Tam Tinh Thành diện tích cực kỳ rộng lớn, vị trí càng là có phần đặc biệt. Nam Bắc giáp rừng, phía tây giáp núi, phía Đông giáp với sông lớn.
Bởi vị trí thuận lợi như vậy, hầu như mọi con đường thông thương hay vận chuyển hàng hóa đều phần lớn ra vào Tam Tinh Thành.
Rộng lớn, sung túc, cũng kéo theo sự hỗn tạp của đủ loại thành phần dân cư ra vào Tam Tinh Thành. Võ lâm anh hùng, kỳ nhân dị sĩ tới lui càng là đếm không hết.
Đạt Văn Tây, mặt mũi hiền lành, bộ dáng gầy gò ốm yếu, tuổi nhỏ thường gặp quái bệnh liên miên khiến cho đầu trở nên hói. Cũng may trong nhà quan hệ đủ tốt, được một vị tiền bối dẫn tiến đến nơi này làm việc. Nhờ tính tình kiên nhẫn, nói chuyện cũng dễ nghe, lăn lộn mấy chục năm, Đạt Văn Tây liền trở thành nơi này chấp sự, cũng coi như xông xa một phen sự nghiệp.
Lúc này, Đạt Văn Tây có chút ngáy ngủ, dựa vào trên bàn ngắm nhìn người trên đường qua lại, đặc biệt là các cô nương diễm kiều mơn mởn kia.
Không có ý gì, chỉ là y muốn hoài niệm chút thanh xuân đã qua mà thôi!
Đột nhiên, trong không nhiều những người đi trên đườn, có một thân ảnh làm cho Đạt Văn Tây cảm thấy chú ý.
Người này là một thanh niên trẻ tuổi, mặc một bộ thanh y, mi thanh mục tú, dáng vẻ bình tĩnh đang từ xa đi tới.
Lấy nhãn lực của Đạt Văn Tây mà nói, cước bộ người này chắc chắn, sắc mặt liễm nhiên điềm tĩnh, thái dương nhô cao, hiển nhiên là người có thân thủ bất phàm.
Mà người đang bị Đạt Văn Tây chú ý này, không ai khác chính là Tống Phong.
Mà hắn trải qua hơn một năm từ khi chuyển tới Đinh Khu, cũng không có cái gì thân thủ bất phàm, chỉ một mực hấp thu lực lượng, đem Dẫn Lực Quyết luyện tới cảnh giới vô cùng thành thục.
Đến mức mình rốt cuộc mạnh như thế nào, Tống Phong cũng không hề xác định được. Hắn tựa như một người có rất nhiều vàng bạc châu báu, nhưng không biết cách đem ra sử dụng, cũng như không biết rốt cuộc độ giàu có của mình ở mức nào, chỉ là một phú ông mới nổi hay đã sánh được với vương hầu quý tộc hay chưa.
Ôm tâm trạng có chút buồn bực cùng chờ mong, Tống Phong dựa theo chỉ dẫn của Hùng Thiết đi đến nơi này.
Dựa theo lời Hùng Thiết nói, nơi này có một cái cửa hàng có thể giúp Tống Phong hắn tiến bộ.
Tống Phong đi một lúc, liền dừng bước trước một tiệm sách cũ, trước cửa có cái chiêu bài bằng gỗ viết ba chữ: “Cổ Thư Trai”.
Đúng là nơi này!
Tống Phong ánh mắt chậm lại, chậm rãi đi vào bên trong cửa hàng.
Cửa tiệm này nhìn từ bên ngoài chỉ là một tiệm sách cũ, nhưng khi Tống Phong quan sát thật kỹ và đi vào quan sát cách bài trí bên trong, liền phát hiện ra một điều cực kỳ đặc biệt!
Đó chính là nơi này vậy mà thật sự là một tiệm sách cũ!
“Vị thiếu hiệp này, ta là Đạt Văn Tây, chấp sự nơi này. Không biết ngài cần tìm thứ gì?” Đạt Văn Tây nhìn thấy thần sắc của Tống Phong liền biết hắn lần đầu đến nơi này. — QUẢNG CÁO —
Dạng này con chim non, chính là miếng mồi ngon nhiều chất béo nhất mà Đạt Văn Tây luôn luôn chào đón.
Tới bao nhiêu y nhận bấy nhiêu.
Tuyệt đối không chê nhiều!
“Há, Văn Tây huynh, ta muốn tìm thư tịch liên quan đến võ đạo.” Tống Phong nhớ lại lời Hùng Thiết dặn dò, liền nói thẳng.
Hùng Thiết đối với chấp sự nơi này hình như có loại nào đó cố chấp, luôn một mực dặn dò Tống Phong chớ nhiều lời với gã chấp sự này.
