Chương 18: Cố ghép uyên ương
Tảng sáng ngày hôm sau, cửa phòng của Đỗ Văn Hạo vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai đó?” Đỗ Văn Hạo làu bàu hỏi
“Là tôi, Anh Tử, Đỗ đại phu, ngài dậy chưa?”
“Vẫn chưa”.
“Ngài dậy mau lên, Bàng huyện úy cho người tới tìm ngài nói, nhị nãi nãi của huyện úy đã qua được buổi tối hôm qua, mời ngài mau đến xem bệnh”.
Đỗ Văn Hạo đứng dậy, nếu sống qua buổi tối hôm qua thì hy vọng tăng lên nhiều, hắn vội mặc quần áo, mở cửa bước ra, Anh Tử đang đứng trước cửa, vóc người thướt tha, trong đầu hắn lập tức nhớ lại tối qua hắn vô tình chứng kiến nửa thân trần của Anh Tử, mặt hắn nóng lên, hắn lắp bắp hỏi Anh Tử: “Nhị nãi nãi, nhị nãi nãi chưa chết?”
Anh Tử đương nhiên không biết tối qua xuân quang của cô lộ ra ngoài, có người được no mắt cho nên cô không phát hiện vẻ mặt bất thường của Đỗ Văn Hạo, nàng hào hứng kêu lên: “Đúng vậy! Phi Nhi đang ở đại đường chờ ngài. Tôi gọi ngài đi rửa mặt trước!”
“Chờ lát ta rửa mặt” Đỗ Văn Hạo nhảy hai, ba bước xuống lầu, chạy xuyên qua sân tới tiền đường.
Tảng sáng, cửa trước của dược đường vẫn chưa mở, chỉ mới mở cửa nhỏ. Tuyết Phi Nhi tâm trạng mừng rỡ xen lẫn lo lắng đang ngồi chờ Đỗ Văn Hạo ở trong đại sảnh. Lâm Thanh Đại dang ngồi xem bệnh án trước bàn, trên bàn có một chén trà thơm: “Đừng có gấp, nếu nhị nãi nãi đã qua khỏi tối qua thì sẽ cần cấp bách. Uống trà đi, làm ấm cơ thể trước, hôm nay lạnh hơn mọi ngày. Có lẽ bắt đầu mùa đông rồi, buổi sáng uống chén trà nóng, cả ngày ấm áp”.
Tuyết Phi Nhi nói: “Muội không có tâm trạng để uống trà, nhị nãi nãi đã qua được nhưng vẫn chưa tỉnh lại, nằm không nhúc nhích giống như người chết, không có phản ứng gì, nên tâm trạng mọi người rất nóng vội”.
“Hầy! Có câu nói: bệnh đến cao như núi, bệnh đi mềm như tơ, ngay cả Tiễn thần y cũng nói người bệnh không qua được tối qua, Đỗ đại phu có thể duy trì mạng sống của nàng, đầy là thành tích rất tốt, cứ thong thả, rồi sẽ tốt thôi!”
“Chỉ mong…, ồ, hắn đến rồi” Tuyết Phi Nhi nghe tiếng bước chân, xoay người nhìn lên, thấy Đỗ Văn Hạo đang vội vã từ hậu đường đi vào, nàng mừng rỡ đứng lên, đang muốn nói chuyện, Đỗ Văn Hạo đã đi ngang qua nàng ra ngoài theo hướng khách điếm, Tuyết Phi Nhi vội vàng xoay người đi theo ra ngoài
Hai người đi tới gian phòng hảo hạng của khách điếm, Đỗ Văn Hạo đẩy cửa đi vào, Bàng huyện úy thấy Đỗ Văn Hạo, sắc mặt lộ vẻ tươi cười, vội vàng chắp tay nói: “Đỗ đại phu, thuốc của ngài rất hiệu quả, Ngọc Nhi đã sống qua tối hôm qua, chỉ là vẫn hôn mê bất tỉnh, ngài xem…”
Đỗ Văn Hạo khoát tay chặn lại, hắn đi tới bên giường, cúi đầu cẩn trọng quan sát sắc mặt của người bệnh, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, hắn ngưng thần xem mạch một chút rồi hỏi: “Tối qua nhị nãi nãi có phản ứng gì không?”
