Chương 100: Mục Tử Lễ

Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ là tại một quán rượu tên “Nam”

Trước đây cũng chưa từng biết tới quán này, là bạn bè giới thiệu, nghe nói điều kiện rất tốt, nói rằng quán bar này yên tĩnh những lại vô cùng khác biệt. hắn trước đây cũng không để ý lắm, nhưng đi tới một lần mới cảm thấy từ tủy một cảm giác thỏa mãn.

So với những nơi ầm ĩ rộn ràng cùng với những gay bar ngư long hỗn tạp đi tới không biết bao nhiêu lần.

Thường ngày nếu vào mùa đông, những người cô đơn sẽ cùng với những người bạn cùng nhau sởi ấm, nhưng hắn sẽ không bạc đãi chính mình, thi thoảng sẽ thích ở trong gay bar xem xét đối tượng thích hợp, với khuôn mặt như thế cùng với vóc người đẹp thuần 1, ở trong vòng này tương đối được hoan nghênh, tự nhiên sẽ không thấy lạnh lẽo.

Nhưng một khi đến mùa hè, bởi vì bầu không khí nóng bức nên hiếm thấy có tâm tình tốt, còn muốn đi hống những người bạn tình không bao nhiêu tình cảm lại càng khiến người ta cảm thấy bực bội: “Nam” – quán bar có bầu không khí yên tĩnh thanh thản đúng lúc này xuất hiện, quả thực giống như lòng hắn mong muốn.

Hắn đi “Nam” mấy lần, đại thể là yên lặng nói bartender làm cho mình một ly rượu hắn thích, ngồi ở trong góc nghỉ ngơi, tình cờ cũng vì quán tính, sẽ nhịn không được chăm chú nhìn mấy người khách trong quán bar nhưng đều thất vọng.

Những người đặc hữu có rada trên người lại trước sau không có phản ứng.

Mãi đến tận khi nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ.

Người đàn ông kia mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen, mở ra hai cúc áo trên cùng, thả người trên quầy híp mắt nhìn về phía bên trong quán rượu. hắn thực sự không nói được cảm giác của mình, chỉ cảm thấy người kia không tên khiến cho bản thân không thể dời mắt nổi.

Cảm giác như thế hắn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngày này cũng không biết phạm vào bệnh gì.

Toàn thân người kia lộ ra một luồng biếng nhác gợi cảm, một nửa thân thể chếch ra lộ ra vòng eo đẹp đẽ. Hắn từ trên quầy bar cầm hộp diêm, đánh cái đốt thuốc rồi hời hợt vung tay dập tắt.

Tàn thuốc cùng với ánh sáng màu đỏ tươi lụi tàn, màu xanh đen của thuốc từ trên môi người đàn ông tràn ra, giống như mang một cảm giác ám muội lại thêm gợi cảm.

Thân thể đi trước khiến cảm xúc của hắn tạm thời đứt đoạn, chờ đến lúc phục hồi tinh thần thì bản thân đã sắp sửa đi tới trước mặt người nam nhân. Ra đa trên đầu đang vang đến vui vẻ, thế nhưng lần đầu tiên hắn không thể xác định được phán đoán của mình, lại ôm hi vọng bí ẩn chờ mong đi tới càng muốn tiếp cận.

Sau đó gần như phát hiện ra đa của mình phán đoán sai, cũng là lần đầu tiên trong đời.

Sau đó hai người gặp nhau vài lần.

Vốn lúc trước khi phát hiện Nghiêm Đông Kỳ không phải người đồng đạo có chút tiếc hận, hơn nữa người kia còn là ông chủ quán bar, có cảm giác như thấy người sang bắt quàng làm họ nên hơi lúng túng, thế nhưng lại không ngăn được bản thân muốn đi tới, muốn tiếp cận Nghiêm Đông Kỳ.

Sự hèn hạ đê tiện trong thân thể lần đầu tiên không thể chống đỡ.

Càng nói chuyện càng cảm thấy Nghiêm Đông Kỳ rất được, lại càng tiếc hận người kia lại yêu thích nữ sinh, càng không cam lòng muốn thử đem người này lôi kéo tiến vào trong ***g ngực.

