Chương 15

“Tết đi mua cho em hai bộ quần áo mà sao nhìn em không vui vẻ gì thế, người khác không biết còn tưởng anh đem em đi bán đấy.” Nghiêm Đông Kỳ có chút không hiểu được suy nghĩ của Hàn Dĩ Nặc, hắn lúc nhỏ cứ đến tết vẫn luôn muốn có ba vật quý quần áo, tiền lì xì và pháo hoa.

Hàn Dĩ Nặc nhíu nhíu mày: “Mấy đứa con nít tết đến mới mua quần áo, nhìn anh như vậy là xem em như đứa con nít sao?”

“Em không phải con nít thì ai mới là con nít?” Nghiêm Đông Kỳ đùa hắn.

Hàn Dĩ Nặc lại càng không vui, đem quần áo Nghiêm Đông Kỳ mở ra: “Em qua năm nay đã sinh nhật mười bảy rồi, nước ta quy định thanh niên đủ mười sáu tuổi phải chịu tránh nhiệm pháp lý về mọi hành vi của mình.”

“Anh đọc sánh không nhiều nhưng em cũng không nên nói dối người ta thế chứ, rõ ràng nước ta quy định đủ mười sáu tuổi chịu một phần trách nhiệm pháp lý, một phần đó, thiếu niên?” Nghiêm Đông Kỳ lườm hắn một cái: “Huống hố trong mắt anh thì em vẫn là đứa con nít, so với anh nhỏ hơn tám tuổi đấy.”

“Tám tuổi thì sao? đầy rẫy ngoài đường kìa, vợ ông Dương Chấn Trữ Hòa cách nhau gần hai đời người vẫn kết hôn bình thường đó thôi?” Hàn Dĩ Nặc buột miệng phản bác, nói xong cũng cảm thấy có chút không đúng.

Nghiêm Đông Kỳ nghe xong lời của hắn liền bật cười: “Ai u bảo bối, em đọc sách nhiều quá đầu choáng váng rồi sao, chuyện đó với chuyện này sao có thể nói loạn với nhau chứ?”

Hàn Dĩ Nặc cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, đang muốn nói chuyện lại bị Nghiêm Đông Kỳ đánh gãy: “Đừng cùng anh đứng chỗ này nói vớ vẩn, đi thử quần áo.”

Lúc Hàn Dĩ Nặc từ phòng thử quần áo đi ra, hai mắt của Nghiêm Đông Kỳ sáng lên rõ ràng.

Thiếu niên thân cao, vóc người cân xứng, vai rộng eo nhỏ chân dài. Bởi vì thường xuyên vận động nên cả cơ thể có vẻ trẻ tuổi nhưng tràn ngập sức sống. Lúc trước Chu Hải nói vóc dáng Hàn Dĩ Nặc cao ráo hắn còn chưa tin, cả ngày ở cùng nhau cũng không cảm giác được, nhưng giờ hắn mới phát hiện Hàn Dĩ Nặc thực sự rất cao lớn phong độ.

Hắn đột nhiên ý thức được chỉ mới nửa năm, từ một thiếu niên tối tăm ở ngoài cửa bệnh viện nằm co thành một đoàn đã lấy tốc độ đáng kinh ngạc mà trưởng thành lên.

Hắn đưa cho Hàn Dĩ Nặc một chiếc áo khoác da cừu màu xanh lam, khuôn mặt tuấn tú vuông vắn mà đẹp trai cùng với một người đàn ông quyến rũ được thể hiện ra ngoài. Có lẽ bởi vì lúc thiếu niên đã trải qua không ít biến cố, dù tính cách bây giờ cởi mở thay đổi bao nhiêu thì mặt mày so với người cùng tuổi vẫn trầm ổn, tròng mắt đen kịt, lông mi dài và đen, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi mím, toàn bộ con người hắn cho ta một cảm giác tùy ý mà sắc bén.

Nghiêm Đông Kỳ nghiêng đầu khiêu lông mày, không trách mấy cô gái Trường Tam Cửu luôn vây quanh Hàn Dĩ Nặc, cái vóc người tướng mạo này, tất nhiên vấn đề tuổi tác không thể giống như mấy ông tổng giám đốc bá đạo nhưng được được người ta yêu thì có thể.