Bàng huyện úy nói: “Không có, vẫn ngủ say bất tỉnh đến hừng đông”.
“Ồ!” Đỗ Văn Hạo đi lại mấy vòng trong phòng, sau đó đi tới cạnh bàn, hắn cầm bút viết phương thuốc, phát hiện nghiên mực trên bàn khô cạn, hắn quay đầu tìm nước đổ vào nghiên, Tuyết Phi Nhi vội nói: “Để tôi!” Nàng tiến đến, dùng một cái gáo gỗ múc nước từ trong chiếc thùng bên cạnh đổ vào nghiên mực, nàng mài mực một cách cẩn thận
Đỗ Văn Hạo cầm bút, thần sắc ngưng đọng, suy tư, hắn viết phương thuốc trên đơn thuốc mầu vàng rồi đưa đơn thuốc cho Tuyết Phi Nhi: “Tại hạ đã điều chỉnh mấy vị thuốc, mau đi lấy sắc đi. Thêm nữa vẫn sắc lấy một bát thuốc to”.
“Được!” Tuyết Phi Nhi tiếp nhận phương thuốc rồi đi xuống lầu.
Bàng mẫu hỏi: “Đỗ đại phu, bệnh tình Ngọc nhi của ta thế nào? Có cứu được không?”
Đỗ Văn Hạo ngồi ở bên giường, nhìn sắc diện tiều tụy của Ngọc nhi đang hôn mê bất tỉnh. Hắn khẽ nói: “Bây giờ rất khó nói, bệnh của nhị phu nhân có bảy điều nguy hiểm!”
“Bảy đồng?” Bàng mẫu nghiêm mặt: “Đỗ đại phu, lão thân hứa với ngài, ngài chữa khỏi bệnh cho Ngọc nhi, lão thân trả ngài tám đồng tiền, thêm bảy đồng tiền nữa cũng không thành vấn đề!”
Lưu thị ở bên lớn tiếng nói: “Mẫu thân, Đỗ đại phu nói bệnh của Ngọc nhi rất xấu, hơn nữa còn có bẩy điều nguy hiểm”.
“Vợ? Đỗ đại phu muốn lấy vợ? Đỗ đại phu, ngài thật sự chưa thành thân? Cái đó cũng không thành vấn đề, ngài coi trọng nha hoàn nào của chúng ta, cứ nói một tiếng, lão thân sẽ gả cho ngài!”
“Mẫu thân! Đỗ đại phu là danh y, như thế nào lại để ý đến nha hoàn của chúng ta!”
Bàng mẫu nặng tai, nghe câu được câu chăng, liên tục gật đầu: “Nói đúng, lão thân nghĩ trong số các khuê nữ của chúng ta, ai là người phù hợp?” Bàng mẫu đếm ngón tay kể ra: “Đại khuê nữ đã xuất giá, nhị khuê nữ đã đính hôn, tứ khuê nữ tuổi còn nhỏ, tam khuê nữ thế nào? Mười sáu tuổi, sớm đã có người mai mối, lão thân vẫn chưa đáp ứng, hôm nay gặp Đỗ đai phu ở đây, đây là ý trời ban mối lương duyên, không dài dòng nữa, hôm nay lão thân làm chủ Đỗ đại phu chỉ cần ngài chữa khỏi cho Ngọc nhi, lão thân sẽ gả tam khuê phòng Vũ Cầm cho ngài làm vợ!”
“Nãi nãi, xem bà nói gì kìa!” Tam khuê nữ Bàng Vũ Cầm mặt đỏ bừng.
“Uống trà? Không nóng nảy, đợi khi xuất giá, bái thiên địa lúc đó mới mời phụ mẫu uống trà”.
Nhị khuê nữ thấy tam khuê nữ xấu hổ, thẹn thùng, hận không thể tìm chỗ mà chui, nàng vội tiến đến giảng hòa: “Nãi nãi, Đỗ đại phu chưa nói điều gì, bà đừng ngắt lời!”
“Ngươi cũng muốn gả chồng?” Bàng mẫu cuống quýt khoát tay: “Không, như vậy không được, ngươi đã đính hôn, không thể thoái hôn, nếu không lão thân có thể đáp ứng nữa. Đỗ đại phu cứu sống Ngọc nhi một mạng, lấy đi của nhà chúng ta hai khuê nữ cũng không có gì là quá!”
