Chương 115: Thăm Dò

Mà Tống Phong vẫn duy trì bộ dáng lãnh đạm, không hề quan tâm tới việc thiếu niên kia rời khỏi.

Thấy vậy, mèo yêu trong mắt lóe lên một tia hòa hoãn, đột nhiên môi nhỏ nhúc nhích:

“Đạo hữu đi đến nơi này, không biết có chuyện gì muốn làm?”

Lời truyền âm này bất ngờ lại cực kỳ lưu loát.

‘Xem ra việc truyền âm dễ hơn so với phát ngôn bằng miệng lưỡi.’ Tống Phong thầm nghĩ, đồng thời nhẹ cười đáp:

“Câu này phải chăng là tại hạ nên hỏi ngươi, một yêu tu lại đến địa bàn Nhân tộc, không biết đạo hữu có chuyện gì muốn làm?”

Lời này nói ra rất bình thản, nhưng lại khiến cho mèo yêu mắt mèo nheo lại, đột nhiên nhấc chân trước hung hăng cào một cái.

Nhất thời ba đạo hàn quang lóe lên như muốn đem không gian nơi Tống Phong đang đứng cắt ra.

Tống Phong từ đầu đến cuối một mực giữ khoảng cách, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, không nói hai lời thân hình lóe lên sau đó chớp động hiện lên cách đó mấy bước chân.

“Soạt~” Theo hàn quang lóe lên, lập tức vách thạch thất phía sau vị trí Tống Phong vừa đứng bị chẻ ra ba đường rãnh sâu hoắm.

Vách thạch thất vốn bằng đá cứng thì lúc này chẳng khác nào một miếng đậu hũ bị cắt bóng loáng.

Tống Phong thấy cảnh này thì rùng mình, lạnh giọng:

“Tốt. Tại hạ vốn muốn đàm phán một hai câu, không ngờ đạo hữu muốn dùng vũ lực nói chuyện.”

Vừa nói, bàn tay vừa khẽ lật.

Một cái ngọc phù nhỏ bằng hai ngón tay lập tức xuất hiện.

Ngọc phù này trơn nhẵn, hoàn toàn không có hoa văn hay hình vẽ gì đặc biệt.

Tuy nhiên, ngọc phù này vừa xuất hiện, sắc mặt mèo yêu đột nhiên kinh biến, thất thanh truyền âm:

“Đạo hữu xin dừng tay. Vừa rồi là ta vô ý…”

“Hừ, vô ý?” Tống Phong cười lạnh, không chút do dự dùng ngón tay miết ngọc phù một cái.

Lập tức, một khí tức từ bên trong lan tràn ra, tựa như một ngọn núi lửa run rẩy chuẩn bị bộc phát.

“Đạo hữu xin thu tay lại, cho ta giải thích một chút. Ta đến nơi này chưa từng hại bất cứ nhân loại nào, ta chỉ muốn tìm con của ta. Xin đạo hữu giơ cao đánh khẽ…” Mèo yêu cảm nhận khí tức trong ngọc phù, run lẩy bẩy cầu khẩn.

“Con của ngươi?” Tống Phong cơ linh khẽ động, động tác trong tay không khỏi dừng lại.



Thực ra hắn và mèo yêu này chẳng có thù hằn gì, lại càng không muốn vì nó mà lãng phí ngọc phù này.

Phải biết đây chính là ngọc phù do Đạo Huyền Chân Nhân khi ấy ban thưởng cho Tống Phong. Nhưng bị hắn một mực cất giấu đến nay.

Hiện tại nhìn thấy thực lực mèo yêu cao cường hơn hắn tưởng tượng, liền không chút do dự đem nó ra sử dụng.

Ngọc phù dù quý, nhưng mạng sống mới là thứ quý nhất!

Mà mèo yêu nhìn thấy động tác của Tống Phong khẽ chậm lại, lập tức vẻ cuống quýt trong mắt theo đó chậm lại một chút, vội truyền âm:

“Đạo hữu, chuyện là…”

Mèo yêu bắt đầu đem sự tình kể ra.

Mà Tống Phong càng nghe, trán dần dần nhăn thành một đoàn, gương mặt cũng càng thêm ngưng trọng.

“Làm sao ta xác định những lời ngươi nói là thật?” Tống Phong chờ cho mèo yêu nói xong, mới hừ lạnh một tiếng, cũng không có thu lại ngọc phù nói ra.

“Không biết đạo hữu xưng hô?” Mèo yêu cũng chưa trả lời, đột nhiên hỏi.

“Tại hạ họ Khương.” Tống Phong thản nhiên nói.

“Khương đạo hữu, ta có thể dùng huyết mạch phát thệ những gì ta nói đều là sự thật. Ta thật chỉ muốn tìm con của mình. Hoàn toàn không có ý làm hại bất cứ người nào. Mặt khác, ta có một cái giao dịch, không biết Khương đạo hữu có hứng thú hay không?” Mèo yêu tròng mắt khẽ đảo, đột nhiên nói.

“Giao dịch?” Tống Phong thần sắc sững lại.

“Đúng vậy. Chỉ cần Khương đạo hữu giúp ta cứu con, ta nguyện nhận đạo hữu làm chủ.” Mèo yêu thở dài một tiếng, dường như hạ quyết tâm nói.

