Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tống Tiên Hành

Chương 16: Giao Dịch

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Phốc! Phốc!” Theo hai tiếng rền vang phát ra.

Huyết quang lóe lên.

Hai đầu đại lang đang truy sát Tống Phong đột nhiên hai phân thành bốn, bốn phân thành tám.

Chỉ trong chớp mắt hai đầu đại lang bị người chém thành tám khối, chết thảm ngay tại đương trường.

Tống Phong giờ phút này rốt cuộc cũng chạy đến tường thành, tựa lưng vào tường thành, trong miệng không ngừng chảy máu, ánh mắt mơ hồ.

Miễn cưỡng nhìn lại, liền thấy một bóng người đi tới bên cạnh hắn, nói:

“Mang hắn vào thành…”

Nghe đến đây, Tống Phong trước mắt rốt cục hoàn toàn tối sầm.



Không biết qua bao lâu, Tống Phong rốt cuộc khôi phục tri giác.

Lúc này, Tống Phong cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, mà cảm giác bức bối trong l*иg ngực trước kia lại tiêu tan đâu không thấy.

“Tiểu tử, tỉnh rồi sao?”

Một âm thanh già nua làm cho Tống Phong khẽ giật mình.

Vừa rồi trong lúc mơ hồ tỉnh lại, hắn vậy mà không cảm nhận được có người bên cạnh.

Lúc này đưa mắt nhìn lại, Tống Phong liền nhìn thấy có một lão nhân mặc thanh sam trường bào, gương mặt hòa ái đang như cười như không hứng thú quan sát hắn.

Khí tức trên người lão nhân này cực kỳ thần bí, thâm sâu khó dò. Tống Phong cũng không dám chậm trễ, vội cố gắng ngồi dậy, nói:

“Đa tạ tiền bối ân cứu mạng. Không biết tiền bối cao danh, ngày sau vãn bối nhất định muôn lần cảm tạ.”

“Gọi ta Đề lão là được.” Lão nhân vuốt râu.

“Đề lão, đa tạ ngài.” Tống Phong lần nữa trịnh trọng nói.

Tình huống của mình lúc đó nghiêm trọng như thế nào, Tống Phong hiểu rõ bất cứ ai.

“Chuyện nhỏ mà thôi. Bất quá, sư thừa ngươi là ai, vì sao không nói cho ngươi biết cùng một lúc tu luyện nhiều loại nội công tâm pháp rất dễ dàng xảy ra chuyện.” Đề lão thanh âm có chút tức giận.

“Đề lão, vãn bối một thân một mình tự học, không có sư thừa chỉ dẫn.” Tống Phong gãi đầu, đồng thời trong lòng cũng thầm giật mình. Chẳng lẽ lão nhân này đã nhìn ra khác thường trong người hắn.

— QUẢNG CÁO —

“Ồ, là tự tu luyện sao? Tiểu tử ngươi cũng thật là đủ liều. Nội lực tối kị chính là tham tu nhiều loại. Hiện giờ có lẽ ngươi cũng sẽ thỉnh thoảng nhận thấy nội lực như ngựa mất cương, khí huyết sôi trào, đầu váng mắt hoa đi.”

Tống Phong nghe vậy giật mình, cúi đầu lặng thinh không nói gì.

Đề lão thấy vậy thì lắc đầu thở dài.

“Hài, tiểu tử. Ta nói cho ngươi biết, đó chỉ là giai đoạn đầu mà thôi. Cũng may ngươi xem như mới vào Tiên Thiên Cảnh Giới, nếu không coi như đến cái vài ba năm, vậy liền thần trí đều không còn, đấm đá lung tung, đến cuối cùng sẽ bạo thể tan xương nát thịt.”

“Tiền bối, ngươi…”

“Không cần hỏi, lão phu đối với chuyện này cũng thúc thủ vô sách. Tất cả đều tùy ở ngươi….” Đề lão nói đến đây, giọng hơi trầm thấp “Thực ra cũng không phải là không có cách. Có điều, còn xem ở ngươi muốn như thế nào.”



“Phương pháp thứ nhất, chính là tự phế võ công, tán đi nội lực, hiển nhiên trực tiếp đem vấn đề giải quyết xong. Bất quá, ta nhìn tiểu tử ngươi hẳn là sẽ không chọn phương án này.”

Nói tới đây, Đề lão như có thâm ý nhìn ra phía ngoài cửa, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói tiếp:

“Mà phương án thứ hai, chính là gia nhập tiên môn, tu tập tiên pháp, trở thành một gã tiên sư. Tiên pháp vô cùng diệu dụng, vấn đề của ngươi cũng chỉ như móng tay hạt vừng mà thôi.”