Con gái bây giờ, chuyện bạch mã hoàng tử đã không còn lưu hành, giờ bọn nó chỉ yêu thích mấy người mặt lạnh giàu có đến rước mình, đương nhiên trước tiên khuôn mặt phải đẹp trai.

Hàn Dĩ Nặc bị Nghiêm Đông Kỳ cười cười thâm ý nhìn chằm chằm có chút không biết làm sao, do do dự dự đi tới: “Anh nói cái gì đi, em một người đứng trước mặt cho anh ngắm nửa ngày thật biết bao nhiêu ngốc a.”

“Được, nói chút thì nói chút, này, phục vụ đem bộ quần áo này gói lại.” Nghiêm Đông Kỳ thoả mãn híp híp mắt, nhìn nhân viên bán hàng rồi phất tay.

Hàn Dĩ Nặc nửa ngày không phản ứng lại: “Chờ một chút, vậy thì mua? Còn chưa xem qua giá cả đấy?”

“Hai người đàn ông đi dạo phố chẳng lẽ còn giống như mấy người phụ nữ đến một đôi bít tất còn phải trả giá? Sang quầy tiếp theo thấy đồ nào đẹp thì mua cho xong luôn nào.” Nghiêm Đông Kỳ khó hiều nhìn Hàn Dĩ Nặc một chút rồi xoay người đến quầy tính tiền.

Những chuyện sau đó Nghiêm Đông Kỳ hoàn toàn theo phương pháp dạo phố của hắn mà tiến hành, mua cho Hàn Dĩ Nặc hai áo khoác, bốn cái quần, năm cái áo lông ngoài ra còn khăn quàng cổ, bít tất, qυầи ɭóŧ nhưng đó vẫn chưa tính đến quần áo của hắn.

Hàn Dĩ Nặc nhấc theo bao lớn bao nhỏ đi bên cạnh Nghiêm Đông Kỳ, tiếp nhận ánh mắt tràn đầy tò mò của mấy người phụ nữ bên cạnh, đầu hắn đã sắp chạm phải đất rồi: “Anh hai, em có thể về được không? Em cảm thấy hai người chúng ta nhìn không phải chạy nạn thì cũng chẳng khác nào người đi bán sỉ quần áo.”

Nghiêm Đông Kỳ mua đồ rất phóng khoáng, hắn bình thường công việc chẳng phải bề bộn gì nhưng rất ít khi ra ngoài đi dạo, giờ thấy chuyện đi mua quần áo như này vẫn khiến người ta vui sướиɠ vẫn rất có đạo lý.

“Không, bên ngoài đâu có bán sĩ loại phục vụ này chứ.” Nghiêm Đông Kỳ cười híp mắt nghiêng người sang, đem mấy túi đồ sang một bên rồi dùng một tay khác cầm lấy cằm của Hàn Dĩ Nặc, nhẹ nhàng ngắt một cái rồi buông ra: “Bảo bối, không cần sốt sắng, bọn họ nhất định đang rất kinh ngạc tại sao lại có ông chủ đẹp trai bao dưỡng người thoải mái đến thế chứ.”

Hàn Dĩ Nặc căn bản không nghe rõ nửa câu sau, đợi đến khi ngón tay của Nghiêm Đông Kỳ rời đi, hơi ấm vẫn còn đọng lại khiến hắn nửa ngày vẫn không bình tĩnh nổi.

“Ngồi nghỉ một tí đi.” Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng đυ.ng đυ.ng người hắn, chờ đến khi hắn phục hồi lại thì mấy túi đồ đã được bỏ trên băng ghế dài.

Hai anh em đứng bên ghế câu được không trò chuyện. “Này, anh hôm nay làm gì mà phải mua cho em đống đồ như thế, chốc nữa mang tới chỗ đỗ xe không phải mệt đến chết sao.” Hàn Dĩ Nặc nhăn mũi hỏi.

