Quyển 2 - Chương 12: CHẠY CỰ LY DÀI

Chưa được ba tiếng đồng hồ, Nám Nám đã quay về thuận lợi, vẫy vẫy tay, lại còn mang theo một mùi hương gì đó rất đáng nghi, hình như là mùi hôi của cống thoát nước, lao như bay đến trước mặt Ninh Hạo Nhiên, lắp ba lắp bắp kêu: “Thầy Ninh, van tổng đường nước dẫn vào đây là ở chỗ nào?”

“Ý cô là gì?”. Ninh Hạo Nhiên trố mắt lên, từ trên giường bật phắt dậy.

“Tôi không tìm thấy van tổng, vừa nãy, tôi vặn vỡ cả đường ống nước nhà dì Đặng rồi, giờ nước tràn đầy ra nhà dì ấy, nếu còn không nhanh đóng van tổng lại thì xem ra hai vợ chồng dì ấy sẽ phải bơi trong nhà đấy”. Nám Nám vô cùng căng thẳng khi nói những lời vừa rồi, cứ như thể nước sắp tràn qua hành lang vào nhà Ninh Hạo Nhiên đến nơi.

Đến lúc này mà còn giả vờ bình tĩnh thì đúng là não có vấn đề!

Ninh Hạo Nhiên lập tức hành động thật nhanh và mạnh, đầu tiên là bật ra khỏi giường, rồi khom lưng tìm giày, cuối cùng là kéo bàn tay như cái chân gà của Nám Nám cùng chạy băng ra ngoài, động tác diễn ra nhanh như chớp, mạnh như sét đánh không kịp bịt tai vậy, chỉ hận một nỗi không thể học cách đi xuyên tường của đạo sĩ Lao Sơn[Một nhân vật trong tiểu thuyết Liêu Trai chí dị của Bồ Tùng Linh, rất giỏi pháp thuật, trong đó có công phu đi xuyên tường] ngay lúc này.

Hai người vừa đi đến cửa, Nám Nám bỗng nhiên đứng sững lại, buông tay Ninh Hạo Nhiên ra, ôm ngực liếc nhìn anh: “Thầy Ninh?”

“Sao?”. Ninh Hạo Nhiên nhăn mày dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

“Hông... không đau nữa sao?”. Nám Nám cười tươi sáng, để lộ mấy chiếc răng trắng.

Ninh Hạo Nhiên chớp chớp mắt, chỉ ngưng một giây rồi lập tức bắt đầu hoạt động tay vai xoay hông: “Hình như... đúng vậy.”

“Anh ăn bột Yak giúp xương chắc khỏe hay sao mà khỏi nhanh thế?”. Nám Nám tiếp tục cười hồn nhiên ngây thơ, không hề thấy một chút vẻ giận dữ nào trên mặt.

Ninh Hạo Nhiên thấy xương cốt mình như chợt có làn gió lạnh luồn qua vậy, mặc dù cô bé Nám Nám này hơi ngốc, nhưng một khi đã lên cơn giận rồi thì cực kì kinh khủng. Nghe nói cô từng có thành tích là chỉ trong năm phút đã đánh cho Cẩu Đán một trận sưng như một cái thủ lợn, ngộ nhỡ cô ta muốn...

“Ninh Hạo Nhiên, anh chết đi!”. Nám Nám bỗng cởi chiếc áo hôi rình bên ngoài ra chụp lên đầu anh, tiếp đó đấm cho hai quả thật mạnh vào bụng anh mà trút giận rồi xông ra khỏi phòng. Khi Ninh Hạo Nhiên bỏ áo ra đuổi theo đến nơi thì cửa thang máy vừa đóng vào, anh điên cuồng nhấn nút thang máy nhưng chỉ vô ích, thang máy nhanh chóng đi xuống, anh đành đi một thang máy khác, đến tầng trệt mới phát hiện thang máy mở, bên trong trống rỗng.