“Thiếu hiệp, xin gọi ta là Đạt Văn Tây. Hơn nữa, chỗ ta đây đều là một ít sách cũ, không biết võ đạo thư tịch là gì, kính mong thông cảm nhiều hơn!” Đạt Văn Tây ngữ khí thoáng có chút ngạc nhiên.
“Ồ, vậy tại hạ nhầm chỗ, để ta sang Văn Nhã Các bên cạnh thử thời vận vậy.” Tống Phong miệng nói như vậy nhưng trên gương mặt lại không có chút vẻ gì ngạc nhiên hay nghi ngờ, tựa như thật tin những lời Đạt Văn Tây nói ra.
Nói xong, Tống Phong xoay người liền muốn rời khỏi nơi này.
Không chút do dự!
Đạt Văn Tây vốn chuẩn bị đủ loại lời nói, giờ phút này liền đem tất cả nuốt xuống.
“Thiếu hiệp, ha ha, trí nhớ của ta dạo này kém quá. Có, chỗ chúng ta có chút ít thư tịch liên quan phương diện này, thiếu hiệp nếu không chê có thể giúp ta đánh giá một chút… hà hà…”
Đạt Văn Tây vừa tiến tới giữ Tống Phong lại, vừa cười bồi nói. Nhưng trong lòng thì sớm chửi mẹ. Kẻ này không theo sáo lộ ra bài a. Tuổi nhìn còn nhỏ như vậy mà lời nói ra thật tổn thương người ta, lại còn định đi đến Văn Nhã Các Vương lão cẩu bên kia, Đạt Văn Tây hắn sao có thể nhịn.
Tống Phong hơi liếc nhìn lão, sắc mặt nhìn không ra vui buồn:
“Văn Tây lão bản, dạo gần đây tù phạm có chút nguy hiểm, có người giới thiệu Tống mỗ tới chỗ này thử vận khí một chút. Nếu không có thứ ta cần thì ngươi cũng không cần gượng ép làm gì, ta tùy tiện tìm kiếm là được.”
Vừa nói, bàn tay đem lệnh bài Thành ngục trong ngực lấy ra để lộ phân nửa rồi cất vào.
Nhưng chỉ một thoáng này, cũng làm cho Đạt Văn Tây trừng mắt, ngữ khí cũng theo đó quay ngoắt một trăm tám mươi độ:
“Tống đại nhân, thì ra ngài là ở…bên kia tới. Lão hủ vừa rồi không nhận ra, còn mong đại nhân bỏ qua. Ngài cũng biết, võ đạo thư tịch thứ này không phải cái gì người đều có thể tiếp xúc. Chỉ có thân phận tôn quý như đại nhân đây mới xứng đáng mà thôi. Ha hả, mời, mời đại nhân qua bên này trước nghỉ ngơi thưởng trà.”
“Nguyệt Nhi, mau đem Thái Nguyên Trà thượng phẩm bảo bối của gia gia pha ra đây để ta tiếp đãi Tống đại nhân.” Đạt Văn Tây hướng vào phía trong hô hào.
— QUẢNG CÁO —
Trong lời nói mơ hồ lộ ra vẻ đau lòng.
Nếu là thường ngày, lão nhất định chỉ dùng Hồng Trà trung phẩm tới tiếp đãi Tống Phong. Nhưng hết cách, người này vậy mà cũng biết Văn Nhã Các, hiển nhiên nếu hắn chiêu đãi không chu toàn thì sẽ vô tình làm lợi cho người khác. Lại thêm thân phận của Thành ngục có chút nhạy cảm.
Sống ở Tam Tinh Thành, ai có thể dám chắc một ngày nào đó không bị xích sắt trói gô đưa đến Thành ngục nghỉ ngơi vài năm? Khi đó còn không phải thịt cá trên thớt chờ người chặt.
Đánh trước chút quan hệ hữu hảo, ngày sau sa cơ còn lại chút nhân tình, giảm bớt nỗi đau thể xác.
Trăm lợi không có một hại, tội gì không làm đây?
Tống Phong từ đầu đến cuối bảo trì thái độ điềm tĩnh, ngậm miệng không nói.
Dáng vẻ này trong mắt của Đạt Văn Tây liền lộ ra một loại khí tức trầm ổn già đời. Đồng thời trong lòng lão cũng thu hồi lại chút lòng khinh thị trước đó.