Lúc này thì hai khuê nữ đều đỏ bừng mặt
Lưu thị ở bên nói: “Mẫu thân, chúng ta đang nói về bệnh của Ngọc Nhi, chuyện kết hôn chờ sau khi Ngọc Nhi khỏi bệnh hãy nói sau”.
Bàng mẫu nghe rõ những lời này, hai con mắt vô thần mở trừng, bà khẽ nói: “Ngươi thật hồ đồ, ngươi nghĩ con thỏ không thể bắt được chim ưng? Hừ, các đại phu khác có chịu kê đơn thuốc cứu Ngọc nhi không, tất cả chỉ nhìn chúng ta ra giá ngân lượng nhiều hay ít? Đỗ đại phu mới có thể ra tay cứu Ngọc Nhi của ta, nói các ngươi biết, năm đó cha mẹ của Ngọc Nhi có đại ân với nhà ta, không có bọn họ sẽ không có ta, vậy cũng không có các ngươi! Có hiểu không? Ngọc Nhi không thể chết! Ngọc Nhi chết, ta chết cùng với nó!”
Bàng mẫu nức nở khóc, mọi người cũng rơi nước mắt.
Đỗ Văn Hạo rất xấu hổ, trộm liếc nhìn tam khuê nữ Bàng Vũ Cầm thấy nàng vóc người trang nghiêm, dung mạo đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần, hắn thầm nghĩ tam khuê nữ đúng là mỹ nhân hại người.
Tam khuê nữ cảm giác Đỗ Văn Hạo đang nhìn nàng, nàng cũng liếc trộm hắn, hai người ánh mắt chạm nhau, bối rối quay đi, tam khuê nữ xấu hổ đến nỗi cái cổ trắng như tuyết của nàng cũng đỏ hồng lên.
Đỗ Văn Hạo vội cúi người hành lễ: “Đa tạ lão nhân gia ưu ái, chuyện kết hôn sau này hẵng nói. Trước hết nói về bệnh của nhị nãi nãi”.
“Không xinh đẹp? Chắc chắn rất xinh đẹp! Không phải nó đang ngồi cạnh ta sao. Trong nhà ta thì là tam khuê nữ, là người đẹp nhất nhất trong số bốn khuê nữ. Mặc dù lão thân không thể nhìn được, ta biết tam khuê nữ là đóa hoa xinh đẹp. Đỗ đại phu ngài nhìn xem”.
“Nãi nãi” Tam khuê nữ ngượng ngùng, nàng đứng dậy trốn vào phòng trong.
Đỗ Văn Hạo quan sát hai con mắt của Bàng mẫu: “Hai mắt của lão phu nhân trước kia có thể nhìn được?”
Lưu thị trả lời: “Đúng, trước kia rất tinh tường, năm nay không biết thế nào mà không nhìn thấy gì cả, Tiền thần y và các danh y ở phủ thành cũng đều khám qua, cũng không chữa được”.
Đột nhiên mất thị lực? Hiển nhiên không phải do bệnh đυ.c thủy tinh thể, mất thị lực do nhiều nguyên nhân, cần phải tra rõ nguyên nhân mới có thể chữa trị được. Hắn vốn định nói lão thái thái để hắn kiểm tra, nhưng hắn còn chưa cứu sống nhị phu nhân sợ rằng không ai tin hắn có thể trị được, hắn quyết định chờ đến khi chữa xong bênh cho nhị phu nhân sẽ kiểm tra một chút để tìm nguyên nhân. Nếu bệnh của nhị phu nhân không trị được, cũng không ai tin hắn có thể làm cho người mù lại nhìn thấy được
Bàng mẫu hỏi: “Đỗ đại phu, chuyện lão thân đề nghị ngài vẫn chưa trả lời”.
Bàng huyện úy vội nói: “Mẫu thân, kết hôn là chuyện lớn, để sau hãy nói”.
Bàng mẫu vỗ tay vịn ghế nói: “Các người! Không quan tâm đến chuỵên sống chết của Ngọc nhi”.
Bàng huyện úy không dây dưa cùng lão thái thái, ông ta hỏi Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại phu, ngài lúc trước nói bệnh của Ngọc Nhi có bảy điều nguy hiểm, xin chỉ giáo cho bảy điều nguy hiểm đó là gì?”