Chuyện lừa dối lần này đã vượt quá xa so với mọi lần đả kích và châm chọc Nám Nám hồi cấp ba, dù sao thì khi anh ta nói và làm như vậy, cô còn có thể tự an ủi là vì mình không giỏi môn Thể dục, không ngẩng đầu lên được, thế cũng là đáng mắng lắm. Nhưng thủ đoạn ngày hôm nay của Ninh Hạo Nhiên rõ ràng là đã khinh miệt chỉ số thông minh và làm nhục nhân cách của Dương Nám Nám này!

Vì vậy, Dương Nám Nám quyết định từ hôm nay trở đi, nếu cô còn nói với Ninh Hạo Nhiên nửa câu thì sẽ bị sét đánh năm lần!

***

Mạc Sầu thường nói, con bé Nám Nám này điểm nào cũng tốt, nhưng phải cái bướng bỉnh, việc gì nó đã quyết rồi thì có mười con lừa cũng không kéo được nó lại.

Oa Oa nói thêm vào: “Mẹ, mẹ nói sai rồi, phải là mười lăm con lừa cũng không kéo được chứ!”

Vậy nên Nám Nám được mệnh danh là mười lăm con lừa kéo không được hôm thứ Ba đến sân vận động dạy Thể dục, một phần ánh mắt cũng không thèm liếc sang Ninh Hạo Nhiên, khi cần giao tiếp thì nhờ ủy viên thể dục Lạn Tư truyền đạt lại.

Hôm nay kiểm tra môn chạy bền, nữ tám trăm mét, nam một nghìn mét.

Ninh Hạo Nhiên đứng ở điểm xuất phát phụ trách hô lệnh. Dương Nám Nám đứng ở điểm đích phụ trách bấm giờ, rõ ràng hai người đứng hai điểm đầu và cuối trên cùng một đường, vậy mà không hề có bất cứ một sự giao tiếp về lời nói hay ánh mắt nào. Anh lén nhìn Dương Nám Nám với bộ đồ thể thao màu trắng thanh nhã đang kẻ vạch và bấm giờ, luôn muốn tiến đến giải thích, nhưng mỗi khi ánh mắt Nám Nám bắt gặp ánh mắt của anh, cô lại ngoảnh đầu ngay đi chỗ khác, coi anh như không khí vậy, không hề cho anh một cơ hội nào.

“Chuẩn bị...!”. Đây là lần thứ ba Ninh Hạo Nhiên hô chuẩn bị, bởi vì chỉ đến khi anh hô chuẩn bị, Dương Nám Nám mới nhìn về phía anh chuẩn bị bấm giờ, mới có thể cho anh cơ hội nhìn xem cô có thật sự tức giận đến thế hay không.

Khi đã nghe nhiều lần “Chuẩn bị!”, tám sinh viên chuẩn bị xuất phát đang cúi khom gối trước vạch xuất phát bất giác cằn nhằn khó chịu, thí sinh số báo danh mười tám làu bàu: “Thầy Ninh, em hơi bị yếu thần kinh, thầy như thế này chính là tàn phá tinh thần của thí sinh, có thể bị đi thi lại đấy ạ.”

Ninh Hạo Nhiên không trả lời, đưa mắt nhìn Nám Nám, thấy Nám Nám liếc anh ta một cái, cúi đầu không thèm đáp lễ, anh nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói: “Tôi hô như vậy là muốn nhắc nhở các em chú ý vào.”

Chú ý thì đã chú ý rồi, thần kinh cũng sắp suy sụp mất rồi.

Sinh viên không ngớt than vãn.

Nám Nám hất mũi một cái lạnh lùng, không thèm chú ý một chút gì đến việc ai đó đang già mồm cãi lý, quay ngoắt lại không thèm bận tâm đến anh ta.

“Chuẩn bị! Chạy!”. Thấy cô không thèm đáp lại mình, Ninh Hạo Nhiên cũng nuốt giận vào trong, vừa hô khẩu lệnh xong, sinh viên vừa rời khỏi vạch xuất phát thì anh cũng chạy ngay đến trước mặt Nám Nám: “Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?”

