Đơn giản hỏi ông tình hình gần đây, Tống Vận Thanh có chút muốn nói lại thôi mở miệng, "Cảnh Tề cũng đã trở về, con cũng nên dọn về ở đi.”
Tống Cảnh Tự không đồng ý, "Tôi ở bên ngoài rất tốt, sẽ không trở về gây thêm ngột ngạt cho ngài.”
Đây không phải là nhà của hắn.
"Hây, kỳ thật mẹ con..."
Hai tròng mắt dần dần trở nên lạnh lùng, có chút không có tình người.
Người phụ nữ kia không có khả năng dung nạp hắn, hắn cần gì phải lên chọc người chê cười.
Người giúp việc trong nhà đột nhiên nhiều lên, giọng nữ giúp việc đứng ở giữ huy động lan truyền tới.
"Đồ ăn trong phòng bếp đã chuẩn bị xong chưa, ngàn vạn lần không nên cho ớt vào, thiếu gia thích ăn ngọt, làm thêm chút điểm tâm."
"Cô lại đây, đem cái này đặt ở vị trí dễ thấy nhất, đây chính là đồ thiếu gia thích nhất, cẩn thận một chút đừng làm hỏng."
......
Từng tiếng hô thiếu gia, không biết còn tưởng rằng là Tống Cảnh Tự hắn.
Nhưng mọi người bận rộn thật lâu, chỉ là vì nghênh đón Tống Cảnh Tề trở về.
Đúng vậy, nó mới là thiếu gia tôn quý nhất trong nhà này, còn hắn tính là cái gì?
Tống Cảnh Tự khịt mũi coi thường, lại cảm thấy mình vạn phần đáng thương.
Địa ngục mà hắn thấy hít thở không thông đến khó thở, đặt ở trên người Tống Cảnh Tề chính là thiên đường hạnh phúc mỹ mãn.
Con ngươi đen xẹt qua hình ảnh mọi người, cuối cùng rơi vào trên người người phụ nhân xinh đẹp ở đầu cầu thang.
Bà vẫn cao quý trước sau như một, cả người tản mát ra một loại trang nhã khó có thể nói thành lời, thoạt nhìn là bình dị gần gũi như vậy.
Nhưng đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch kia, lúc này giống như là ngâm độc nhìn về phía hắn.
Giống như sự xuất hiện của hắn đã thêm một sự ô uế đáng kinh tởm ở đây.
Loại ánh mắt này, giống như đao xẻo vào ngực hắn, hết lần này đến lần khác.
Bà đi giày cao gót, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp thân thiện, cho mọi người sắc mặt tốt, chính là không muốn bố thí cho hắn dù là một phần.
Đây là người mẹ trên danh nghĩa của hắn.
Mẹ ruột của hắn.
Tống Cảnh Tự trơ mắt nhìn bà ném tấm chăn trên người cha hắn xuống đất, bảo người giúp việc thay một cái mới.
Giờ khắc này hắn mới hiểu được, hắn vĩnh viễn sẽ không được và chấp nhận.
Ngay cả sau nhiều năm, vẫn như vậy.
"Minh Nguyệt, bà đây là làm gì!"
Tống Vân Thanh bị hành động của bà làm cho kinh ngạc.
Hai người con trai của ông, một người được nuông chiều và một người luôn nhận được đôi mắt lạnh lùng.
Ông ta thật sự không thể lý giải, thân là một người mẹ, vì sao làm ra loại việc này.
Triệu Minh Nguyệt hoàn toàn không để ý tới chất vấn của ông ta, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, "Ô uế rồi.”
Dường như nói thêm một câu là khinh nhờn [1] bà.
[1]Coi thường, không kính trọng người khác.
Bà thậm chí không cần nói một câu xua đuổi, loại nhục nhã vô hình này đã đủ để thấy bà không hoan nghênh hắn.
Gió trong viện cũng không lớn, thổi vào mặt lại làm cho Tống Cảnh Tự cảm thấy lạnh đến đau đớn.
Nơi này từng ngọn cỏ cành cây tựa hồ đều đang cười nhạo hắn không có tự biết mình.
Lúc sắp tới cửa biệt thự, vừa lúc đυ.ng phải Tống Cảnh Tề trở về, cùng với Ninh Vãn Thư phía sau tránh không kịp.
"Anh cả."
Tống Cảnh Tự nhìn khuôn mặt trẻ trung tràn đầy thanh xuân của nó, đột nhiên nhớ tới chênh lệch tuổi tác giữa hai người.
Nghiêng đầu nói với Tống Cảnh Tề một câu: "Cậu thích ăn cỏ non sao? ”
Một câu nói bất thình lình khiến Tống Cảnh Tề có chút không hiểu, ngược lại làm cho Ninh Vãn Thư phía sau anh ta nhíu chặt mi tâm.