Trong vòng luẩn quẩn của gay, việc đem thẳng nam bẻ cong là một chuyện cực kỳ vô nghĩa, tỷ lệ thành công vừa thấp, thứ hai lại ít nhiều đều cảm thấy vô đạo đức.

Tối thiểu cũng làm người ta không có con nối dõi, lại càng không thích hợp.

Thế nhưng chỉ là muốn cùng Nghiêm Đông Kỳ cùng nhau trò chuyện tán gẫu.

Hắn từ trước đến nay ở trong giới, nhìn thấy người thích hợp liền dăm ba câu cám dỗ, quay đầu lại vào quán rượu, đây mới là sinh hoạt người thành công. Đều nói đám người kia đều cuộc sống hỗn loạn riêng của mình, hắn không đồng ý nhưng ở một trình độ nào đó lại không có cách nào phản bác.

Không có pháp luật, không có hôn nhân, chỉ bằng cái miệng cùng mấy lời thề, đều là đàn ông cùng với suy nghĩ động vật ở nửa người dưới, không nói đến sinh hoạt thời gian dài, chỉ nghĩ đến việc yêu thương lâu một chút thôi, phỏng chừng sẽ nhịn không được mà đi ăn vụng.

Hắn có chút bất đắc dĩ cười nhạo chính mình, cảm thấy việc tình cờ chạm mặt nói chuyện phiếm, bình thường cũng không liên lạc qua nhưng lại làm tâm như kiến bò. Một người đàn ông hơn ba mươi đột nhiên trở thành một thanh niên ngây ngô mười tám tuổi.

Không có cách nào không thừa nhận chính mình có chút động tâm.

Nhưng hắn không tin Nghiêm Đông Kỳ có thể yêu thích hắn, cũng không tin tưởng tình yêu với đàn ông, liên đới chính mình.

Nghiêm Đông Kỳ có em trai, vừa mới đầu còn không biết tên gì, sau đó mới biết cậu ấy gọi là Hàn Dĩ Nặc.

Người đàn ông này còn vô tri vô giác khi nhắc đến em trai mình tràn đầy tự hào, sau lại mang theo tâm tình đối với đứa em không tự chủ được quan tâm, lại giống như cảm thấy đứa em này rất tốt.

Thế nhưng hắn chỉ nghe hai câu thì trong lòng gần như rõ rõ ràng ràng.

Người cùng đồng đạo.

Hắn không lắm miệng, bởi vì hắn không tin cảm tình thiếu niên có thể dài lâu, xúc động của con chim non sẽ sớm bị thời gian hòa tan, cuối cùng giữ lại có thể là niềm vui của người đàn ông này không cách nào thay đổi.

Vì thế khi gặp được biểu tình hoang mang hoảng loạn chạy đến tìm Nghiêm Đông Kỳ, trong mắt mang đầy bí ẩn cảm tình thời niên thiếu, lại nhịn không được liền khinh bỉ lên.

Hắn dùng gương người trưởng thành đi đo lòng người thiếu niên chỉ thấy vừa ấu trĩ vừa buồn cười, lại ôm thêm tâm tình xem trò vui để nhìn xem đứa bé này có thể kiên trì đến mức nào, cũng không tự chủ được từ từ mang theo chút địch ý không diễn tả được.

Đối với người đàn ông kia, tâm vừa yêu thích vừa chống cự.

Đối với thanh niên này, cũng mang theo một cỗ tâm tình âm thầm cảnh giác.

Là một mâu thuẫn của người đàn ông trưởng thành.

Kết quả hắ không đợi được Hàn Dĩ Nặc có động tĩnh gì thì đã cũng Nghiêm Đông Kỳ cùng cô gái chạm mặt lúc ăn cơm.

Bản thân hắn dù đang dạy ở học viện mỹ thuật, thế nhưng vẫn rất vui vẻ phát triển nghề phụ, mở nhà hàng là ước mơ từ nhỏ đến lớn của hắn, thế nhưng hắn khôn nghĩ sẽ trùng hợp tới vậy.

Không thể nói được là đặc biệt yêu thích Nghiêm Đông Kỳ, nhưng khi nhìn đến bạn gái lại không thể nào vui vẻ. Hắn một chút cũng không muốn cùng nữ sinh tiếp xúc với nhau, thế nhưng lúc ấy lại nhịn không được cùng cô gái kia thể hiện mị lực đàn ông của mình, không cầu gì khác, chỉ cầu có thể đem chuyện này quấy nhiễu một chút mà thôi.