Nám Nám không lên tiếng, tung tung cái đồng hồ bấm giây trên tay, vẻ mặt rất chi là hạnh phúc.

Ninh Hạo Nhiên hất cái đồng hồ bấm giây của cô đi, chiếc đồng hồ văng xuống đất. “Cô nói đi, cô muốn làm gì?”

Dương Nám Nám không thể nhịn thêm được nữa, lườm anh ta một cách lạnh lùng. “Tôi còn đang muốn hỏi thầy Ninh muốn làm gì đây, lẽ nào mặt tôi viết mấy chữ “Đại ngu đần, không lừa hơi phí” hay sao?”

“Tôi không hề nghĩ như vậy... Cô thật ngốc quá đi mất thôi!”. Ninh Hạo Nhiên nhắm mắt, cố gắng giải thích.

Nhưng lúc này, Nám Nám thật sự nghe không lọt tai được bất cứ lời nào: “Anh... vừa nói anh không nghĩ như vậy, còn vừa mắng tôi ngốc phải không? Ninh Hạo Nhiên, anh ức hϊếp người ta cũng phải có giới hạn! Không thể mắng người ta như thế chứ!”

Lúc này, Dương Nám Nám đã suy sụp lắm rồi, cô giận dữ xông lên đá một cú vào chân anh. Ninh Hạo Nhiên không chú ý đến việc xem xét vết thương mà nắm chặt tay cô kéo lại phía mình, anh tưởng đã nắm chắc được rồi, không ngờ Nám Nám lại dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của anh, hất tay ra quay lại đá thêm phát nữa.

Ninh Hạo Nhiên né người tránh được rồi lại tiến đến nắm gấu áo Nám Nám giải thích. Cô dùng móng tay cấu mạnh bàn tay anh, anh rít một tiếng nhưng vẫn không chịu buông, anh xoay người nắm chặt cánh tay Nám Nám. Trong lúc hai người giằng co đi giằng co lại, các sinh viên chạy lượt đầu tiên đã lượt về đích, đang ngả ra trên ghế dài thở hổn hển. Cũng đúng vào lúc này, Ninh Hạo Nhiên và Nám Nám bỗng sực nhớ ra rằng hình như... hình như cả hai người đều chưa bấm giờ.

Trong chớp mắt, hành động giằng co giữa họ hoàn toàn dừng lại, mắt trừng trừng nhìn bụi trên sân vận động đang bay phía mình, cả hai cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi thay cho việc trao dổi ý kiến.

Ninh Hạo Nhiên lập tức rụt tay lại, chỉnh đốn áo xống ngồi ngay ngắn, nhặt sổ ghi điểm và đồng hồ bấm giờ lên trước mặt, bắt đầu ghi tên, Nám Nám thì chạy đến chỗ đích chuẩn bị thực thi công tác an ủi sau khi để xảy ra sai sót mấy nữ sinh về đích trước.

Tám sinh viên nhanh chóng về đích, Nám Nám và Ninh Hạo Nhiên cùng lập tức bắt đầu điểm danh theo sổ ghi điểm. Khi Nám Nám đọc đến tên của sinh viên số mười tám, anh bất giác chau mày: “Em về đích cùng với các bạn kia á, sao lại có thể thế được?”. Đối với một người môn gì cũng phải thi lại mà nói thì kết quả này rất không bình thường!

Sinh viên số mười tám cười trừ, gãi gãi đầu, ngại nói ra lí do.

“Không phải là em chạy thiếu một vòng đấy chứ?”. Chợt ngộ ra, Nám Nám lập tức mở to mắt. “Người khác chạy tám trăm mét em mới chạy bốn trăm mét?”

