“Thưa trưởng lão, tại sao chứ!”
Thiếu niên bên cạnh lập tức hoảng hốt. Để gia nhập Bồng Lai, cậu ta đã tốn biết bao công sức, vượt ngàn dặm đường gian khó, không biết đã gặp bao nhiêu trở ngại. Số tiền gia đình bỏ ra để hỗ trợ cậu đã không thể đong đếm được. Nếu lần này thất bại, có lẽ gia tộc của cậu sẽ sụp đổ.
“Bảo ngươi cút thì cút đi.”
Nói xong, lão lại vung tay hất văng thiếu niên kia ra ngoài.
Ngô Xung thấy vậy chỉ chắp tay cúi chào, rồi quay người định rời đi.
Đối với những thanh niên kia, việc gia nhập Bồng Lai là cơ hội duy nhất để đổi đời. Nhưng với anh, thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Nếu không vì rắc rối từ yêu công, anh còn chẳng buồn đến đây. Ngay cả bây giờ, anh vẫn còn đường lui.
Không vào được Bồng Lai, thì còn các bang phái bên ngoài.
Trong số những người đó, cũng có không ít kẻ tu luyện yêu công. Chỉ cần tìm gặp họ và hỏi cách giải quyết là được. Dù có phiền phức hơn một chút, nhưng cũng không phải là đường cùng.
‘Nghĩ đến cách dễ dàng quá thật không hay.’
Ngô Xung thầm cảm thán, anh vốn định dựa vào việc gia nhập Bồng Lai để giải quyết vấn đề một cách đơn giản, nhưng xem ra người ta không cho anh cơ hội rồi.
“Ngươi không hỏi tại sao à?”
Lần này đến lượt lão già say rượu tỏ ra ngạc nhiên.
“Dám hỏi trưởng lão, tại sao.” Ngô Xung dừng bước, quay lại hỏi.
“Ngươi đưa cho ta cái bánh bao đúng không?”
“Ta hiểu rồi.”
Thật là… hóa ra nguồn gốc của nạn hối lộ bắt đầu từ đây.
Chẳng trách tên dẫn đường lúc trước dám công khai nhận quà như vậy, giờ thì Ngô Xung đã hiểu nguyên do. Tuy nhiên, điều này càng khiến anh cảm thấy ghét bỏ cái tiên môn này.
Chẳng có chút tiên khí nào, ngược lại còn tầm thường đến đáng chán!
“Hiểu là tốt.”
Lão già say rượu nở một nụ cười nham hiểm.
Công khai trả thù cá nhân thế này, quả là quá kiêu ngạo.
Nhìn bộ mặt của lão, Ngô Xung suýt không kiềm chế được mà siết chặt nắm tay, suýt chút nữa đã vung một cú vào mặt lão.
“Sao? Muốn ra tay à?”
Lão già say nhìn Ngô Xung, từ từ ngồi thẳng người dậy.
“Ngươi có thể thử xem.”
“Trưởng lão uống nhiều rồi.”
Ngô Xung thả lỏng nắm đấm.
anh thật sự đã tính gϊếŧ chết lão già này. Dù sức mạnh thực tế của anh chỉ mới đạt đến thất phẩm, nhưng khi võ giả giao đấu, cảnh giới chỉ là một yếu tố. Tuy nhiên, cuối cùng anh vẫn đè nén suy nghĩ đó lại, vì từ bên trong viện, anh cảm nhận được một luồng khí tức còn mạnh hơn.
Đây là tổng bộ của Bồng Lai!
Nơi này chỉ là ngoại viện thôi.
Ngay cả khi anh có gϊếŧ được lão già này, thì kết cục cũng sẽ là bị vây đánh đến chết.
Trong tình huống này, Ngô Xung lập tức quyết định "coi trọng đại cục".
“Cút đi.”
Lão già say thu lại khí thế, cũng phất tay áo một cái.
Một luồng cương phong ập đến, định hất văng Ngô Xung đi. Nhưng sức mạnh của Ngô Xung không giống như đám người kia, anh mượn lực bay lên không, xoay người hai vòng, rồi “rầm” một tiếng, đáp xuống mặt đất.
Tiếng chân anh dẫm xuống gạch vang như quả cầu sắt đập xuống, nơi anh đáp xuống, gạch lát nền nứt toác ra.
“Võ công ngoại gia?”
Nghe tiếng động, lão già say híp mắt nhìn, phát hiện dấu vết của võ công ngoại gia trên người Ngô Xung, biểu cảm của lão càng thêm khinh thường.
“Luyện giỏi thì sao chứ.”
Võ công ngoại gia, là loại công pháp thấp kém nhất.
Trong thế giới này, võ công có thể chia làm ba loại.
- Võ công ngoại gia, như Thiết Bố Sam, Đại Lực Ưng Trảo Công, thuộc về loại công pháp này. Những người tu luyện võ công ngoại gia thường rất cực khổ, luyện võ mà không luyện nội công thì sức mạnh đều là dùng mạng đổi lấy.