Kết quả cô gái kia thật sự mắc câu, cũng coi như phối hợp.

Em gái Nghiêm Đông Kỳ học vẽ, hắn liền tự tin vào khả năng của mình mà tự đề cử lấy. Từ trước đến giờ bản thân vẫn cho rằng mình chỉ chỉ dẫn những người có sinh viên đại học có thiên phú, dạy một người học sinh cấp ba thật sự cảm giác như nhân tài không được trọng dụng, nhưng giờ đây hắn không thấy vậy.

Có thể cùng Nghiêm Đông Kỳ gặp nhau là một việc rất vui mừng.

Đều là đàn ông, đề tài tán gẫu đương nhiên nhiều, không quá mấy lần quan hệ gần như tốt lên, hắn chưa từng nghĩ qua Nghiêm Đông Kỳ sẽ đến nhà của hắn tá túc một đêm.

Người kia có làn da trắng nõn, cánh hồ điệp như muốn bay, bắp thịt trên người cân xứng đẹp đẽ. Hắn chỉ nhìn thấy nửa người trên Nghiêm Đông Kỳ liền cảm thấy bản thân nhịn không được nhịp tim đập gia tốc.

Vốn dự định cứ thừa dịp còn trẻ sẽ không ngừng tìm kiếm một bạn tình thích hợp, không ngừng đổi lại bạn tình từ từ chán đi, đến già sẽ đến làm tổ ở viện dưỡng lão vẽ vời gϊếŧ thời gian, cứ thế tẻ nhạt sống hết đời, đột nhiên trong nháy mắt hắn có chút muốn thay đổi suy nghĩ.

Nếu như đó là Nghiêm Đông Kỳ, hắn có lẽ sẽ có một đoạn cảm tình nghiêm túc cẩn thận đáng trân trọng.

Thích, rồi lại như không thích, động tâm, nhưng lại không phải ầm ầm nhảy loạn. Hắn thật sự khó khắn lắm mới muốn cùng một người nói chuyện yêu đương, nhưng cảm giác không thể nói ra lại nghẹn trong cổ họng.

Ngay ở lúc hắn đang xoắn xuýt, mối quan hệ Nghiêm Đông Kỳ cùng Hàn Dĩ Nặc lại chầm chậm biến chất

Hắn nhìn ra rõ rõ ràng ràng nhưng không cách nào ngăn cản.

Câu ngạn ngữ làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật cực kỳ có đạo lý.

Cuối cùng vẫn nhịn không được cùng Nghiêm Đông Kỳ nói ra, cũng không tính là thổ lộ bày tỏ, lúc ấy vừa nhạt nhẽo vừa bình tĩnh, bởi vì hắn sớm biết được kết quả.

Đem lời này nói ra, không vì gì khác, chỉ cho đoạn tình cảm ở khoảng thời gian này một cái chấm tròn.

Nghiêm Đông Kỳ với vẻ mặt miên man lại khiến hắn nhịn không được nói ra, không nghĩ tới lời này lại tạo lên hậu quả, bất quả nói ra một câu rất nhanh chóng:

“Thứ nhất, khả năng trừ người con gái được gọi là mối tình đầu thì cậu thực sự yêu thích, sau đó chỉ bất quá là gϊếŧ thời gian, cậu có dám vỗ ngực nói thật là mình có bỏ chân tâm vào đó hay không. Thứ hai, quá khứ cậu yêu thích con gái, chuyện này chỉ có thể nói rõ cậu thích qua con gái mà thôi.”

“Tất cả mọi người đều thay đổi, tâm ý cũng không ngoại lệ.”

Lòng người đều thay đổi, hắn nhìn thấy rất nhiều, những người ấy thay đổi thanh chóng khiến người ngoài nhìn vào đều cảm thấy uể oải.

Hắn một bên không tin tình cảm, một bên lại chờ mong Nghiêm Đông Kỳ cùng với người thanh nien bên người có thể lâu dài một chút là tốt rồi.

Từ đầu tới cuối đều mâu thuẫn.

