"Ôi, lần này sao lại là Mã huynh đến vậy? Sao không báo trước một tiếng để chúng tôi ra đón, thật là thất lễ quá, thất lễ quá!"
Dưới lầu vang lên một tiếng cười, chưởng quầy của khách điếm Đồng Phú khi phát hiện ra người tới liền vội vàng chạy ra đón.
"Haha, Đổng huynh, lâu ngày không gặp."
Vị tiên trưởng của Tam Tương Môn cũng cười đáp lại. Đây chính là tiên trưởng của bang phái, so với những tiên trưởng tu luyện ẩn dật trên ba tiên đảo, thì tiên trưởng của bang phái giống như các cao thủ võ đạo hơn.
Ngô Xung đặt chén rượu xuống, chuẩn bị ra tay thử nghiệm.
Ba lão già ở tiên đảo Bồng Lai tạm thời chưa có tin tức gì, nên nhân lúc này Ngô Xung định tìm hiểu cách tu luyện tà công trước. Chỉ cần biết được cách bọn họ không bị tà công ảnh hưởng, thì mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn.
Bên cạnh, Liên Tinh trở nên căng thẳng.
Nghe qua thì vẫn là bề ngoài, võ đạo kiểu này, phải tự tay mình trải nghiệm mới hiểu rõ được chi tiết bên trong. Huống hồ với thực lực hiện tại của anh, dù có đánh không lại, cũng chắc sẽ không đến mức chạy không thoát. Dù sao thì anh cũng là cao thủ cửu phẩm rồi.
Mặc dù cửu phẩm của anh không phải do tu luyện theo hệ thống võ đạo của thế giới này, nhưng hiệu quả đạt được là tương đương. Đánh thật sự thì cao thủ cửu phẩm ở thế giới này chưa chắc đã là đối thủ của anh.
‘Theo như những thông tin mình có được đến nay, thì cửu phẩm và tiên trưởng cũng chỉ là khác nhau ở một cảnh giới mà thôi.’
Thế giới này có sự phân cách giai tầng quá nghiêm ngặt.
Rất nhiều kiến thức thượng tầng đều bị độc quyền, điều này khiến Ngô Xung phải dựa vào cảm giác để phán đoán nhiều thứ.
Ngay lúc Ngô Xung chuẩn bị ra tay, hai bên đường dưới phố bỗng vang lên một tiếng quát lớn.
"Mã Tam Quý, chết đi!"
Hai bóng người từ hai bên đường lao ra, khí huyết của họ cuồn cuộn như lò lửa, thân hình di chuyển cực nhanh. Từ khi tiếng quát vang lên đến lúc vũ khí giáng xuống thân thể chỉ trong nháy mắt.
Cao thủ!
Chắc chắn là cao thủ thượng phẩm, chỉ không rõ là bát phẩm hay cửu phẩm.
Sự xuất hiện của hai người này khiến Ngô Xung tạm thời nén lại ý định ra tay.
"Chuột nhắt ở đâu lại dám gây rối trên địa bàn của Tam Tương Môn ta."
Tiên trưởng của Tam Tương Môn bị tập kích dừng bước.
Áo choàng của ông ta tự động căng phồng, một luồng sức mạnh màu xám nâu từ thân hình béo phì của ông ta lan tỏa ra, hình thành một vòng bảo vệ mờ nhạt bao quanh cơ thể.
*Đinh!*
Một âm thanh vang lên như tiếng kim loại va chạm.
Hai cao thủ võ đạo thượng phẩm dùng toàn lực tấn công vào cổ của vị tiên trưởng Tam Tương Môn, nhưng lưỡi đao thép rèn từ hắc thiết không thể xuyên qua da thịt ông ta, ngược lại, cả hai bị lực phản chấn làm cho hổ khẩu đau nhói.
"Sao có thể!?"
"Đây là hắc đao mà!"
Hai cao thủ võ đạo trợn tròn mắt, trong mắt lộ rõ vẻ khó tin.
Hai người này là tán tu ở Bạch Lộc Thành, vì cả gia đình bị Mã Tam Quý của Tam Tương Môn gϊếŧ hại, nên họ lên kế hoạch báo thù. Để đối phó với tên béo này, hai người đã bán hết gia sản, thông qua các kênh ngầm mới đổi được hai thanh hắc đao.
Loại bảo đao được mệnh danh là có thể chém sắt như chém bùn.
Chính nhờ có hai thanh bảo đao này, họ mới dám trả thù. Để chuẩn bị cho cuộc tập kích hôm nay, họ đã âm mưu suốt nửa năm.
Tất cả mọi thứ đều được tính toán kỹ lưỡng.
Thời gian, con người, địa điểm.
Chỉ có điều họ không tính được khoảng cách chênh lệch giữa cao thủ cửu phẩm và những "tiên trưởng" này.
"Chút thủ đoạn này mà cũng dám đến nộp mạng sao?"
Mã Tam Quý cười nham hiểm, bàn tay béo ú mở ra.
