Chương 2

“Em…” Hàn Giai cắn cắn môi, mím môi trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, âm thanh quá mỏng manh yếu ớt làm cho người ta thấy không thoải mái: “Thực xin lỗi.”

Nghiêm Đông Kỳ không nói chuyện, nhắm mắt lại thở ra một hơi thật dài.

“Em thực ra cũng không muốn tiếp tục quấy rầy anh nhưng em không còn cách nào khác.” Hàn Giai cúi đầu “Anh cũng thấy đấy, bộ dạng của em hiện giờ sống chết cũng chỉ sớm muộn… em trai mới mười sáu tuổi, em thực sự không có cách nào để buông bỏ nó…”

Nghiêm Đông Kỳ vốn đã ngẩn người, sau đó khóe miệng câu lên một mạt giễu cợt: “Anh cuối cùng cũng hiểu vì sao em gọi anh đến đây, nhiều năm… nhiều năm rồi, đột nhiên tìm đến anh, không phải là muốn anh giúp em chăm sóc em trai của em sao?”

Hắn cảm thấy Hàn Giai đã từng ấy năm nhưng tính cách vẫn không thay đổi, chính trực, phóng khoáng, luôn đánh trực diện khiến người ta trở tay không kịp, giờ hắn không rõ hắn đang kinh ngạc hay tức giận nhiều hơn.

“Hàn Giai, con mẹ nó cô có tâm hay không, tôi hỏi cô, nếu cô không có thằng em trai kia, cô có phải dù chết rồi biến thành tro bụi cũng không để cho tôi biết!!” nụ cười trên khóe miệng của Nghiêm Đông Kỳ biến mất, thanh âm không kiềm chế được mà run rẩy.

“Đúng!!” thanh âm Hàn Giai cao lên vài phần, nghe có điểm chói tai: “Anh muốn mắng em cũng được, đánh em cũng tốt, nếu để em quỳ xuống vái anh ba trăm cái cũng không vấn đề gì, chỉ cần anh đồng ý chăm sóc Nặc Nặc, chờ hắn trưởng thành thì anh dù có đem bán nó đi em cũng không còn gì để nói.”

Nghiêm Đông Kỳ không hé răng.

“Coi như em cầu xin anh, hai năm qua vì chữa bệnh mà chỗ nào mượn em cũng đều mượn cả, thân thích bạn bè không ai chịu quan hệ với chúng em, Nặc Nặc vì chăm sóc em mà năm trước đã tạm nghỉ học, cao trung cũng chưa bắt đầu…” thanh âm Hàn Giai dần thấp xuống, xuất hiện chút run rẩy: “Em thực có lỗi với nó, nó còn nhỏ, khi em sinh bệnh Nặc Nặc mới mười tuổi, mấy năm nay em chưa thấy nó cười lần nào, tốt nghiệp sơ trung cũng không thể lên học cao trung… em thực có lỗi… rất có lỗi với nó…”

Nghiêm Đông Kỳ cắt đứt lời gầm gừ như niệm kinh của Hàn Giai, cắn răng hỏi một câu đã khiến hắn nghẹn sắp nội thương: “Hàn Giai, anh hỏi em, em sinh bệnh vì cái gì không tìm anh, anh trong lòng em chẳng lẽ không đáng tin như thế? không lẽ em nghĩ rằng em bệnh nặng thì anh sẽ vứt bỏ em? Anh con mẹ nó… anh con mẹ nó lúc trước vì mạng của em cũng có thể không cần…” nói xong câu cuối thanh âm có điểm nghẹn ngào, Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy quá dọa người nên ngậm miệng không nói hết lời.

Nghe Nghiêm Đông Kỳ chất vấn, Hàn Giai trừng trừng nhìn viền mắt đã đỏ ửng lên trong con ngươi sâu và đen của người đàn ông trước mắt, từng chữ từng chữ nói “Chỉ có anh là không được” sau đó đột nhiên khàn cả giọng hướng về hắn hô to: “Chỉ có anh là không được.”

Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy đôi mắt của cô trào ra nước mắt, trong nháy mắt cảm thấy lòng mình quả thực mệt mỏi.

“Em có thể cúi đầu trước bất kỳ ai, vì tiền, vì mạng sống bỏ qua tôn nghiêm nhưng chỉ có anh là không được!! Em đã nghĩ muốn ở trước mặt anh giữ lại chút tôn nghiêm hư vinh của chính mình. Em muốn anh giống em yêu thích đối phương chứ không phải đồng tình hay thương hại, anh hiểu không!! Như vậy không đúng sao, như vậy là sai sao!!”