Giống như người trưởng thành hiểu sự đời lạnh lùng cao ngạo nhưng cuối cùng vẫn còn ôm ấp một kỳ vọng ở chốn thiên đường, để cho người ta mơ ước.

Mọi người đều không phải như vậy sao. nếu như không phải như vậy thì một ngày nào sẽ cũng đều biến thành như vậy.

Không cam lòng, mâu thuẫn, thoải mái, sau đó là thất vọng mất mát.

Tây Ban Nha là một nơi rất tốt, ở học viện mỹ thuật bên đó có một bầu không khí lãng mạn, văn hóa tôn giáo cũng với lịch sử cho hắn nhiều cảm xúc để sáng tác, đồng tính luyến ái được hợp pháp hóa càng làm cho người ta tự do.

Hắn ở Tây Ban Nha dạy học ba năm cũng không về nước, chỉ là tình cờ trở lại nhìn cha mẹ. Tây Ban Nha là một nơi thích hợp với hắn hơn.

Xa quê hương cũng không phải là điều hắn quá quan tâm.

Thời điểm lễ giáng sinh, hắn gộp cùng ngày nghỉ đông để về nước, thế nhưng trong nước những người bạn học đều bận bịu, hắn đều cùng bạn bè anh em gặp nhau một lần sau đó cũng không biết làm gì, trước đại lễ giáng sinh vẫn lái xe vòng quanh không có mục đích.

Người đi đường cũng không đặc biệt nhiều, đều là những người trẻ tuổi cùng nhau đón giáng sinh, tình nhân đầy đường, đầy hoa bầu không khí chẳng khác gì ngày lễ tình nhân.

Không bao lâu sẽ bắn pháo hoa, người bên ngoài càng thêm cuồng nhiệt, tựa hồ như cơn tuyết đầu mùa càng thêm lãng mạn.

Hắn đột nhiên nhớ tới Nghiêm Đông Kỳ.

Kỳ thực rất lâu cũng chưa nghĩ đến người đàn ông kia, tháng ngày trải qua ở Tây Ban Nha cũng không tồi, thế nhưng có lẽ trở về quê hương, tâm tư lại nhịn không được bay loạn cả lên.

Lúc đến “Nam” hắn bất ngờ thất bảng hiệu bị đổi đi, giờ đã thành một nhà sách. Đầu tiên hắn vẫn rất bất ngờ, thế nhưng chờ hắn thấy rõ tên nhà sách là “Trung” liền xác nhận được vẫn là quán của Nghiêm Đông Kỳ.

Một người không chơi mạt chược lại còn đặt tên theo phương hướng Đông Tây Nam Bắc thật sự kỳ quái.

Hắn đang định xuống xe vào xem thì thấy cửa hiệu vốn đang sáng đèn đột nhiên tối xuống, hai người từ trong cửa hiệu sách bước ra.

Người đàn ông cao to nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài tựa hồ ngẩn người, sau đó cau mày nhìn người đàn ông thấp hơn bên cạnh, đưa tay đem chiếc khăn quàng cổ trên người mình mang trên cổ người đàn ông, người bên cạnh tựa hồ lùi về sau muốn tránh, lại bị hắn vòng qua eo bá đạo kéo về.

Người đàn ông kia sau khi mang khăn quàng cổ cho đối phương, cúi đầu ở trên môi người kia hôn một cái. Người đàn ông thấp hơn hơi đẩy hắn ra, nhưng không hề tức giận, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Màn đêm buông xuống, trên con đường này người cũng không nhiều, lẻ loi sẽ có vài người đi tới, không nhiễm một điểm ầm ĩ náo loạn với bầu không khí giangs sinh ở trung tâm. Người đàn ông cao to tùy tiện nắm tay người bên cạnh, hướng về xe màu đen trước mặt đi tới.

Hắn ngồi ở trong xe yên tĩnh nhìn hai người rời đi, rất lâu cũng không có nhúc nhích, thậm chí cũng không biết nên làm gì mới coi như hợp với tình hình.

Cũng không biết qua bao lâu, trong buồng xe nhẹ nhàng cất lên một tiếng thở dài.

Cũng còn may, không có đặc biệt động lòng, sẽ không có đặc biệt đau lòng.

Cũng còn tốt.

Chỉ có điều có một tí tẹo cô quạnh mà thôi.