Lực lượng tà công màu xám nhanh chóng lan ra, biến thành hai luồng chưởng ảnh đánh bay hai kẻ tập kích. Đồng thời, thân hình ông ta như quả đạn pháo lao về phía một trong hai người. Khi kẻ đó còn đang bị đánh bay, một cú giẫm mạnh giáng xuống.
*Ầm!*
Một tiếng nổ lớn vang lên, kẻ tập kích bị giẫm thẳng xuống đất.
Xung quanh, gạch đá nứt vỡ tạo thành một cái hố lớn.
Sau khi giẫm chết một người.
Mã Tam Quý thoắt cái đã xuất hiện ở bên kia. Lại một cú đá khác khiến kẻ còn lại bay thẳng vào bức tường bên cạnh, cú đá mạnh đến nỗi khiến cả căn nhà sụp đổ.
Trên lầu.
Ngô Xung và Liên Tinh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó.
Nhanh!
Quá nhanh.
"Anh Ngô..."
"Em đi trước đi."
Ngô Xung đứng dậy, đội lên đầu chiếc mũ rơm đen đã chuẩn bị sẵn. Liên Tinh thấy vậy, biết Ngô Xung đã quyết ý, chỉ đành nhanh chóng đứng dậy rời khỏi tửu lâu.
Sau khi Liên Tinh rời đi, Ngô Xung bước tới bên cửa sổ.
Bên dưới, hai cao thủ thượng phẩm đã bị đánh đến mức không còn sức kháng cự. Nếu không phải vì thù hận, có lẽ họ đã không thể cử động nổi nữa. Nhưng dù vậy, họ cũng sẽ không thể trụ được lâu hơn.
Ngô Xung không vội, anh chăm chú quan sát hành động của Mã Tam Quý.
Trong cơ thể, nội công từ từ vận chuyển.
Bàn tay phải trong quá trình đó từ từ cong lại thành hình dạng của một móng vuốt đại bàng, thậm chí anh còn vận dụng cả tà công.
‘Chính là lúc này!’
Bên dưới, Mã Tam Quý vừa đá bay kẻ thù không chịu đầu hàng, đang định buông lời độc ác, thì một cảm giác nguy hiểm bất ngờ dâng lên trong lòng.
Một bóng người từ trên trời lao xuống.
Khi Mã Tam Quý còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, một móng vuốt đại bàng đã tấn công thẳng vào đầu hắn.
Ngoại công?
Mã Tam Quý thoáng ngạc nhiên.
Rồi cười khẩy.
"Tìm chết!"
Từ khi nào mà kẻ luyện ngoại công cũng dám cả gan xúc phạm loại tiên trưởng như hắn.
Vì vậy, hắn không do dự, chuẩn bị phản đòn gϊếŧ chết kẻ dám mạo phạm mình.
*Bốp!*
Móng vuốt đại bàng đã đến.
Mã Tam Quý cũng ra tay, đôi tay béo ú vung ra một chưởng đầy sát ý. Hắn dường như đã nhìn thấy cảnh đối phương bị hắn đánh chết, chỉ là...
Ngay giây tiếp theo.
Lớp phòng thủ được tạo ra từ tà nguyên của hắn bất ngờ xuất hiện vết nứt.
*Rắc!*
Lớp khí bảo vệ nứt ra, móng vuốt cứng như sắt đã tóm chặt lấy đầu hắn.
Đau đớn!
Cơn đau kịch liệt ập đến.
Bên kia, Ngô Xung cũng nhíu mày. Đại Lực Ưng Trảo Công đã phá được lớp phòng thủ của đối phương, nhưng hiệu quả không tốt như anh tưởng. Hơn nữa, cái đầu của tên béo này cứng ngoài sức tưởng tượng, ngay cả Đại Lực Ưng Trảo Công cấp độ phá hạn của anh cũng không thể phá vỡ được xương sọ của hắn.
"A!!! Chết đi!"
Mã Tam Quý hoàn toàn phát cuồng.
Tà lực bùng phát như một cái vỏ bọc khí, Ngô Xung ngay lập tức bị tác động trực tiếp. Không còn cách nào khác, anh đành phải thả tay ra, đồng thời mượn lực đó mà biến mất trong con phố qua vài lần bật nhảy.
Cơn điên loạn của Mã Tam Quý kéo dài một lúc lâu, hắn phá hủy cả mấy căn nhà xung quanh.
Chờ cỗ khí lực này bộc phát xong, hắn mới chậm rãi dừng lại.
"Mã huynh."
Chưởng quỹ khách sạn Đồng Phú cẩn thận từng li từng tí lại đây hô.
Hắn chính là người phụ trách kinh doanh của Tam Tiên Môn, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thật không biết. Hơn nữa tình cảnh vừa rồi, hắn đi lên cũng không có tác dụng, nhiều nhất cũng chỉ là chuyện bị người khác chém thêm một đao mà thôi.