Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Võ: Người Khác Luyện Võ Ta Tu Tiên

Chương 116

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 117: Hỗn Loạn Trở Lại

Hải Bảo.

Vị trí gần vùng biển Thượng Nguyên nên nơi đây được gọi là Hải Bảo. Bên trong Hải Bảo, trên đống lửa đang nướng một chiếc chân sau của con heo, mỡ nhỏ tí tách, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Bên dưới, các thành viên Hải Bảo ngồi quanh bàn thảo luận chuyện quan trọng.

*BÙM!*

Bảo chủ Hải Bảo, Lư Đức Phàm, ném mạnh cốc rượu lên bàn, ánh mắt lóe lên sát khí.

“Mẹ nó! Lại là Thái Bình giáo! Đám chó chết đó không để yên chút nào, lôi ra ngoài, cho chó ăn!”

Nhìn tên vừa bị bắt vào, Lư Đức Phàm ra hiệu cho thuộc hạ kéo hắn ra ngoài.

Trong lần nổi loạn trước của Thái Bình giáo, con trai út mà Lư Đức Phàm yêu quý nhất đã bị gϊếŧ dưới tay đám yêu nhân của Thái Bình giáo. Ngay cả bản thân hắn cũng suýt mất mạng, nếu không có cao nhân Hoàng Tuyền đến cứu giúp, e rằng vị bảo chủ này cũng đã toi mạng. Chính vì thế, Lư Đức Phàm vô cùng căm ghét Thái Bình giáo, tin rằng đám yêu nhân này muốn cướp đoạt tài sản và quyền lực của hắn.

“Bảo chủ, làm vậy liệu có hơi quá không? Dù sao, sau lưng Thái Bình giáo là tiên trưởng Thiên Giới.” Một môn khách bên cạnh không kìm được lên tiếng nhắc nhở.

Trong thời loạn, ai mà chẳng muốn đặt cược vào nhiều bên.

Nếu không thể không đắc tội, thì tốt nhất là đừng đắc tội triệt để. Ngược lại, bảo chủ này từ đầu đã quyết đoạn tuyệt với Thái Bình giáo, tàn sát không thương tiếc đám thành viên Thái Bình giáo. Giờ đây, đám người đó chắc chắn hận không thể xé xác hắn ra. Nhưng hắn lại ngoan cố một mực đi theo con đường của Hoàng Tuyền, không chịu quay đầu.

Trong hoàn cảnh bình thường thì không nói, tỏ rõ lập trường có thể nhận được sự ủng hộ từ thế lực đứng sau. Nhưng vấn đề là...

Hoàng Tuyền không giống Thiên Giới chút nào.

Hoàng Tuyền không tranh giành thiên hạ, mà chỉ muốn bảo vệ lãnh địa của mình.

Điều này thật sự đáng ngại!

Một bên muốn chiến tranh đến cùng, còn một bên chỉ muốn thủ thành.

Ưu thế rõ ràng. Trong tình cảnh này, ai mà chẳng ngầm liên lạc với Thái Bình giáo, để khi Thiên Giới xâm lược, họ có thể để lại đường lui. Chỉ có bảo chủ này là ngu ngốc, nhớ đến thù cá nhân mà đi vào ngõ cụt.

“Ta mặc kệ Thiên Giới hay Thái Bình giáo, đây là Thanh Châu! Có đại nhân Hoàng Tuyền ở đây, đám phế vật đó không làm nên trò trống gì đâu.”

Lư Đức Phàm vừa nói vừa trừng mắt nhìn môn khách vừa lên tiếng.

“Hay là ngươi đã nhận lợi lộc từ kẻ khác, định phản bội ta?”

“Bảo chủ, làm sao tôi có thể phản bội ngài được…”

Bị ánh mắt đó khóa chặt, môn khách toát mồ hôi lạnh. Hắn biết chủ nhân của mình là một tên điên thật sự, chẳng ngại gϊếŧ người chỉ vì một câu không vừa ý.

*AHHH!!*

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên một tiếng hét thảm.

Sự chú ý của Lư Đức Phàm bị thu hút, bởi tiếng hét này không giống của đám phản đồ Thái Bình giáo vừa bị kéo ra ngoài, mà lại giống tiếng của thuộc hạ hắn.

Sau tiếng hét, bên ngoài trở nên yên ắng một cách kỳ lạ.

Ngay cả lũ chó cưng mà Lư Đức Phàm nuôi cũng không còn phát ra âm thanh nào, khiến bầu không khí trong phòng trở nên bất ổn.

“Ngươi, ra ngoài xem sao!”

Lư Đức Phàm tóm lấy môn khách vừa nói, xách hắn lên rồi ném ra cửa.

“Bảo, bảo chủ…”

Môn khách run rẩy đến nỗi chân không đứng vững. Hắn không phải là võ giả, chỉ dựa vào đầu óc để kiếm cơm. Lúc còn thời bình, theo chân vị bảo chủ ngốc này thì cơm no áo ấm, có võ giả mạnh mẽ bảo vệ. Nhưng đến thời loạn, đặc biệt là sau khi vợ con bảo chủ chết, tình thế đã thay đổi hoàn toàn.

Giờ hắn có muốn bỏ trốn cũng chẳng có đủ sức.

“Không cần đâu, bản tướng đã vào rồi.”

Một tiếng động khẽ vang lên từ phía cửa, kèm theo đó là tiếng giáp trụ va chạm. Một bóng người kéo theo xác chết bước vào.