- Nội công, như Trường Xuân Công, Thanh Mộc Công chưa biến dị, là những công pháp mà tầng lớp thượng lưu trong thế giới này tu luyện. Uy lực của nội công gấp nhiều lần so với võ công ngoại gia cùng cấp.
- Yêu công, là loại công pháp tu luyện một sức mạnh khác, mang theo những nguy cơ tiềm ẩn, nhưng cũng là con đường dẫn đến sức mạnh siêu phàm. Tiên nhân thường tu luyện loại công pháp này.
Nhận thức về ba loại công pháp đã ăn sâu vào tâm trí mọi người.
Vì vậy, khi thấy Ngô Xung tu luyện ngoại công, lão già say chẳng thèm quan tâm nữa.
“Ngươi bị loại rồi à?”
Đằng sau vang lên một giọng nói. Ở cổng lớn, một thanh niên vừa bị hất ra trước đó, thấy Ngô Xung đáp xuống liền chào hỏi. Gã này cũng có chút thực lực, sau khi bị hất văng ra ngoài thì nhanh chóng hồi phục.
“Giống như ngươi thôi.”
“Lão già đó thật là quá đáng.”
Vì cả hai đều bị đuổi ra, thanh niên cảm thấy giữa mình và Ngô Xung có chút đồng cảm.
“Thôi, thất bại rồi, ta đi đây.”
Ngô Xung liếc lại phía sau, định rời đi.
“Sao vội thế, đây chỉ là một trong các ngoại viện thôi. Những người như chúng ta vẫn còn đường khác, như phòng bếp, viện tạp vụ…” Không giống Ngô Xung, thiếu niên này đã tìm hiểu rất kỹ trước khi đến Bồng Lai khấu tiên môn.
“Chẳng phải đã thất bại rồi sao?”
Ngô Xung ngập ngừng.
Tìm đến các bang phái bên ngoài là phương án cuối cùng. Nếu có thể chọn, Bồng Lai vẫn là lựa chọn hàng đầu. Bởi vì yêu công cũng có phân đẳng cấp, mà Bồng Lai là một trong ba tiên đảo lớn nhất, công pháp mà họ nắm giữ chắc canh là hàng đầu.
“Tiên nhân của Bồng Lai, cũng là người thôi.”
Thiếu niên vừa nói vừa vỗ vỗ vào túi áo mình.
Ngô Xung lập tức hiểu ra.
Cái tiên môn này, từ trên xuống dưới đều không ổn! Hóa ra, thất bại vẫn có thể dùng tiền để mua lại cơ hội!
“Hai ngươi còn chưa xuống núi à?”
Chẳng mấy chốc, một vị trưởng lão quản sự của Bồng Lai bước tới. Dù hỏi vậy, nhưng vẻ mặt của ông ta như thể đã đoán trước sẽ có người ở đây chờ đợi.
“Sư huynh, ta có chút trà nước…”
Thiếu niên nhanh chóng dâng lên lễ vật đã chuẩn bị sẵn.
Trưởng lão quản sự nhận lấy, cầm trên tay cân nhắc một lúc, rồi đưa ánh mắt về phía Ngô Xung.
‘Vì công pháp của Bồng Lai.’
Ngô Xung thở dài, rồi từ trong áo lấy ra thứ đáng giá nhất mà anh có – Thanh Mộc Công, công pháp yêu mà anh đã luyện. Đây là thứ quý giá nhất trên người anh, nhưng vì đã tu luyện rồi, giữ lại cũng chỉ để làm kỷ niệm.
Thực ra, trên người Ngô Xung còn có một món bảo vật khác, đó là chiếc hộp gỗ mà anh và Đại Ngưu từng “nhặt” được khi còn ở Thiết Hà bang. Đến giờ, với sức mạnh hiện tại, anh vẫn chưa mở được chiếc hộp đó.
Yêu công?
Trưởng lão quản sự nhận lấy cuốn công pháp, ngạc nhiên nhìn Ngô Xung.
Dù Bồng Lai là tiên môn, nhưng yêu công ở đây cũng không phải dễ dàng mà có được. Trong thế giới bên ngoài, yêu công là báu vật mà người ta đánh nhau đến vỡ đầu cũng phải tranh giành. Trưởng lão quản sự cầm lấy công pháp, hài lòng nở nụ cười.
"Hai người các ngươi đi phía sau núi chờ tin tức, nếu trong cửa có chỗ trống, ta sẽ cho người lưu lại cho các ngươi."
Nói xong quản sự trưởng lão liền rời đi.
Hẳn là đi đến nơi tiếp theo để thu lợi nhuận.
Chức vị này, quả nhiên là đớp nhiều!
Có quản sự trưởng lão cấp thẻ bài, hai người cuối cùng cũng không bị đuổi xuống núi. Còn lại chính là chờ quản sự trưởng lão xuất lực, an bài thân phận cho bọn họ.
Vị trưởng lão này đã thu chỗ tốt, hẳn là không đến mức không làm việc đi.
(Hết chương này)