Nghiêm Đông Kỳ tâm tình có vẻ tốt: “Bởi vì anh rốt cục cũng hiểu được cảm xúc ngổn ngang cùng hài lòng khi nhìn thấy con mình đã lớn lên của mấy ông bà cha mẹ.”

“A?” Hàn Dĩ Nặc rõ ràng nghe không hiểu.

“Em không hiểu lúc anh nhìn thấy em mặc quần áo bước ra từ phòng thay đồ rồi đột nhiên trở nên đẹp trai hào nhoáng đâu, tựa như sở hữu cảm giác thành công vậy.” Hắn giơ tay xoa đầu Hàn Dĩ Nặc: “Anh thấy em mặc quần áo vào đặc biệt rất đẹp trai, nhịn không được muốn mua nhiều thêm.”

Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời này thì nhếch môi nở nụ cười.

“Đây không phải ông chủ Nghiêm sao?” phía sau đột nhiên truyền tới một âm thanh điệu đà, Nghiêm Đông Kỳ quay đầu lại chỉ thấy một người mặc một bộ đồ đen bó sát, bên ngoài quấn một cái áo màu nâu nhạt không biết là lông cáo, lông chồn hay giả lông đang một mặt vui sướиɠ nhìn mình.

Nghiêm Đông Kỳ không thể hiểu nổi cái loại ăn mặc này, cũng không biết kiểu này thuộc dạng đông hay hè, nóng hay lạnh.

Hắn nhìn cô gái đang liếc mắt với mình, môi hồng mắt sắc, lông mi dài gần hai thước uỵch uỵch như đang phe phẩy, cả khuôn mặt cao cấp này tuyệt đối không phải một cô gái bình thường có thể so sánh.

“A, chào, chào em…” tuy Nghiêm Đông Kỳ căn bản không nhớ rõ người này là ai, nhưng dưới đường xá đông đúc, dưới hàng nghìn con mắt thế này hắn cũng không tiện bác bỏ lời của một cô gái, không thể làm gì khác hơn là lễ phép bày ra một nụ cười.

Cô gái áo lông quyệt quyệt đôi môi đỏ mọng “ ông chủ Nghiêm thực sự là quý nhân hay quên, khẳng định đã quên em là ai.”

Em ấy đưa tay đến gần vai Nghiêm Đông Kỳ rồi nhẹ nhàng nện vài cái.

Mồ hôi lạnh trên người Nghiêm Đông Kỳ dần đổ xuống, lại không nói tới ánh mắt của mọi người bắn tới đây, cô này mù sao, không thấy bên cạnh còn một thanh niên nhỏ tuổi, gặp phải chuyện này người làm anh trai như hắn còn có mặt mũi nào nữa đây?

Nhìn bề ngoài cô áo lông chắc là khách quen trong quán bar, nhưng hắn thực sự một chút cũng không nhớ, dù sao buổi tối những bà cô đi dâng rượu đều make-up quá mức phong cách.

Nghiêm Đông Kỳ không lên tiếng chỉ mỉm cười, tiện thể còn nghiêng đầu nhìn sang Hàn Dĩ Nặc. tiểu tử này cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ tùy tiện quét qua đánh giá người phụ nữ, Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy hắn từ từ nhíu lông mày có thể nhìn ra hắn đang phản cảm đến trình độ nào.

“Em là Vưu Giai, ông chủ Nghiêm thực sự không nhớ sao?” Vưu Giai nói xong câu đó đã bắt đầu thân thiết kéo cánh tay Nghiêm Đông Kỳ, lại bị hắn không dấu vết tránh được.

Nghiêm Đông Kỳ ở trong đầu đảo qua một lần, sau đó ở trong lòng yên lặng mà lườm một cái.

“Anh nhớ tới nha, em là bạn của ông chủ Chu mà.” Nghiêm Đông Kỳ khẽ cười cười.

Vưu Giai lúc này mới nhìn Hàn Dĩ Nặc đang đứng bên người Nghiêm Đông Kỳ. “Đây là ai? Bạn ông chủ Nghiêm sao?”