“Cô Dương, thực ra em cũng muốn chạy nốt, nhưng cái chính là do cô đã chặn em lại, không cho em chạy nữa…”

Nám Nám chỉ là phân ranh giới như mọi khi vẫn làm thôi mà, ai mà biết được lại có người chạy chậm hơn người khác hẳn một vòng cơ chứ?

Cô đau khổ quay sang hướng khác: “Không sao, em không cần phải tự dằn vặt mình, dù sao thì đau khổ còn ở sau nữa kia”. Nói xong, mắt cô trộm liếc một đối tượng khác.

Ninh Hạo Nhiên đón được tín hiệu từ ánh mắt Nám Nám, bất đắc dĩ lên tiếng: “Có một tin rất xấu, vừa rồi đồng hồ bấm giờ bị hỏng, các em có thể chạy lại một lần nữa không?”

Mấy cô nàng đang miễn cưỡng đứng thẳng, nghe xong liền ngã ra ghế dài cả lượt.

***

Hình phạt mà Dương Nám Nám tự dành cho mình vì tội không làm tròn bổn phận là chạy tám trăm mét cùng với sinh viên, cô cảm thấy mình có trách nhiệm không để cho sinh viên đau khổ cho rằng hai thầy cô làm việc không chuyên tâm (Sinh viên số mười tám: “Thực tế chính là không cẩn thận, người ta khó khăn lắm mới chạy được bốn trăm mét kết cục lại bằng không, chạy nữa, chạy nữa thì có hai trăm mét cũng không chạy nổi!”)

Ninh Hạo Nhiên vẫn đứng ở vạch xuất phát hô lệnh, khẩu lệnh vừa hô xong, Nám Nám đã vượt khỏi vạch xuất phát đầu tiên.

Cô bước thật dài, đánh tay thật mạnh, cố gắng chạy thật nhanh trên đường chạy, không lâu sau mồ hôi trên trán đã long lanh rơi xuống tứ tung, một mình cô dẫn đầu phía trước, mấy sinh viên còn lại vây đằng sau như hình cái quạt, chạy đến khúc ngoặt, mấy người xếp thành một cái đuôi dài kéo đằng sau Nám Nám, tốc độ tăng nhanh rõ rệt.

Lâu lắm rồi không chạy bộ kịch liệt thế này, Nám Nám thấy trong cổ họng có vị gì dó thật ngọt. Hồi huấn luyện trong trường đại học, cô giỏi chạy ngắn hơn, quá hai trăm mét là cô phải nghỉ ngơi vài ngày điều chỉnh trạng thái mới ổn, mấy ngày hôm nay mệt mỏi vì chuyện của Ninh Hạo Nhiên, bây giờ cảm thấy rõ ràng tim gan đang vận hành quá sức, nếu có thể, thậm chí cô muốn lè lưỡi ra vung vẩy để thả lỏng hệ thần kinh đang phải chịu áp lực quá lớn này.

Thực ra, cô cũng không cần thiết phải chạy thục mạng như thế. Chỉ là trừng phạt thôi mà, cô hoàn toàn có thể về đích cùng với đám sinh viên phía sau lưng cô là được, nhưng cô không hài lòng với việc về đích cuối cùng.

Nám Nám còn nhớ năm đó, khi dạy lớp cô môn chạy bền, tên khốn Ninh Hạo Nhiên có nói, vai trò của người dẫn đầu khi chạy bền là vô cùng quan trọng, tốc độ và nhịp chạy mà người dẫn đầu đem lại sẽ có thể thay đổi thành tích cuối cùng của cả đội theo sau, bởi vậy, cô muốn giúp sinh viên đạt được thành tích tốt nhất để bù đắp sai sót ban nãy của mình. Vì thế, cô cố gắng tăng tốc, vừa chạy vừa gọi đám sinh viên phía sau chạy nhanh lên, cũng gọi cả số mười tám chạy chậm nhất cố gắng theo kịp, không để bị tụt lại cuối hàng. Với tốc độ đó, chẳng mấy chốc cô đã chạy xong một vòng, lúc dẫm lên vạch trắng, Nám Nám liếc Ninh Hạo Nhiên một cái, phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm vào mình, cô liền trừng mắt nhìn lại rồi tiếp tục chạy, đám sinh viên phía sau cũng hổn hà hổn hển chạy qua vạch trắng.