Hàn Giai nói xong lời này thì cuộn người lại thành một đoàn dùng mền che đầu.

Nghiêm Đông Kỳ đứng ở bên giường, nhìn thấy trên giường bệnh chăn tụm thành đoàn, thở dài một hơi.

Hắn cứ đứng yên như vậy, nghe âm thanh nức nở nặng nề từ trong chăn truyền ra, chuyện hỗn tạp đã sáu năm qua hắn muốn quên trong nháy mắt thấy nhớ rất rõ ràng. Hắn có cảm giác mình cả đời sẽ không yêu một người nào khác như cách hắn yêu Hàn Giai, nhưng người hắn yêu sẽ chết. Nghiêm Đông Kỳ suy nghĩ chẳng bằng cho mình chết rồi thực hiện lời thỉnh cầu của cô.hắn chậm rãi ngồi xuống vỗ chăn thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, anh không phải cố ý cho em khó chịu. anh sẽ chiếu cố chăm sóc nó giống như em trai của mình, được không, em đừng khóc.”

Hàn Giai không động đậy, muốn đem tay Nghiêm Đông Kỳ đẩy ra. Nghiêm Đông Kỳ thở dài, đem cô ngồi dậy ôm vào lòng rồi kéo mền ra.

Hàn Giai khóc đến mắt mũi hồng hồng, cô ngồi xuống một bên nức nở một bên mơ hồ nói: “Anh có biết hay không rất nhiều lần, rất rất nhiều lần em muốn gọi điện thoại, nhưng em không muốn gây phiền toái cho anh, em không còn gì cả, mẹ đã mất, cha thì trốn đi, em trai bị liên lụy mà phải nghỉ học, em không thể chậm trễ công việc của anh…”

“Anh biết.” Nghiêm Đông Kỳ miễn cưỡng mỉm cười, nâng tay sờ mái tóc ngắn củn của cô, xúc cảm vẫn như trước không hề thay đổi.

Vành mắt Hàn Giai nhanh chóng tràn đầy nước mắt, vào đó nhào vào ***g ngực ôm cổ hắn mà khóc lớn. Nghiêm Đông Kỳ ôm cô như muốn khảm vào thân thể, nước mắt nín cả buổi sáng rốt cục rơi xuống, đánh vào mu bàn tay mà đau đớn.

Trấn an được cô là một thời gian lâu sau đó, lục phũ ngũ tạng của Hàn Giai đau dữ dội không có cách nào an ổn ngủ, Nghiêm Đông Kỳ phải gọi hộ sĩ đến tiêm cho cô một liều thuốc mới có hiệu quả. Chờ đến khi hắn ra khỏi phòng ICU thì thấy toàn thân không có chút sức lực nào.

“Chị không phải gọi anh đến để…khi chị mất sẽ nhờ anh chiếu cố em chứ?” bên cạnh truyền đến thanh âm của một người con trai, Nghiêm Đông Kỳ dùng chút lực cuối cùng chuyển người qua ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Đúng vậy, sau này em sẽ bị anh quản.” Nghiêm Đông Kỳ miễn cưỡng cười, nói ra câu này nhưng không rõ tư vị gì.

Đứa bé cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm cố gắng quật cường: “Anh không cần để ý, chị của em… chị ấy thấy có lỗi với em… hiện giờ chị biết rất rõ nên mới nhờ anh chiếu cố em…”

“Em cùng chị sớm đã không còn cha mẹ, anh em bạn bè cũng cắt đứt quan hệ cho nên chị mới tìm anh, nhưng anh không cần quá lo lắng, anh chỉ cần ngoài miệng đáp ứng, chờ chị…mất, em sẽ rời đi, sẽ không làm phiền anh.”

Nghiêm Đông Kỳ nghiêng về sau tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết của bênh viện, có chút tốn sức gợi lên khóe môi: “Em nghĩ gì đấy, tâm tư đứa bé mười mấy tuổi như em sao nặng nề như vậy, nếu anh không muốn chăm sóc em thì sẽ trực tiếp từ chối chị ấy sau đó vỗ mông rời đi.”

“Lại nói, nếu chuyện này… còn làm tốt, em còn phải gọi anh là anh rể đó.” Hắn nghiêng đầu nhìn thằng bé, thản nhiên cười.

Đứa bé quay đầu sang đối diện hắn, ánh mắt đen nhìn không ra cảm xúc: “Vì cái gì?”

Nghiêm Đông Kỳ phản ứng trong chốc lát mới hiểu được y hỏi vì sao phải đáp ứng chiếu cố hắn, vì thế cười cười, thẳng bả vai kiên định: “Ai biết được, đại khái là trước kia rất yêu chị em, yêu ai yêu cả đường đi thôi.”