Nghiêm Đông Kỳ chỉ đang cân nhắc làm sao để nhanh kết thúc đoạn đối thoại này, liền qua loa đáp một câu: “Là em trai anh.”

“Em trai? Thật đáng yêu a.” Vưu Giai nói xong đã muốn giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của Hàn Dĩ Nặc, Nghiêm Đông Kỳ nhìn có chút không vui đứng chắn trên người hắn, tay ở sau lưng đem hắn kéo ra đàng sau.

Tay Vưu Giai rơi vào khoảng không cũng chẳng buồn để ý, tiếp tục uốn éo cổ họng: “Thật không hổ là anh em, đều đẹp trai như thế, vẻ ngoài cũng thật giống nhau.”

Nghiêm Đông Kỳ ở trong lòng lại thầm lườm một cái, cảm giác cả con ngươi đều trực tiếp lật mình vào trong.

Giống nhau cái rắm, nói chuyện lịch sự cũng không quá mức giả dối đến mức này đi, hắn và Hàn Dĩ Nặc giống nhau? Hai người bọn họ ngoại trừ đều là đàn ông ra thì giống cái gì? Nghiêm Đông Kỳ thực sự hoài nghi cô này có phải ra ngoài đường quên mang kính sát tròng không.

“Ông chủ Nghiêm cùng em trai đi dạo phố sao? thật vô vị, em đây có một mình, không bằng chúng ta ba người cùng đi có được không?” Vưu Giai nhìn túi hàng bên ghế đá, cười híp mắt đề nghị.

Cùng nhau em gái cô, FML, chưa từng thấy cô gái nào có đạo đức như cô này!!

Lửa trong lòng Nghiêm Đông Kỳ bắt đầu loạn lên, hắn vẫn cảm thấy bản thân đối với mấy cô gái không dám nói toàn tâm toàn ý nhưng tốt xấu cũng thuộc người ôn nhu chăm sóc, nhưng nhìn cô này chỉ muốn nhét ngay bít tất vào miệng.

“Không được, bọn anh mua xong rồi, giờ đang chuẩn bị đi.” Nghiêm Đông Kỳ xoay người nháy mắt ra hiệu cho Hàn Dĩ Nặc, hai người cầm lấy mấy túi đồ trên ghế đá.

“Ai nha chờ một chút mà…” Vưu Giai thấy thế tiến lên hai bước kéo lại tay áo Nghiêm Đông Kỳ: “Nhưng em chưa mua cái gì cả, một mình đi dạo phố có bao nhiêu ngốc a, hay ông chủ Nghiêm đưa em trai về nhà rồi theo em đi dạo được không, anh cần phải thân sĩ một chút nha?”

(Thân sĩ: người quan lại trí thức thời xưa, quý ông, phú ông giàu có)

Nghiêm Đông Kỳ nghe muốn phì cười, sắc mặt lúc trước cật lực duy trì ôn hòa lúc này gần như tan vỡ, hắn hơi dùng sức lực thoát khỏi tay Vưu Giai, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng ánh mắt lại lành lùng khó chịu.

“Cô Vưu nếu một mình đi dạo phố mà thấy cô quạnh có thể tìm bạn trai, dù sao lấy điều kiện của cô thì cũng chẳng phải việc khó gì, mặt khác anh Nghiêm này cũng không phải cái gì thân sĩ, chẳng qua trong cuộc sống hỗn loạn này mở một quán bar để duy trì kế sinh nhai làm ăn kiếm chút tiền thôi, xin cô Vưu thứ lỗi.”

Hắn nói xong câu đó liền kéo cánh tay Hàn Dĩ Nặc nhanh chân rời đi.

Nghiêm Đông Kỳ ngồi vào trong xe, tàn bạo mà thở một hơi: “Ngày hôm nay quả thực xui xẻo, sắp tết còn muốn làm anh buồn nôn như thế, thật là đen đủi.”

Hàn Dĩ Nặc ngồi ở vị trí phó lái một bên cởϊ áσ khoác một bên hỏi: “Anh đến cùng là có quen biết người ta không?”