Nám Nám thấy mình sắp ngộp thở vì thiếu oxi rồi, chỉ là không biết cảm giác kì lạ này là do ánh mắt của Ninh Hạo Nhiên hay là vì hít thở khó khăn mỗi khi chạy bền. Cô tiếp tục duy trì nhịp chạy, vừa quay đầu lại nhìn đám sinh viên xem có ai tụt lại phía sau hay không, vừa thở chậm lại, rồi lại nhanh chóng ra sức chạy lên dẫn đầu cả đội.

Đến giai đoạn nước rút của vòng thứ hai, tốc độ của mọi người đã khiến những sinh viên đứng cạnh vạch đích hoan hô rộ cả lên. Lúc Nám Nám nghiến răng vượt qua vạch đích, Ninh Hạo Nhiên cúi đầu xem giờ, khóe miệng bất giác nhếch lên. Không ngờ cô bé này lại chạy đạt trong khung điểm 10. Anh tiếp tục nhìn thời gian phía sau, lần lượt là hai sinh viên đạt ba phút, hai sinh viên đạt ba phút mười giây, ba sinh viên đạt ba phút hai mươi giây, người có thành tích thể dục kém nhất là sinh viên số mười tám lần này cũng đạt ba phút năm mươi giây.

Dương Nám Nám đã thành công, cô hoàn toàn có tư chất dẫn đội mà một giáo viên thể dục nên có. Anh vui sướиɠ quay đầu lại, phát hiện Dương Nám Nám không hề dừng bước chạy, cô vẫn cứ tiếp tục chạy quanh sân vận động.

Đúng vậy, cô không muốn dừng lại.

Bắt đầu từ năm lớp mười một, đến khi học xong đại học, và rồi đến khi làm trợ giảng môn Thể dục, Nám Nám vẫn luôn căm thù môn Thể dục, cho dù là chạy ngắn, chạy bền, bơi lội hay nhảy cao. Tất cả những môn huấn luyện dặc biệt, cô đều cắn răng luyện tập, luyện tập một cách đau khổ, thậm chí luyện tập một cách thục mạng, đối với cô mà nói đều là vì thỏa mãn ý muốn trả thù Ninh Hạo Nhiên mà thôi. Cô chỉ coi thể thao là mục tiêu, chưa bao giờ có được niềm vui từ nó. Mãi cho đến thời khắc vừa rồi khi dẫn đám sinh viên chạy qua vạch đích, cô mới thực sự phát hiện, hóa ra niềm vui khi xông qua vạch đích vượt xa so với những gì cô nghĩ, cô thật sự yêu cái cảm giác vui sướиɠ sau khi đã xong xuôi mọi việc.

Thử thách khả năng chịu dựng của cơ thể, rèn luyện ý chí tinh thần, hóa ra việc vận động có nhiều tác dụng quan trọng đến thế. Đối với mỗi người, hoặc là khỏe, hoặc là yếu, hoặc là bệnh nguy kịch hay chỉ là sơ sơ nhưng đều phải đứng lên, rời khỏi chiếc ghế sô pha êm ấm, vận động thoải mái một lần, cuộc sống không dừng thì vận động cũng không ngừng, chẳng có gì trở ngại cả.

Vì vậy bây giờ, Nám Nám thấy mình chạy rất nhẹ nhõm, tâm can dần dần hoạt dộng bình thường trở lại, hít thở cũng chuyển từ rối loạn sang bình thường. Cô nếm trải việc vô tư giành lấy thắng lợi lần đầu tiên, chỉ dơn thuần là chạy bộ, mồ hôi rơi nhưng cũng rất mãn nguyện, bước chạy thật vui vẻ, nếu lúc này hỏi cô rốt cuộc cái gì khiến cô mãn nguyện nhất, nhất định cô sẽ không suy nghĩ gì mà trả lời ngay đó là vận động.

