Anh ta rất muốn ở lại với cô.
Nhưng bên công ty thật sự là không thể không đi qua đó, bên hội đồng quản trị vẫn không hài lòng với anh.
"Em nói đùa." Ninh Vãn Thư ngoài miệng nói nhẹ nhàng, trong lòng vẫn rất mất mát, "Anh bận thì đi đi, chúng ta có thời gian thì liên lạc sau.”
Trên vẻ mặt Tống Cảnh Tề rất phức tạp, anh đứng dậy ôm cô, nói một câu, "Anh xin lỗi.”
Hai người không nói ra, nhưng hiểu nhau.
"Bên chú dì có lẽ phải qua một thời gian ngắn nữa mới có thể đi."
Kế hoạch ban đầu là đi nhà họ Tống rồi đi sang nhà họ Ninh.
Nhưng anh ta quá bận rộn, bận rộn đến nỗi không có thời gian, Ninh Vãn Thư biết anh vất vả, cô đau lòng còn chưa kịp, làm sao có thể cố tình gây sự vô cớ vào lúc này.
Cô cũng không phải là người như vậy.
"Không sốt ruột, chờ anh hết bận rộn, em sẽ giới thiệu anh cho cha mẹ em."
"Vãn Vãn, có em thật tốt."
Tống Cảnh Tề từ nhà hàng trực tiếp trở về công ty.
Ninh Vãn Thư nhìn phong cảnh đẹp ở xa xa, tự an ủi mình là cơ hội gặp mặt của hai người vẫn còn rất nhiều.
Chẳng qua cô đã quên, lúc hai người ở nơi đất khách, cũng không có Tống Cảnh Tự
"Bác sĩ Ninh à, từ khi nào cô có một anh bạn trai đẹp trai như vậy, mà không nói với chúng tôi một tiếng thế."
Ánh mắt của các y tá có vẻ mập mờ, trêu ghẹo.
Ninh Vãn Thư vẫn cảm thấy bệnh viện là nơi làm việc, cho nên cô đã làm việc được ba năm rồi nhưng rất ít khi nhắc tới chuyện riêng tư của mình, cũng chưa từng nói mình đã có bạn trai.
Hiện tại xem ra, thật sự không giấu được rồi.
"Yên tâm đi, có kẹo hỷ khẳng định không thể thiếu các người."
Nhìn ra tâm tình của cô không tệ, lúc ra cửa, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô đứng ở cửa, trong tay ôm một bó hoa, hấp dẫn không ít ánh mắt.
"Cảnh Tề..."
Mọi thứ nên được tốt đẹp, nhưng luôn luôn có một chút lỗ hổng.
Lỗ hổng kia, chính là Tống Cảnh Tự.
Sắc mặt của Ninh Vãn Thư cũng từ vui vẻ dần dần biến thành mặt ủ mày chau.
Lần trước sau khi tạm biệt, cô cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại Tống Cảnh Tự nữa, nhưng hôm nay, hắn lại ôm bó hoa, đứng ở cửa bệnh viện.
Cười thân mật như vậy, thật giống như hai người là người yêu của nhau từ rất lâu.
Hắn đã lừa gạt tất cả mọi người đi ngang qua đây.
"Sao lại là anh?"
Nhìn thấy bộ dáng không vui của cô, ngược lại, tâm trạng của Tống Cảnh Tự là rất tốt.
"Sao không thể là tôi?"
Ninh Vãn Thư không nhận hoa của hắn, một mình đi xuống lầu.
Trên đường gặp không ít đồng nghiệp, mỗi người khi chào xong đều nhìn về phía sau cô.
"Bác sĩ Ninh, cô đang giận dỗi với bạn trai sao?"
"Người trẻ tuổi phải bao dung lẫn nhau mới đúng."
Những lời này nếu nói cho cô và Cảnh Tề, cô tự nhiên sẽ tiếp thu.
Nhưng người đàn ông phía sau, hắn là ai?
"Tống tiên sinh, anh đã gây phiền phức cho tôi rồi, nếu anh quấy rầy tôi như vậy, tôi lập tức báo cảnh sát."
Cô thực sự bị ép buộc.
Nhưng Tống Cảnh Tự không để mình bị đẩy vòng vòng, "Không đến mức này, bất luận là ai cũng có quyền thích người khác, đúng không?”
"Nhưng đây có phải là thích không?"
Cô không biết hai anh em nhà này này náo loạn cái gì, nhưng Tống Cảnh Tự tuyệt đối không thích cô, cô cũng không có tự luyến đến mức cảm thấy mình rất có sức quyến rũ.
Ở trong mắt cô, Tống Cảnh Tự cũng không phải là người tốt.
"Làm sao cô biết đây không phải là thích?"
"Anh biết rõ tôi là bạn gái của em trai anh, anh còn tìm cách dây dưa với tôi. Tống tiên sinh, anh rốt cuộc có ý gì với tôi?"