Chương 17: Đạo Huyền Môn

Tiếp qua mấy ngày, Tống Phong một mực ở trong phòng.

Trên người hắn, vấn đề càng ngày càng trầm trọng. Mỗi khi Tống Phong muốn vận công thì cỗ huyết khí bạo ngược kia lại náo động không thôi.

Lại thêm cánh tay lúc trước bị lang trảo làm bị thương. Đủ loại vấn đề khiến Tống Phong vô phương tái chiến.

Mấy ngày này, nhóm người đội hai chỉ có Trần Tú cùng với Đoạn Hạo là đến thăm hỏi qua Tống Phong mấy lần. Trong đó Trần Tú hầu như mỗi ngày đều đến, cuối cùng bị Tống Phong nhờ Điền Thiết Lâm dẫn nàng đi thì mới coi như yên tĩnh.

Mà Tống Phong thông qua Điền Thiết Lâm cũng biết được, bầy thú triều lần này tuy quy mô trải dài, nhưng dưới tiên sư hàng lâm đã bị khống chế bớt. Nghe nói các Tiên môn đối với vấn đề thú triều lần này đã bắt đầu trải rộng điều tra cùng khống chế.

Tống Phong thở dài một hơi.

Hiện tại, hắn chính thức biết Dẫn Lực Quyết này thực ra có chỗ sơ hở. Đó chính là một mực hấp thu đủ loại lực lượng hỗn tạp, khiến cho trong người hắn như một cái thùng chứa đủ loại tâm tình tiêu cực cùng với các loại lực lượng đối nghịch nhau.

Tống Phong dù trước đây khi mới tiến giai Tiên Thiên Cảnh Giới cũng mơ hồ có cảm nhận, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.

“Xem ra vẫn chưa đủ cẩn thận.” Tống Phong đắng chát thầm nghĩ.

Theo tình hình trước mắt, chỉ cần Tống Phong không vận dụng nội lực, cỗ khí tức kia liền sẽ không trỗi dậy.

Nhưng hắn biết rõ, đây chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi. Loại vấn đề này xuất phát từ bên trong người hắn, tựa như một đốm lửa cháy âm ỉ.

Cho dù hắn không vận công, nhưng vấn đề vẫn còn. Một ngày nào đó nếu áp chế không nổi nữa mà toàn diện bạo phát, vậy thì đó cũng là lúc hắn triệt để mất khống chế, kết cục chỉ có một con đường tử vong.

Nghĩ đến đây, Tống Phong cũng nhịn không nổi nữa. Dù tay trái còn rất đau nhưng nằm mãi ở đây cũng không phải là cách.

Đang lúc muốn đi ra ngoài, liền nghe có bước chân từ xa đi tới.

Hơn nữa nghe kỹ, còn không phải chỉ có một người.

“Tiểu tử, ngươi vết thương chưa lành, muốn đi đâu?”

Người nói chuyện là một đại hán râu quai nón, chính là Điền Quân.

Tống Phong nghe vậy sờ sờ mũi, từ bao giờ chuyện đi đâu của hắn cũng bị người ta quản vậy?

Tất nhiên, Tống Phong sẽ không đem lời này nói ra, mà tròng mắt xoay chuyển đáp:

“Đại nhân, ti chức lo lắng an nguy chúng ta thành trì, định đi ra ngoài nhìn xem.”

“Hừ, chuyện đó không cần ngươi lo. Đi vào.”

Tống Phong cười khổ gật đầu. Lúc này mới để ý phía sau Điền Quân còn có một người.

Nhưng Tống Phong cũng không có chú ý quá nhiều mà trở về phòng, đứng đó. — QUẢNG CÁO —

“Còn đứng đó làm gì, mau bái kiến Nam Cung tiên sư!” Điền Quân cùng người kia đi vào trong phòng, thấy Tống Phong đứng đó liền khiển trách.

Tống Phong nghe vậy giật mình, vội vàng cung kính thi lễ nói:

“Ra mắt Nam Cung tiên sư.”

Nam Cung tiên sư này là một thanh niên tướng mạo đường hoàng, ngũ quan đoan chính, trên thân mặc một bạch y càng làm toát ra khí chất tiên phong đạo cốt.