Bây giờ, Nám Nám muốn để Ninh Hạo Nhiên sang một bên, kì thực cuộc sống đơn thuần chẳng có gì là không tốt cả, kể cả việc chạy bền không cần suy nghĩ, kể cả vận động máy móc đơn giản, cũng là vị thuốc tốt giúp tâm trạng con người ta trở nên vui vẻ. Cô muốn sống vui vẻ!

Ánh mắt của Ninh Hạo Nhiên cũng chạy theo Nám Nám từng vòng từng vòng một, nhìn cô không có một chút ý muốn dừng lại nào, anh không hề tiến đến ngăn cản sự điên rồ ấy của cô mà ngược lại, anh đứng bên đường chạy, lặng lẽ đưa cho cô chai nước suối.

Vòng thứ nhất, Nám Nám không thèm nhìn cái nào, vòng thứ hai, Nám Nám liếc mắt nhìn chai nước suối rồi chạy lướt qua... Vòng thứ sáu, cô giật lấy chai nước suối trong tay anh, xoáy nút chai uống ừng ực hết nửa rồi bớt nửa còn lại rót lêи đỉиɦ đầu. Niềm vui tràn trề, say sưa trong không khí cuối thu dào dạt hạnh phúc, dường như từ giây phút này, cô đã hiểu ra mình nên làm gì và nên làm thế nào.

Cuối cùng thì cô đã mệt lử, ngã khuỵu gối trên đường chạy, hai tay chống không vững, thở hồng hộc, Ninh Hạo Nhiên chầm chậm bước đến cởϊ áσ của mình ra lau tóc cho cô, Dương Nám Nám né ra, không đáp trả lại, tiếp tục thở hổn hển.

“Nếu hôm nay, cô vẫn cứ không thèm ngó ngàng gì đến tôi thì ngày mai, tôi sẽ đích thân đến nhà cô để xin lỗi”. Ninh Hạo Nhiên kiên quyết nói.

Nám Nám liếc anh ta một cái rồi khinh bỉ đáp trả: “Thầy Ninh cho là tôi sẽ sợ sao? Đến tận nhà xin lỗi, chuyện khó khăn như vậy mà anh cũng làm được à?”

“Được chứ, tôi nhất định sẽ làm!”. Ninh Hạo Nhiên khẳng định chắc nịch, anh không muốn mình và Nám Nám cứ luẩn quẩn mãi thế này, tính khí Nám Nám rất thất thường, xử sự không bình tĩnh, cho dù là việc gì cũng đều muốn làm trái ý người khác. Anh còn nhớ lần trước, ở cổng trường, trông chị cô ấy vẫn có vẻ rất bình thường, có lẽ anh nên nhờ chị ta đến khuyên Nám Nám bớt giận đi một chút. Mặc dù nhờ cậy người khác là cách mà Ninh Hạo Nhiên xưa nay vẫn xem thường nhất, nhưng để đối phó với người không bình thường như Dương Nám Nám thì chỉ có thể dùng thủ đoạn không bình thường này mà thôi.

Đúng vậy, cho dù anh có phải áp dụng cái cách không bình thường nhất mà ngày thường anh vẫn luôn xem thường thì anh vẫn chấp nhận làm để đổi lại nụ cười của Nám Nám.

“Hứ, vậy anh đi đi, chỉ cần anh không sợ con dao róc xương của bố tôi là được rồi!”. Được, lời hay khó khuyên được con quỷ đáng chết, Nám Nám không hề xúc động gì trước sự cố chấp của Ninh Hạo Nhiên, mà lại càng hi vọng được xem trò ông bố khai đao chém người lần nữa.

“Đừng nói là dao, ngay cả cái kéo của mẹ cô tôi cũng không sợ!”. Ninh Hạo Nhiên trả lời chắc chắn như gang như thép.