“Nhận chủ. Miêu đạo hữu nói đùa, tại hạ mặc dù tự thấy bản thân không phải vô dụng, nhưng cũng chưa đến mức có thể làm chủ nhân của đạo hữu. Một khi lọt vào phản phệ, đến lúc đó ai làm chủ ai cũng còn khó nói.” Tống Phong cười nhạt nói ra.

Lời nói này làm cho sắc mặt mèo yêu có chút khó coi, cũng có chút thất vọng. Nhưng ngay sau đó liền thở dài một tiếng, nói:

“Nếu như vậy ta đổi một điều kiện khác…”

“Không cần. Việc này sau đó hãy bàn. Việc mà đạo hữu nói, tại hạ tự sẽ đi xác minh. Hiện tại đạo hữu thân là yêu tộc, tiến vào nơi này, lại còn động thủ với tại hạ trước. Phải chăng nên cho tại hạ một cái công đạo?” Tống Phong đem lời Mèo yêu ngăn lại, nhàn nhạt nói.

“Đạo hữu muốn thế nào?” Mèo yêu cũng tự biết bản thân đuối lý, vội hỏi.

“Trước tiên cảm phiền đạo hữu cho ta thiết hạ lên người ngươi một cấm chế nho nhỏ. Tại hạ sau khi đi xác minh những điều mà các hạ nói xong, sẽ quay lại. Còn việc con của ngươi, đến lúc đó lại nói đi. Thế nào?”

“Thiết hạ cấm chế?...Được. Cứ như đạo hữu nói mà làm.” Mèo yêu thoáng suy nghĩ, trong đôi mắt hiện lên một tia ranh mãnh, đồng ý ngay.

Điều này làm cho Tống Phong trong mắt lóe qua một tia bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền nhếch mép cười nhạt một cái, phẩy tay đem một đạo ký hiệu năm màu đánh ra.

Đạo ký hiệu này gồm một hình tròn bao bọc bên trong là một ngũ giác năm màu với nhiều ký tự khác nhau.



Nếu Kỳ Vô Cực còn sống mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn kinh hô mắng to Tống Phong vô sỉ.

Tống Phong vậy mà dùng hình vẽ phong ấn cửa của động phủ bên trong Cổ Chiến trường đến để hù mèo yêu này.

Mà mèo yêu này sau khi thấy đồ án của Tống Phong đưa tới, trong mắt hiện qua một tia kinh nghi.

Nhưng nó cũng không có làm ra phản ứng gì mà để mặc cho đồ án này chậm rãi dung nhập vào người.

Sau khi cảm nhận đồ án tiến vào người mình liền tiêu thất vô thanh vô tức, mèo yêu mở miệng:

“Đạo hữu, ngươi hài lòng rồi chứ?”

“Tốt. Hi vọng những gì ngươi nói là sự thật. Cáo từ.” Tống Phong cũng chưa thu lại ngọc phù, chậm rãi lùi lại, thân ảnh theo đường cũ thối lui.

Chờ cho Tống Phong đi thật xa, gian thạch thất này vốn chỉ có một mình mèo yêu, đột nhiên không gian rung động, một trung niên nam tử đột nhiên hiện ra.

Trung niên nam tử này hai mắt yêu dị, vừa xuất hiện lập tức khiến cho thạch thất này lạnh lẽo thêm sáu phần.

Bất quá, sau khi hiện ra, trung niên này vẫn đứng yên không nhúc nhích, tựa như một xác chết đứng đó.

“Ngươi có nhìn ra được tu vi người này hay không?” Mèo yêu đưa lưỡi liếʍ láp bàn tay, ánh mắt lạnh như băng. Không còn nửa phần ôn hòa như trước đó.

“Dưới Luyện Thần Cảnh.” Trung niên đột nhiên mở miệng.

“Làm sao ngươi biết?” Mèo yêu nghi ngờ chất vấn.

“Dựa vào khí tức phát ra lúc hạ cấm chế lên người ngươi.” Trung niên nhàn nhạt đáp.

“Nếu như vậy, cảnh giới của hắn liệu có đủ đem Linh Nhi ra hay không?” Mèo yêu trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

“Chỉ cần hắn quấy rối Bàn Dụ Thành là được. Yên tâm, sự việc lần này ta sẽ giải quyết cho ngươi. Tuy nhiên vật ngươi đã hứa chắc chắn phải giao cho bản tôn.” Trung niên nhân vẻ mặt hiếm thấy biến hóa, âm u nói xong liền biến mất như chưa từng xuất hiện.

Mà Tống Phong sau khi rời khỏi chỗ mèo yêu, lập tức lấy tốc độ nhanh như chớp rời xa khỏi tòa miếu hoang.

Chờ khi cách cổng vào Bàn Dụ Thành không xa, Tống Phong mới chậm rãi thở ra một hơi.

Mèo yêu kia cho Tống Phong cảm giác rất lạ. Tựa hồ như nó đang cố câu kéo thời gian để làm điều gì đó.

Chính loại cảm giác bất an càng lúc càng lớn này mới khiến Tống Phong cảnh giác, lập tức viện lý do rời đi.

Khóe mắt khẽ liếc nhìn qua phương hướng miếu hoang, Tống Phong liền bước chân đi vào Bàn Dụ Thành.

Bỗng nhiên…