Lúc này, Nam Cung tiên sư đánh giá sơ qua Tống Phong một thoáng, liền cười nhẹ:

“Tống tiểu hữu vì nước vì dân, không cần đa lễ. Ba ngày sau nếu như thuận lợi nhập môn thì cũng xem như người một nhà.”



“Nhập môn? Tiên sư, ngài nói là cái gì nhập môn?” Tống Phong nghe vậy thì vô cùng nghi hoặc.

Nam Cung tiên sư nọ hơi giật mình, nhìn sang Điền Quân.

Điền Quân thoáng có chút xấu hổ, chắp tay giải thích:

“Tiên sư, mấy ngày nay ta bận công vụ thú triều, quên mất thông báo cho hắn. Chút nữa ta sẽ cho hắn biết, mong ngài thứ lỗi.”

“Ừm. Nếu Điền tiên sinh đã nói vậy thì hai ngày sau Tống tiểu hữu đến bên kia cùng ta đi đến Đạo Huyền Môn kiểm trắc linh căn là được.”

Nam Cung tiên sư gật đầu, hai đầu lông mài lúc này mới hơi giãn ra, tùy ý nói.

Nói xong, dường như có chút bận bịu, liền ngay lập tức xoay người rời đi.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Tống Phong và Điền Quân.

Tống Phong gương mặt lúc này đầy vẻ không hiểu. Những lời của Nam Cung tiên sư kia nói ra khiến hắn như lạc vào sương mù.

“Kiểm trắc linh căn? Ai kiểm trắc linh căn? Mà Đạo Huyền Môn lại là gì?” Tống Phong trăm mối nghi hoặc không có lời giải, nhưng trong mơ hồ, hắn cho rằng Điền Quân là nguồn cơn tất cả.

Quả nhiên, Điền Quân chờ Nam Cung tiên sư đi xa, mới nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Ước chừng thời gian một canh giờ sau, Điền Quân mở cửa phòng ra rời đi.

Còn Tống Phong thì mặt mũi tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng ngồi bên trong phòng.

Điền Quân vậy mà thông báo hai ngày sau Tống Phong hắn sẽ cùng với Điền Thiết Lâm lên đường đến Đạo Huyền Môn kiểm trắc linh căn. Nếu như thông qua sẽ có cơ hội gia nhập tiên môn.

Mặc dù trong lời nói, Điền Quân cũng không có giải thích gì, nhưng Tống Phong mơ hồ cảm thấy có lẽ việc hắn được Điền Quân nâng đỡ thời gian qua liên quan rất lớn.

— QUẢNG CÁO —

Dù thế nào đi nữa, Tống Phong hắn đi tới bước đường này đều là nhờ Điền Quân. Bởi vậy cho nên tại chỗ cũng đã chân tâm thật ý bái tạ Điền Quân, khiến y có chút hài lòng rời đi.

Hai ngày trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ.

Sáng sớm này, trước một gian đại viện có mấy người đang thấp thỏm đứng chờ.

Nơi này là nơi ở lại của các tiên sư thuộc Đạo Huyền Môn.

Thông qua thăm hỏi, Tống Phong cũng được biết ngày ấy người thanh niên đến gặp mình chính là Nam Cung Vân tiên sư.

Tống Phong đến nơi này từ sáng sớm, nhưng vẫn thấy có mấy người đứng đó trước mình.

Hầu hết đều là những gương mặt xa lạ, nhưng có hai người mà hắn không thể không nhận ra.

Hai người này chính là Điền Thiết Lâm và Trần Tú.

Tống Phong nhìn Điền Thiết Lâm, cả hai hiểu ý khẽ gật nhẹ đầu không nói thêm gì. Riêng Trần Tú vì sao lại có mặt ở đây khiến cho Tống Phong có chút bất ngờ:

“Trần Tú?!?” Tống Phong có chút kinh ngạc hỏi.

“Tống đội phó, ngài đến nơi này làm gì, chẳng lẽ ngài cũng…” Trần Tú nhìn thấy Tống Phong đi đến, mắt sáng rực lên vui mừng hỏi.

“Còn gọi ta là đội phó gì. Thú triều cũng đã rút lui, sau này cứ gọi Tống ca là được.” Tống Phong cười cười, cũng không có trả lời vấn đề của nàng.

Trần Tú hai mắt híp lại như hai vành trăng khuyết, cười:



“Tốt, ta nghe Tống ca.”