“Tống đại nhân, mời thưởng trà. Đây là thượng phẩm Thái Nguyên Trà, từng được dùng làm cống phẩm. Cũng là trong lúc ngẫu nhiên ta mới có như vậy một ít, bình thường đều không dám đem pha uống. Hôm nay nhìn thấy đại nhân đạ giá quang lâm, nhất thời kích động mừng rỡ, liền nghĩ đến chỉ có dạng này bảo bối đồ vật mới xứng với thân phận của ngài a~~ ha ha”
Theo một thiếu nữ đem bình trà bốc hơi đặt lên bàn trà, Đạt Văn Tây liền bắt đầu thổi. Thổi tới nước miếng tung tóe, thiên hoa loạn trụy.
Tống Phong thì bình tĩnh nhàn nhạt uống một ngụm trà.
Trà vào miệng, mắt liền hơi nheo lại.
‘Đúng thật là cất giữ lâu, cái này mẹ nó không phải mùi mốc thì là gì!’ Tống Phong trong lòng mắng, có loại đem ngụm trà phun ra. Nhưng nghĩ đến lão đầu này có thể trở mặt, thế là nghạnh sanh sanh đem nuốt trở vào.
Đạt Văn Tây thấy bản thân đã vận dụng ba thành công lực nịnh nọt mà vẫn không xuyên thủng được Tống Phong, liền ngừng lại một hơi, định nói tiếp gì đó thì bị Tống Phong ngăn lại.
“Văn Tây lão bản, trà cũng uống xong. Chúng ta vào chuyện chính được chưa?”
“Há…Tống đại nhân, ta tên Đạt Văn Tây. Ngài có thể gọi ta Đạt Văn Tây, hoặc lão Đạt đều được. Không biết ngài cần loại sách gì?” Đạt Văn Tây có chút ai oán.
“Văn Tây lão bản, ta muốn xem sơ qua rồi quyết định, có thể chứ?”
“Ta là Đạt… ài, thôi bỏ đi. Tốt, ngài chờ một chút, ta sẽ mang lên để ngài lựa chọn.” Đạt Văn Tây muốn giải thích tên mình một chút, nhưng nhìn thần sắc Tống Phong, liền đem lời nói nuốt vào, đáp.
Đạt Văn Tây rời đi chừng mấy hơi thở liền quay lại. Trên tay cầm theo một quyển sách dày cộp.
Tống Phong nhìn thấy quyển sách này thì trầm ngâm chờ đợi.
— QUẢNG CÁO —
Quả nhiên, Đạt Văn Tây đi đến, đem quyển sách đưa tới, nói:
“Tống đại nhân, nơi này có mục lục sách nơi này ta có, bên trên có tên sách kèm giới thiệu. Ngài chọn quyển nào, ta sẽ mang đến.”
“Ngươi ám chỉ ta là kẻ trộm cướp?” Tống Phong sắc mặt lạnh lẽo.
Đạt Văn Tây nghe vậy cười khổ, chắp tay thành khẩn đáp:
“Tống đại nhân, ngài cũng biết, mấy năm gần đây tình hình ngày càng bất ổn, ta cũng không dám tùy tiện đem thứ này ra phô bày. Lại nói, từng có mấy người vào tiệm ta đọc xong thư tịch, đem nội dung ghi nhớ trong đầu liền bỏ đi. Ta còn gia đình, cần duy trì sinh hoạt… mong ngài hiểu.”
Tống Phong nghe vậy thì sắc mặt mới hòa hoãn lại, cầm lấy quyển sách trước mặt bắt đầu lật xem.
“Thiết Bố Sam – Trung giai võ học. Luyện đến đại thành cơ thể mình đồng da sắt, đao thương bất nhập.” – ‘Có chút ý tứ. Đem mình luyện thành cục sắt di động, quên đi.’ Tống Phong thầm nghĩ.
“Hàm Mô Công – Trung giai tâm pháp. Luyện đến đại thành nội công tuyệt đỉnh, thế gian khó có đối thủ.” – ‘ Ừm, biến mình thành ễnh ương… đủ hung ác!’ Tống Phong chép miệng.
“Tịch Tà Kiếm Pháp – Thượng giai kiếm pháp. Muốn thành thần công, trước phải tự cung. Sau khi luyện đại thành sẽ mọc lại đầy đủ, kiếm pháp theo đó vô địch.” – ‘Vô địch cái rắm, đồ chơi kia có mọc lại hay không ai đến đảm bảo? Lừa ai đây.’ Tống Phong trong lòng chửi mẹ.
“Đả Trư Bổng Pháp…”
“Kê Quyền…”
…
Tống Phong một bên lật sách, một bên âm thầm đánh giá.
Ước chừng nửa ngày sau, hắn mới đem quyển sách đặt xuống bàn:
“Văn Tây lão bản, ta cần mấy quyển sau:…”