“Quen cái rắm.” Nghiêm Đông Kỳ cúi người lấy hai chai nước, đẩy tới ***g ngực Hàn Dĩ Nặc một chai, chính mình mở nắp uống hết hơn nửa mới mở miệng: “Đây là bạn của Chu Hải bán sang cho ông, thực hại chết anh đây, mang tới quán rượu đủ hạng người không nói còn muốn ông đây làm quen, biết cái quái gì chứ.”

“Vưu Giai là anh ấy mang tới.”

“Vưu Giai? Đây cũng là tên cô ta nói, ai mà biết được cô ấy không phải có tên như Mary Sue, tại sao không nói mình là Vưu Giai, Điểm Nhi, Sắc Vi, Angelina, Hồ Điệp đây?” Nghiêm Đông Kỳ một bên qua kính chiếu hậu nhìn phía sau xe một bên nghĩ linh tinh.

“Cái gì Mary Sue?” Hàn Dĩ Nặc cảm thấy Nghiêm Đông Kỳ nói câu sau thành chuỗi thú vị, hứng thú hỏi.

Nghiêm Đông Kỳ đem xe đứng trước bãi đậu xe, nghiêng người sang thắt dây an toàn cho Hàn Dĩ Nặc: “Em quên thắt dây an toàn, đúng là thanh niên không tiếc mệnh. Mary Sue? Anh cũng không biết, chỉ nghe Nghiêm Chỉ nói, chính là cô gái như thế, cái tên có thể làm ảnh hưởng đến hơn nửa địa cầu, còn cảm thấy đàn ông toàn thế giới yêu mình đến chết đi sống lại.”

Hàn Dĩ Nặc nghe xong vui vẻ: “Tên Vưu Giai cũng thật phù hợp.”

“Cũng không phải, anh nói với em, cô này thật không còn gì để nói, lúc ấy ở quán bar e ngại Chu Hải đó, cô ta ngồi ở bàn bên kia uống rượu tự nhiên cứ hướng về mặt anh đây sượt sượt, phiền chết người, anh mới hai lần đã chịu không nổi liền kéo Chu Hải chạy đi.” bầu trời bên ngoài tuyết cũng bắt đầu rơi, Nghiêm Đông Kỳ “Sách” một tiếng mở ra hộp thoáng khí.

“đó là…” Hàn Dĩ Nặc dừng một chút muốn hỏi liền bị Nghiêm Đông Kỳ đánh gãy.

“Anh đây còn chưa nói xong, sau đó cùng Chu Hải tán gẫu. ngày ấy anh mới về muộn, em nửa đêm còn tỉnh lại đến phòng khách nói chuyện với anh đó. Anh còn tưởng chuyện này thế là xong, kết quả ngày hôm sau anh giặt quần áo thấy trên cổ có dấu son môi mới nhớ tới lần ấy bị miệng cô ta dán tới. nhưng anh cũng chẳng để ý, ai ngờ cái vết ấy xả ba lần xà phòng cũng giặt không sạch, cái dấu hôn chết tiệt, cuối cùng anh đành phẫn hận mà ném vào thùng rác, em không biết đâu, anh thích nhất cái áo này đấy.”

Hàn Dĩ Nặc ngồi nghe Nghiêm Đông Kỳ kể khổ, nửa ngày cũng không hé răng, hắn nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy bản thân đã trằn trọc lăn qua lộn lại vì một chuyện quá mức vớ vẩn, tự nhiên cảm thấy thật mất mặt.

“Anh nói em không nói gì để an ủi anh sao?” Nghiêm Đông Kỳ nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Hàn Dĩ Nặc chậm rì rì mở miệng: “Vậy anh thật đáng thương.”

Thế nhưng hắn cảm thấy người ngu ngốc như mình càng đáng thương.

“Hêy, chẳng bằng em đừng nói câu này, lại khiến anh cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.” Nghiêm Đông Kỳ nhướng nhướng mày.

Hàn Dĩ Nặc: “…”

Tác giả có lời muốn nói: Sự kiện dấu môi son gần như cứ thế được trừ khử trong vô hình, cho nên nói thời gian là một thứ tốt.