Mấy người kia lúc này cũng tò mò đánh giá Tống Phong, nhưng sau khi thấy hắn bình thường không có gì lạ thì thu hồi ánh mắt.

Tống Phong cũng đứng kế bên Trần Tú, bắt đầu đánh giá những người này.

Nơi này ngoại trừ hắn và Trần Tú thì có đến sáu người gồm bốn nữ hai nam. Tất cả số tuổi đều còn rất trẻ.

Ngẫm kỹ lại một chút, Tống Phong hắn mặc dù chưa đến ba mươi nhưng đã là người có số tuổi lớn nhất nơi này.

‘Chẳng lẽ việc này còn có quy định số tuổi?’ Tống Phong sờ sờ mũi thầm nghĩ.

Trần Tú thấy Tống Phong ánh mắt đánh giá mấy người kia, đang định quay sang nói gì đó thì từ bên trong trạch viện có mấy người đi ra.

Dẫn đầu thình lình chính là Nam Cung Vân.

Theo sau Nam Cung Vân là mười mấy người nam nữ có già có trẻ. Tất cả đều tiên phong đạo cốt, thần thái sáng ngời. Bọn họ vừa đi vừa mỉm cười nhẹ giọng trò chuyện với nhau một điều gì đó. — QUẢNG CÁO —

Nhóm người Tống Phong lúc này đều không nhịn được đứng thẳng sóng lưng, đầu hơi cúi, ánh mắt nhìn xuống mặt đất không dám tùy ý nói chuyện.

“Nam Cung sư huynh, lần này đến Tam Tinh Thành chẳng những kiếm được chút điểm môn phái mà còn đem về được một ít hạt giống tốt, chuyến đi này không lỗ a!” Một vị lão giả tay cầm phất trần nhìn về phía Nam Cung Vân cười nói.

Nam Cung Vân sắc mặt như thường khẽ gật đầu:

“Cũng được. Lần này thú triều thanh thế tuy lớn nhưng rất may có chư vị sư đệ sư muội đồng tâm hiệp lực. Nếu không chúng ta cũng sẽ vất vả hơn nhiều. Sau khi trở về môn phái, ta nhất định báo lên trên tăng thêm một thành điểm thưởng.”

“Đa tạ Nam Cung sư huynh!”

Mấy người nghe vậy thì đồng thanh chắp tay, ánh mắt vui vẻ.

Tống Phong ở một bên tuy không ngẩng đầu nhưng lại đem mọi thứ nghe lọt tai. Đối với Nam Cung Vân người này có cái nhìn mới. Chỉ vài ba câu đã đem nhân tâm thu mua, đúng là cao thủ.

Mà lúc này, đám người Tam Tinh Thành thành chủ Diệp Vô Ưu, Phùng lão già, Điền Quân cùng rất nhiều tai to mặt lớn của Tam Tinh Thành cũng lục tục tiến đến, nói ra một phen cảm tạ cùng dâng lễ đưa lên.

Thế nhưng đám người của Đạo Huyền Môn đều nhất nhất từ chối.

Mãi cho đến một lúc sau, Nam Cung Vân mới chắp tay nói:

“Chư vị, lần này thú triều đã được giải quyết, chúng ta cũng phải trở về môn phái phục mệnh. Cáo từ!”

Nói xong, hắn vẫy tay một cái.

Từ trong tay áo bay ra một vật lớn nhỏ bằng hai ngón tay.

Nam Cung Vân bắt ấn điểm về vật ấy một điểm, lập tức vật này tỏa ra ánh sáng nhu hòa, trong chớp mắt hóa thành một chiếc ngọc thuyền toàn thân sáng long lanh.

Nam Cung Vân vẫy tay một cái, đám người Tống Phong không tự chủ thân mình, như bị một bàn tay vô hình nắm chặt đặt lên phía sau cùng.

Một màn này khiến cho tất cả đám người của Tam Tinh Thành mặt mũi chấn kinh, hâm mộ không thôi.

Còn đám người của Đạo Huyền Môn thì dường như đã quá quen, nhẹ nhàng tung người nhảy lên phía trước.

Nam Cung Vân xoay lưng về phía đám người Tam Tinh Thành, điểm một chỉ.

Toàn thân ngọc thuyền toát ra một ánh sáng nhu hòa đem tất cả người trên thuyền bao bọc lại rồi hóa thành một đạo bạch quang bay thẳng về phương xa.

“Tiểu tử