Tống Phong nghe tới hai chữ “Tiên môn”, ánh mắt liền sáng lên, nhưng cuối cùng hai mắt rũ xuống.

Tiên môn nói nghe thì dễ, mà sao lại khó như lên trời.

Tống Phong từng được Điền Thiết Lâm đưa cho quyển sách nhỏ giới thiệu, trong đó có rất nhiều kiến thức về tiên môn khiến cho Tống Phong đối với thế giới của tiên sư cũng có chút kiến thức.

Trên thực tế, tiên sư cũng chỉ là từ những phàm nhân mà ra.

Mỗi một phàm nhân từ khi sinh ra trong bụng mẹ liền đã có một loại khí gọi là ‘tiên thiên linh căn’. Loại khí tiên thiên linh căn này mỗi người đều không giống nhau. Có người rất dày đυ.c thâm hậu, cũng có người cực kỳ mỏng manh.

Có người khi mới sinh ra thì tiên thiên linh căn rất nồng đậm, nhưng theo thời gian lại tan biến.

Cũng có người mới sinh ra mỏng manh, nhưng càng ngày càng dày đặc.

Đây gọi là tiên duyên phiêu miễu, biến ảo khó lường.

Mà tiên thiên linh căn cũng có nhiều loại khác nhau, càng là chia nhiều phẩm cấp, rắc rối vô cùng. Tống Phong bên trong sách khi nhắc tới vấn đề này cũng chỉ là lướt qua.

Chỉ biết rằng mỗi người muốn tiến vào tiên môn trở thành một gã tiên sư đích thực là vô cùng khó khăn. Có thể nói vạn người tiến vào chưa chắc có một người thành công.

Mỗi một vị tiên sư đều là đỉnh cao tồn tại, khiến muôn người tín ngưỡng, một phần cũng là vì muốn trở thành tiên sư thật sự quá khó khăn.

Tống Phong còn đang miên man suy nghĩ, Đề lão đã rời đi tự khi nào.

— QUẢNG CÁO —

Phất tay đem cửa phòng đóng lại, Đề lão liền men theo lối đi, cuối cùng dừng lại ở một tiểu đình.

“Điền Quân, chuyện ngươi nhờ lão phu đã hoàn thành, nếu không còn gì khác lão phu cáo từ trước.” Đề lão nhẹ giọng nói.

Điền Quân nghe vậy gật đầu, chắp tay:

“Đa tạ Đề lão tương trợ, lần này vất vả ngài. Ở đây có chút lòng thành, còn mong ngài nhận cho.”

Nói xong, hắn lấy từ trong ống tay áo ra một cái hộp gấm.

Đề lão nhận lấy hộp gấm, nhẹ tay hé mở ra một khe hở sau đó lập tức đóng lại.

Ánh mắt Đề lão có chút thay đổi, dường như có chút khó tin, nhìn Điền Quân hỏi:

“Tiểu tử kia có quan hệ gì với ngươi?”

Điền Quân nghe vậy, hai mắt khép lại.

Đề lão tự biết mình thất ngôn, khục một tiếng ho khan, cười bồi:

“Ha ha, là lão phu nhiều lời. Bất quá người ngay không nói lời gian, ngươi ta cũng coi như quen biết nhiều năm. Nói đi, Điền lão quỷ ngươi muốn ta làm việc gì?”

“Sảng khoái. Ta muốn trợ hắn gia nhập Đạo Huyền Môn!”

Điền Quân âm thanh vừa nói xong, Đề lão hai mắt liền trợn tròn:



“Điền Quân, ngươi nghĩ ta có ba đầu sáu tay hay sao. Tiểu tử kia ra sao ta không nói. Nhưng ta đâu phải thần thánh mà có thể giúp hắn. Khối Linh Thạch này mặc dù quý giá, nhưng cùng ta vô duyên, trả lại cho ngươi. Coi như ta chưa đến đây bao giờ!”

Đề lão tức giận, có chút tiếc nuối lấy hộp gấm ra muốn trả lại.

Điền Quân dường như đoán trước Đề lão sẽ phản ứng như vậy, cười nhạt:

“Đề lão đầu, đừng tự quá đánh giá cao bản thân mình. Ta cũng không bắt ngươi phải tìm cách đưa hắn vào Đạo Huyền Môn. Chỉ cần ngươi….” Điền Quân âm thanh nhỏ xíu, tựa như muỗi kêu truyền âm thanh vào tai Đề lão.

