tay, bị kí©h thí©ɧ đến rã rời. Khóe mắt ướŧ áŧ càng lộ ra vẻ quyến rũ, bị hắn chọc đến nơi nhạy cảm cả đùi cũng phát run.
Trong xe liên tiếp xảy ra chấn động.
"Ca ca, lạnh sao?"
Tạ Liên dựa vào l*иg ngực hắn, cả người lười biếng, mắt hơi nhắm lại, để cho đệ ấy len vào cơ thể mình. Được y bao bọc bên trong hắn càng ôm y thít chặt, hạ thân tận hưởng kɧoáı ©ảʍ tột cùng, va chạm vách tràng, ma sát hưởng thụ du͙© vọиɠ.
Chỉ cần được ca ca hôn gọi "Tam Lang à.." hắn đã thỏa mãn đến bay lên trời, nói gì được ca ca thuận ý để hắn tiến vào, cùng hắn hoan ái.
Mi mắt của Tạ Liên hơi hé mở, ánh mắt của y hơi vụn vỡ nghẹn ngào kêu rên, đồng tử tan rã.
Nhẫn nhịn bấy lâu, từng hồi từng hồi muốn được ca ca bồi thường cho.
Tạ Liên mơ mơ màng màng cảm nhận hắn đỡ đầu mình dựa vào vách xe. Tay vẫn ở đó không để cho y va chạm lên mặt gỗ khô cứng, môi sưng đỏ lại bị hôn, thân người kẹp chặt y như con rắn bò trườn. Bị da thịt dán chặt tim y đập nhanh hơn nhiều, từng tấc da trơn mềm đều bị hôn qua.
Trên người y có bao nhiêu điểm mẫn cảm hắn đều biết, lần nào cũng đùa giỡn y đến thảm thương rồi lại trưng ra bộ mặt vô tội, khóe môi ánh mắt đều cười: Ca ca, Tam Lang sao dám khinh nhờn ca ca chứ.
Mặt y phiếm hồng còn lâu mới tin lời.
Trong đêm yên tĩnh, hắn còn muốn nữa nhưng ca ca đã thấm mệt nằm cuộn lại trong lòng hắn ngủ say. Sau khi giúp mặc y phục lại cẩn thận lòng hắn càng lưu luyến hôn nhè nhẹ gò má mềm như bánh, thơm phức. Bảo hắn phải rời đi đúng là cực hình mà, bao nhiêu hắn cũng không thấy đủ, ca ca của hắn tuyệt vời biết bao chỉ cần nhìn thấy đã khiến hắn bủn rủn tay chân.
Trời dần sáng, Tạ Liên hơi cọ quậy:"Tam Lang."
Hắn nói:"Vẫn chưa sáng hẳn, ca ca ngủ thêm một lát đi."
Y xoa ngực hắn:"Ta muốn tiễn đệ mà."
Hoa Thành xụ mặt ôm chặt hơn:"Ta sẽ nghe lời không tùy tiện xen vào nữa mà, chỉ muốn ở thêm một lát thôi. Tranh thủ ôm một chút ca ca cũng không cho sao?"
Y dở khóc dở cười:"Ta chỉ nghĩ thức sớm cùng đệ đi ăn sáng thôi, Tam Lang giận sao?"
"Không có." Hắn nghe thế đã nhanh nhẹn ngồi dậy, vui vẻ nói:"Ta có bắt mấy con gà rừng để ta nướng cho ca ca ăn."
Y nhìn ra ngoài thấy hắn đã treo ngoài xe mấy chục con gà, đầu chảy đầy vạch đen. Hết nhét vàng nhét bánh giờ cả mấy con này chuẩn bị, nếu như đệ ấy ở lại thêm thời gian nữa thì bò dê heo ngỗng bị đệ ấy nhét vào l*иg hết mất.
Y khép chặt áo che giấu vết hôn trên người đi theo đệ ấy ra ngoài, vừa duỗi chân đã thấy bên dưới đầy rẫy dấu vết, tưởng chừng mu bàn chân bị con muỗi to nào đốt. Y ngượng ngùng lấy giày đặt ngoài bệ xe mang vào, Tam Lanh đứng bên cạnh vội cầm lấy:"Để ta, chân ca ca đau đừng có nhảy xuống."
Tạ Liên thấy không tới mức như thế, nhưng nghĩ một lát lại lưu luyến sự ân cần của Tam Lang, tùy ý để cho đệ ấy ôm xuống.