“Em còn tưởng rằng…”

“Còn tưởng rằng anh là thương hại em?” Nghiêm Đông Kỳ cắt đứt hắn, giễu cợt một tiếng: “Thật không hổ là hai chị em, lối suy nghĩ đều giống nhau. anh chẳng lẽ vì đáng thương đồng tình với người khác mà tự rước lấy phiền toái? hơn nữa em có gì đáng thương? Không thiếu tay không gãy chân. Chị em đa sầu đa cảm như thế không tính nhưng một đứa bé như em làm cái thái độ cứng rắn làm gì? Hơn nữa đến tên của em anh còn quên, không lẽ bây giờ có thể đồng tình đáng thương mà đem thành em trai để nuôi sao, bộ dáng của em so với hoa nhi giống nhau được sao?”

Thiếu niên phía trước mặt mày ủ dột đột nhiên khá lên nhiều, mấp máy môi nhìn hắn không nói thêm gì. Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy nói như thế đã có hiệu quả, thõa mãn đứng lên: “Được rồi, chính bản thân em cân nhắc đi, anh về trước, ngày mai lại đến.” Nói xong xoay người định đi.

“Hàn Dĩ Nặc.” thanh âm thiếu niên trầm thấp rõ ràng truyền đến, mang theo sự trong trẻo của tuổi thiếu niên.

Nghiêm Đông Kỳ xoay người nhìn thiếu niên ngồi trên băng ghế ở hành lang, nhíu mày nở nụ cười: “Tên còn rất văn vẻ, không tồi.” Sau đó xoay người rời đi.

Lúc Hàn Giai ra đi là một ngày nắng lớn, lúc chôn cất cũng thế. nắng cuối thu tương đối gay gắt, ánh mắt trời giống như trút nước mà rơi xuống, tựa như ánh nắng vào mùa hè.

Nghiêm Đông Kỳ đứng sau Hàn Dĩ Nặc trầm mặc hút thuốc, híp mắt nhìn chữ trên bia mộ, cảm giác như ánh mắt bị ánh mặt trời chói mù.

Hắn vốn nghĩ chuyện của hắn cùng Hàn Giai là cái kết hoàn mỹ theo truyện Quỳnh Dao, ở cái kết hôm nay coi như không phải mưa to nhưng cũng có thể nghẹn đến thở không nổi một trời mây. Hắn có thể thuận lý thành chương mà ôm bia mộ khóc lớn một hồi một bên oán giận một bên sám hối, nói tình này kéo dài bảy tám năm, không thể rõ là duyên hay nghiệt nhưng cũng không phải lương duyên giống như kịch truyền hình rồi chấm hết như thế.

Dù thế nào đi nữa thì hai người bọn họ cũng gần như diễn viên trong kịch phim tám giờ, đến cùng cũng không cần phải cẩu huyết. nhưng ông trời cũng không muốn nhìn hai người bọn họ diễn kịch, một cái nắng nóng ngày thu cũng để cho hắn đủ ổn định trong chốc lát.

“Vốn ở đây có hai miếng đất.” đứa bé đứng bên đột nhiên mở miệng, chỉ vào hai khối mộ bia: “Cha mẹ em đã mua trước cho bản thân, không nghĩ tới bây giờ biến thành dành cho hai mẹ con, người đàn ông kia không biết chôn ở chỗ nào.” Nói xong còn hơi hơi giễu cợt một tiếng.

“Dĩ Nặc.” Nghiêm Đông Kỳ nhìn bóng lưng của Hàn Dĩ Nặc, do dự một chút: “Nếu như em khổ sở thì đừng kìm nén.”

Từ khi Hàn Giai chết đến giờ, Hàn Dĩ Nặc không rơi một giọt nước mắt, nhiều nhất cũng chỉ đứng ngẩn người, thời gian còn lại biểu cảm đều giống nhau, nhưng bây giờ lại không bình thường.

“Anh hai.” Đến giờ Hàn Dĩ Nặc đã xưng hô với hắn thuận hơn, thanh âm thiếu niên có chút khàn khàn: “Em không phải không có lương tâm, chị cùng em đã ở với nhau đến giờ nhưng hiện tại chị đã đi rồi, em có cảm giác như nhẹ nhõm thở ra một hơi.”

Hắn quay đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ, không khóc nhưng y thấy so với khóc còn có cảm giác bi thương hơn.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn hắn, thở dài một hơi, tay khoát lên vai hắn nhẹ nhàng nắm chặt. Hàn Dĩ Nặc nghiêng theo động tác mà đem đầu khoát lên vai, một tay đặt bên eo y.

Nghiêm Đông Kỳ không nghĩ tới Hàn Dĩ Nặc sẽ dựa vào, hắn đặc biệt sợ nóng, mùa hè nếu như ai dám giả bộ thân thiết mà vỗ lưng hắn một cái, hắn rất có thể sẽ trực tiếp trở mặt.

Hàn Dĩ Nặc cũng gần cao bằng hắn, một chàng trai cao 1m80 cứ thế mà bổ nhào qua, nương theo thân nhiệt hắn có thể đem bản thân đánh xa hai dặm nhưng Nghiêm Đông Kỳ vẫn yên lặng nhịn, trên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ hai cái. Hàn Dĩ Nặc coi như cũng có nhân tính, dựa chút rồi buông tay ra, sau đó ngượng ngùng rồi câu lên khóe môi: “Anh, có phải rất nóng hay không?”

Chóp mũi của Nghiêm Đông Kỳ lấm tấm mồ hôi, cũng cười nói: “Một chút cũng không nóng, trên người anh đông đến sắp toát ra mồ hôi lạnh!!”

Khuôn mặt nam hài trước mắt thoáng giãn ra một chút.

“Về nhà không? Nếu sau này nhớ chị thì anh sẽ cùng em đến.” Nghiêm Đông Kỳ mở miệng.

Hàn Dĩ Nặc quay đầu nhìn thoáng qua bia mộ rồi nhìn bia mộ của mẹ bên cạnh, gật gật đầu.

Hai người một trước một sau quay về ngôi nhà của hai chị em. Nơi này đã bị phá hủy gần hết, trên tường dính đầy đồ vật cũng không rõ là thứ gì, màu tường một mảnh đen bóng, rõ ràng bên ngoài mặt trời đang chiếu rọi rực rỡ nhưng nơi này dường như luôn âm u, lạnh lẽo như không thuộc về thành phố này, như ẩn giấu trong bóng tối là một vết sẹo xấu xí.

Nghiêm Đông Kỳ theo sau Hàn Dĩ Nặc, đến cầu thang đi lên tầng, đó là một nơi bẩn thỉu chật hẹp, Hàn Dĩ Nặc muốn thu dọn ít đồ, hắn đứng ở nơi đó quan sát xung quanh rồi nhìn trên khung cửa có đồ chơi chống trộm, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ hướng về phía trong phòng nói: “Cái này cũng gọi là cửa sao, anh hồi cao trung cứ một phút mở cửa ba lần họ đều nói anh bất thường.”

Kết quả trong phòng không có người đáp lại, Nghiêm Đông Kỳ hướng vào trong vừa đi vừa nói: “Em ở đây trưởng thành đến giờ hả, có ai nói em…” nửa câu sau chưa nói ra đã biến mất trong không khí.

Thiếu niên vẫn mặc bộ quần áo cũ nhưng đã được tắm rửa sạch sẽ, áo sơ mi trắng hơi nhăn lên, dưới ánh đèn hôn ám có vẻ cao ngất. bên trong chỉ có một phòng bày biện một chiếc giường nhỏ chín mươi centimet, phía trên có một chiếc chăn mỏng màu trắng, trần nhà hơi nghiêng, đi vào trong có vẻ không thể nâng người lên, toàn bộ nguồn sáng đều đến từ chiếc cửa sổ nhỏ bên cạnh. Trong phòng cơ hồ không có đồ vật gì, căn phòng nhỏ thoạt nhìn vô cùng trống rỗng.

Trong lòng Nghiêm Đông Kỳ có chút không thoải mái, hắn không thể tưởng tượng hai chị em đã sống như thế nào, làm sao có thể trưởng thành đến hiện tại? Hàn Dĩ Nặc đứng bên ngăn tủ được xưng tụng là đồ dùng duy nhất trong căn phòng này ngơ ngác nhìn trong tay thứ gì đó.

“Làm sao vậy?” trực giác của Nghiêm Đông Kỳ thấy có chỗ không đúng, bước hai bước tiến đến bên cạnh hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn xuống.

Một cái nơ kẹp tóc nhỏ màu hồng đã rơi mất hai viên đá.

Tay cầm đồ của Hàn Dĩ Nặc bắt đầu run rẩy, nước mắt cứ thế từng giọt rơi trên nơ kẹp tóc

Tựa như chiếc kẹp rơi lệ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chị đã không còn, công thụ kịch tình chính thức được triển khai.