Đề lão tập trung lắng nghe.

Một lát sau Điền Quân nói xong, lẳng lặng đứng đó.

Mà Đề lão thì cầm hộp gấm trong tay do dự nửa ngày.

Điền Quân nhìn thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch, từ trong tay áo lại đưa tới một cái bình ngọc.

— QUẢNG CÁO —

Đề lão đang phân vân, nhìn thấy Điền Quân lại đưa tới bình ngọc, theo bản năng mở nắp bình ra ngửi một cái, liền hai mắt trợn to, miệng há hốc:

“Điền Quân, ngươi thế mà còn có loại vật này? Mẹ nó, Điền đại ca, thành ngục bên kia có còn vị trí nào không?”

Đề lão kinh hãi, nói xong liền nhanh chóng đậy nắp bình ngọc lại ôm vào trong ngực như chí bảo, dáo dác nhìn chung quanh sợ ai đó để ý đến bình ngọc trong ngực hắn.

“Được, thành giao. Mẹ nó, Điền Thiết Lâm tiểu tử kia cũng chưa thấy ngươi hào phóng như vậy bao giờ.“ Đề lão nói gấp như sợ Điền Quân đổi ý, đồng thời trong lòng không nhịn được mà nghĩ thầm Tống Phong có phải là con riêng của Điền Quân hay không.

Tất nhiên, Đề lão sẽ không dại gì đem ý nghĩ này nói ra trước mặt Điền Quân.

Mà Điền Quân lúc này cũng không biết Đề lão đem Tống Phong trở thành con trai riêng của hắn mà nghĩ, thở phào nhẹ nhõm chắp tay:

“Tốt, một lời đã định!”

“Được rồi, xem mặt mũi viên Tụ…khục, mặt mũi của lão hữu ngươi, ta sẽ chạy một chuyến. Bất quá, việc có thành hay không thì tùy ở bản thân tiểu tử kia, ta cũng không dám hứa hẹn quá nhiều.” Đề lão nói.

“Ừm.” Điền Quân gật đầu.

Đề lão bước chân lập tức rời khỏi nơi này. Mà Điền Quân vẫn đứng đó, dường như chờ lấy điều gì.

Chừng nửa canh giờ sau, có tiếng bước chân truyền đến.

Điền Thiết Lâm mặt mũi tràn đầy lo lắng, một thân chiến bào có nhiều vết chiến đấu đi đến.

“Phụ thân, tình hình Tống huynh đệ thế nào?” Điền Thiết Lâm vừa đến đã hỏi.

“Đề lão đã xem qua, không có vấn đề gì. Bất quá lần này đồ vật chuẩn bị cho ngươi gia nhập tiên môn dọn đường có phân nửa đã đưa ra, thiệt thòi cho ngươi.” Điền Quân nhìn Điền Thiết Lâm, có chút áy náy nói.

“Phụ thân, chút đồ vật ngoài thân mà thôi. Tống huynh đệ là người Khương thúc chọn, cũng xem như con trợ giúp hắn một chút, tính là gì. Điền gia chúng ta…” Điền Thiết Lâm trầm giọng nói, nhưng bị Điền Quân chặn lại.

“Tai vách mạch rừng, không nên lắm lời.” Điền Quân khiển trách.

“Là hài nhi lỡ lời. Bất quá, hài nhi bản thân vốn đã có linh căn, lần này chỉ xem như thuận tiện qua đường. Những đồ vật kia dù đem hiến cho cao tầng chấp sự thì cũng chỉ là thêu hoa dệt gấm, chi bằng xem như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trợ Tống huynh đệ một chút sức lực, sẽ càng tốt.” Điền Thiết Lâm nói ra.

Điền Quân hài lòng gật đầu:

“Tốt, Thiết Lâm, ngươi biết nghĩ như vậy phụ thân rất vui mừng. Năm xưa ta từng đưa ngươi đến gặp Khương lão nhưng hắn lại không đem bí mật nói cho ngươi, hẳn là còn giận chúng ta Điền gia. Lần này ta dốc hết vốn liếng cũng muốn trợ giúp người mà hắn chọn. Xem như đền bù chút nào đó cho lão. Còn Mã gia bên kia, Điền Thiết Lâm ngươi tạm thời cũng không cần quan tâm. Chờ ngày tu vi của ngươi có chút thành tựu, ngày đó...”

Nói đến đây, Điền Quân không nói thêm gì nữa mà sát khí như hóa thành thực chất từ trong mắt hắn tràn ngập mà ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »