Chương 2

Hoa Thành cảm thấy người dưới cơ thể mình nóng hôi hổi, môi nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đỏ ửng lướt nhẹ xuống cằm, răng cạ vào cái cổ thon dài. Tựa như ngửi thấy mạch máu quyến rũ bên trong, cái cổ này trơn mềm đến khó tin, trắng nõn mê hoặc người nhìn. Hắn không dám cắn chỉ nhẹ nhàng chạm lên không dám làm y đau, đầu lưỡi liếʍ láp.

Nhìn hắn có vẻ thong dong nhàn nhã, chỉ có mồ hôi ướt đẫm tiết lộ cơn khát của chủ nhân.

"Ca ca..."

Trên gương mặt đỏ ửng đáng yêu của y còn lưu lại vẻ mê muội, chậm chạp chưa phản ứng. Hoa Thành vòng tay qua eo nhỏ của y vừa hôn vừa vuốt ve:"Ngày mai ca đi?"

Thân thể Tạ Liên run rẩy bật lên, người hơi co lại nhẹ nhàng rêи ɾỉ:"Ừm."

Kɧoáı ©ảʍ chạy dọc sống lưng lan ra tứ chi, trong máu nóng đến sắp bạo phát nổ tung. Hắn giữ y trong lòng rầu rĩ:"Ca ca đi bao lâu."

Chuyện này cả y cũng không biết, nhưng mà với tính cách của Hoa Thành thì bao lâu cũng khiến đệ ấy không vui khó chịu, y không trực tiếp trả lời:"Sẽ...sẽ.." Dây thần kinh truyền đến cảm giác tê cứng, Tạ Liên phát hiện người nào đó hôn bên trong đùi mình, lưỡi cứng đờ:"Nhanh..thôi."

Tay y cào lưng hắn cổ hơi ngửa ra thở dốc, như dụ dỗ hắn cắn vào cái cổ kia, hắn quỳ bên dưới nhấc nhẹ hai chân y, không cam tâm:"Đệ không muốn ca ca đi đâu cả."

Dù là ra ngoài ngắt một cọng cỏ, nhặt một viên đá cũng không muốn.

Tạ Liên mím môi khổ sở, Hoa Thành ôm thắt lưng tay len vào rãnh mông, mềm mại ướŧ áŧ, mỗi lần ma sát đều sinh ra kɧoáı ©ảʍ. Rõ ràng là rất nhẹ nhàng chạm vào nhưng mang đến xúc cảm mãnh liệt, hắn tiến sâu mang vật thể căng cứng kia chen vào tiểu huyệt chật chội, dính sát vào y không một khe hở:"Ca ca đừng đi..

Y hơi mờ mịt, trên người đầy dấu hôn không biết nên trả lời làm sao?

Vách tràng Tạ Liên co rút lại mang đến kɧoáı ©ảʍ cho hắn, bên trong đang ma sát điểm nhạy cảm, hắn vui sướиɠ vuốt ve eo của y, thấp giọng:"Không được sao?"

Mắt y nhắm nghiền nhưng khóe mắt hồng hồng khiến hắn muốn lưu luyến hôn lên, dịu dàng ôm ấp thân thể đang run lên kia:"Ca ca ở cạnh ta được rồi không cần làm việc cho ông ta."



Ông ta ở đây chính là sư phụ của y.

Hoa Thành ôm y va chạm bên dưới kịch liệt, đặt hai chân đã mềm nhũn của y lên vai hắn, lại cúi đầu hôn y đến thở không nổi.

Sáng hôm sau, khi Tạ Liên tỉnh dậy trên bàn đã có bữa sáng, cháo ninh rất nhừ bên trong có khoai sọ chim trĩ hầm kỹ lưỡng. Cháo đặt trong đồng đỏ giữ ấm tỏa mùi thơm béo ngậy ngào ngạt còn người nấu đã không thấy đâu. Ăn xong chuẩn bị một chút hỏi mới biết Hoa Thành đang ở ngoài hồ.

Hồ này đương nhiên không phải hồ nước ngoài chợ quỷ rồi.

Nhớ đến dòng nước đó, y bất giác sờ môi mình.

Thấp thoáng thấy bóng Tạ Liên chèo thuyền giữa những cành sen, rất nhanh y đã tìm thấy Hoa Thành ôm một bó búp sen lớn đi về phía y.

Có gió thổi hương sen thơm ngát, Tạ Liên ngồi ở bên cạnh hắn cầm một búp sen lên.

"Ca ca đừng bóc, đau tay."

Chỉ là bóc hạt sen thôi có gì nặng nhọc đâu mà đau tay chứ? Y chưa nói hắn đã nhét vào tay y hạt sen bóc vỏ. Y vui vẻ ăn nó vị ngọt nhẹ động nơi đầu lưỡi. Đột nhiên có người chạm nhẹ môi y, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy ra hôn thật sâu.

Hắn hôn lên cổ, kéo áo y hơi lệch hôn lên vai, dụi mặt hờn dỗi không lên tiếng.

Tạ Liên vuốt mặt hắn:"Ta sẽ về nhanh thôi."

Hắn ôm lấy người y tỳ cằm trên vai hôn lên cổ, hắn lưu luyến không muốn người đi, không thể giữ ca ca bên cạnh liền hờn giận không nói.

Tạ Liên than nhẹ một tiếng nhét búp sen vào tay hắn:"Bóc tiếp đi ta muốn ăn nữa."