“Ngươi chính là con chó biển Lư Đức Phàm?”

Người này cao hơn hai mét, thân hình vạm vỡ, tay trái xách một cái đầu người với đôi mắt vẫn chưa khép lại. Khí thế bạo ngược của hắn ngưng tụ thành thực thể, đè nặng lên tất cả mọi người trong phòng, khiến không khí trở nên im lặng chết chóc. Người đó chính là tiên phong của Thái Bình giáo - An Trấn Bắc.

“Ta có món quà tặng ngươi.”

Sau khi quan sát một lượt, An Trấn Bắc nhìn thấy Lư Đức Phàm ngồi trên ghế chủ tọa, liền tiện tay ném cái đầu sang phía hắn.

“Muốn chết!”

Lư Đức Phàm giận dữ, vung tay phải tung ra một cú đấm vào không khí.

Sức mạnh của quyền phong làm nổ tung chiếc đầu giữa không trung thành một đám sương máu, bắn tung tóe khắp nơi.

Cơ thể Lư Đức Phàm đột nhiên bay lên, các cơ bắp trên tứ chi của hắn phồng lên như quả bóng, luồng khí xám điên cuồng hòa vào cơ thể khiến cánh tay của hắn to ra như chân voi, sức mạnh tăng lên gấp bội.

“Nghe nói ngươi tu luyện yêu công Long Tượng Công, ta cũng muốn biết so với Sư Hổ Công của ta, ai mạnh hơn!”

An Trấn Bắc cười khẩy, cơ thể hắn cũng phồng lên một vòng. Hư ảnh trong cơ thể hắn khác hẳn với những người khác của Thiên Giới, giống như sương mù hòa vào bên trong hắn.

Từng lớp vằn hổ mọc lên từ da thịt, mắt hắn biến thành màu xanh lục như mắt sư tử. Đối diện với đòn tấn công của Lư Đức Phàm, hắn bước một bước lớn và đưa tay ra đón đỡ.

*BÙM!!*

Một tiếng động lớn như sấm sét vang lên.

Luồng khí cường bạo lập tức bùng nổ, bàn ghế và thức ăn bị hất tung, ngay cả chiếc đùi heo nướng cũng văng vào tường, phát ra những tiếng “xèo xèo”.

“Đúng là quái vật!”

Những người trong Hải Bảo đứng xem bị luồng sức mạnh này hất văng.

Một vài người có thực lực yếu bị lăn lóc như quả bầu, không thể đứng vững.

Sau nhị chuyển, mỗi lần đột phá một cảnh giới nhỏ, sức mạnh sẽ thay đổi cực kỳ rõ rệt. Giống như khi ở Bạch Lộc thành, đám nhị chuyển cấp 1 như Ngô Xung và các cao thủ khác định ám sát trưởng lão ngoại môn của Bồng Lai, Tiết Nghĩa, suýt nữa thì bị hắn đánh bại.

Đó chỉ là khoảng cách giữa nhị chuyển cấp 1 và nhị chuyển cấp 2.

Còn hai người trước mắt, ít nhất đều là cường giả nhị chuyển cấp 4. Đặt trong bối cảnh cũ, họ tuyệt đối là những bá chủ một phương. Bảo chủ Hải Bảo, Lư Đức Phàm, chính nhờ có thực lực này mà biến Hải Bảo thành nơi một lời nói của hắn có giá trị tuyệt đối, không như Bạch Lộc thành, nơi nhiều thế lực chia phần.

Sau một đòn, cả hai đều không chiếm được lợi thế.

Lư Đức Phàm lộn nhào về chỗ ngồi ban đầu, vừa chạm vào ghế thì chiếc ghế đá phía sau đã vỡ nát.

Sức mạnh quá lớn, ngay cả ghế đá được chế tạo đặc biệt cũng không chịu nổi.

Đối diện, An Trấn Bắc cũng lùi lại vài bước, mỗi bước chân đạp xuống làm mặt đất vỡ vụn, để lại bảy tám dấu chân mới dừng lại được.

“Đám giặc Thái Bình giáo, dám ngang nhiên xông vào Hải Bảo của ta. Hôm nay ta sẽ chặt đầu ngươi, dâng lên đại nhân "Lạc Phách".”

Lư Đức Phàm thu tay ra sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm kẻ xâm nhập không mời mà mà đến phía dưới.

Không cần nghĩ cũng biết, tặc nhân Thái Bình giáo, lại ngóc đầu trở lại.

Lần này có thể khó khăn hơn lần trước.

"Lạc Phách" trong miệng hắn, là cường giả phụ trách trấn thủ Hải Bảo Hoàng Tuyền.

Sáu cái nút thành thị, Hoàng Tuyền phái ra sáu người, giống như là Bạch Lộc thành thời điểm xuất hiện Hồng Linh.

“Hôm nay ngươi không trông cậy được ai đâu, lão tử đã lập quân lệnh ở trước mặt giáo chủ, tất lấy đầu chó của ngươi.”

"Thật can đảm!"

Hai người lần nữa giao thủ, hai người này đều là lực lượng hình cường giả, đánh nhau giống như là bạo long hình người, rất nhanh liền khiến cho đại điện thất linh bát lạc, không bao lâu cả gian phòng ốc đều sụp đổ.

(Hết chương này)
« Chương TrướcChương Tiếp »