Chương 113: Thiếu Niên

Tu tiên giới không phân chia biên giới, chỉ có lãnh địa của các môn phái tự kiểm soát. Có thể xưng tu tiên giới rộng lớn vô bờ.

Thế nhưng thế giới phàm tục thì không phải như vậy.

Nhân loại phàm nhân hết thảy chia làm bốn đại quốc gia: Nam Thiên Quốc, Lục Vân Quốc, Kim Sa Quốc cùng Xi Vưu Quốc.

Lấy biển Hắc Hải làm trung tâm, một bên là Nam Thiên Quốc và Lục Vân Quốc, phía bên kia chính là Kim Sa Quốc cùng Xi Vưu Quốc.

Trong đó, Nam Thiên Quốc chiếm cứ vị trí đắc địa, càng là nơi mà hai đại phái Đạo Huyền Môn cùng Linh Hư Tông trấn thủ, nhân khí dồi dào, nhân loại an cư lạc nghiệp. Thành trấn nhân loại sinh sống càng là nhiều như nấm sau mưa, dùng mười ngón tay đếm không hết.

Bàn Dụ Thành nằm ở phía Tây Bắc Nam Thiên Quốc.

Nếu xét về quy mô to lớn thì diện tích của Bàn Dụ Thành chỉ xếp hạng ngoài mười vị trí đầu trong số những thành có diện tích lớn nhất của Nam Thiên Quốc. Nhưng nếu tính về sức mạnh và nhân khí sung túc thì nó lại đứng trước năm.

Bàn Dụ Thành vị trí cực kỳ đặc thù. Phía Đông bắc là đường đi nối liền đến Vạn Hoa Cốc của Lục Vân Quốc. Phía Tây Bắc lại nối liền đường thủy tiến vào Vô Biên Sâm Lâm, là trạm trung chuyển đủ loại đặc sản cùng tài nguyên thông thương giữa Nam Thiên Quốc cùng Lục Vân Quốc.

Vương Thiên Hào, dáng người khôi ngô vạm vỡ, thái dương nhô cao, ánh mắt sắc bén. Vừa nhìn đã biết là một võ giả có võ công cao thâm. Nhưng ít ai biết hơn hai mươi năm trước, y chỉ là một thư sinh trói gà không chặt. Bởi vì va chạm quan quyền, tính tính lại đi ngay về thẳng, cuối cùng dứt khoát từ bỏ công danh quay về quê nhà định bụng vui thú điền viên.

Nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, Vương Thiên Hào lại gặp được một vị võ giả, được người kia truyền thụ hai chiêu võ công. Từ hai chiêu võ công này, Vương Thiên Hào dần dần đánh ra một mảnh trời riêng, lại chiêu thu tiểu đệ, thành lập Thiên Hào Tiêu Cục, lấy vận chuyển hàng hóa làm kế sinh nhai.

Ngày hôm nay, Vương Thiên Hào thân mang võ phục, sau lưng cõng đại đao, thần sắc nghiêm nghị dẫn đầu một đoàn xe ngựa tiến về phía Bàn Dụ Thành.

Hàng hóa lần này có nhiều thứ cực kỳ quan trọng, bởi vậy y mới đích thân tự mình áp trận, một đường hữu kinh vô hiểm đi tới.

Sau khi nhìn thấy Bàn Dụ Thành ở cách đó không xa, Vương Thiên Hào mới thở một hơi. Y chậm rãi cưỡi ngựa đi ngược về phía sau, sau khi đến gần chiếc xe ngựa sau cùng nhất thì mới nhẹ ghé đầu vào cửa sổ xe nói nhỏ:

— QUẢNG CÁO —

“Khương công tử, đã đến Bàn Dụ Thành.”

“Ừm.” Từ trong xe vang lên âm thanh nhẹ nhàng đáp lại.



Vương Thiên Hào nghe vậy thì gật nhẹ đầu, khuôn mặt nghiêm trang chắp tay rồi rời đi.

Mà bên trong xe, một thanh niên mài kiếm mắt sáng, khuôn mặt bình thản đang chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần.

Người này chính là Tống Phong một đường chạy đến nơi đây.

Mấy ngày trước, Tống Phong vô tình phát hiện đoàn xe ngựa này bị một đám sơn tặc bao vây. Vốn là giám ngục, Tống Phong đối với sơn tặc thổ phỉ có loại chán ghét bẩm sinh, liền tiện tay giúp đỡ đoàn xe này một chút.

Kết quả sau khi biết đoàn xe này của Thiên Hào Tiêu Cục, đang trên đường đến Bàn Dụ Thành thì Tống Phong sau khi cân nhắc một thoáng liền cùng đoàn vận tiêu này một đường cùng đi tới.

Vương tiêu đầu Vương Thiên Hào khi biết Tống Phong cùng đi, liền vô cùng mừng rỡ. Lúc ấy Tống Phong cũng không có sử dụng pháp lực, chỉ đơn thuần sử dụng Tùy Phong Toái Ảnh Bộ và Lục Dương Chưởng của võ giả mà thôi, cũng đã đem Vương Thiên Hào chiết phục.

Đồng thời, thông qua đoàn vận tiêu, mấy ngày nay Tống Phong cũng có cái nhìn sơ bộ đối với thế lực bên trong Bàn Dụ Thành.

Lần này, sau khi thành công hóa giải Cổ Hồn Chú, tiến giai Luyện Khí Cảnh, Tống Phong cũng không trở về Đạo Huyền Môn mà ngay lập tức đi đến Bàn Dụ Thành.

Sau khi tiến giai Luyện Khí Cảnh, Tống Phong cũng đem Diệt Tuyệt Kiếm Khí tầng đầu tiên chân chính nắm giữ, đồng thời đối với tầng tiếp theo của 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 do Chung Hiểu Đồng trước đó đưa tới cũng đã sơ bộ nắm giữ.

— QUẢNG CÁO —

Mặc dù, muốn chân chính đem 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 phát huy sức mạnh tốt nhất thì cần dùng pháp bảo để thi triển. Nhưng hiện tại Tống Phong cảm thấy Hắc Xích Thương sử dụng rất thuận tay. Hắn cũng đang do dự không biết có nên tìm cách tế luyện lại Hắc Xích Thương để nó tiến giai thành một thanh pháp bảo hay là luyện chế một món pháp bảo mới.

Mà lần này, sở dĩ đi đến Bàn Dụ Thành cũng không phải là hành động bộc phát, mà trước đó Tống Phong đã định sẵn.

Bởi vì Bàn Dụ Thành vị trí rất đặc biệt, đặc biệt là giao thương thổ sản với Vô Biên Sâm Lâm nên Tống Phong muốn thăm dò một phen. Ngoài ra, mục đích lớn nhất của hắn chính là thăm dò một chút Mã gia, thực hiện lời hứa với Khương lão đầu năm xưa.

Nếu như Mã gia thực sự cùng hung cực ác, Tống Phong cũng không ngại âm thầm làm chút thao tác đem nó đẩy vào hố lửa.

Mặc dù tu tiên giới vốn có thiết tắc không cho phép tu sĩ ra tay can thiệp vào cuộc sống của phàm nhân. Nhưng Tống Phong biết rõ những thiết tắc này cũng không phải cực kỳ nghiêm ngặt và không có chỗ trống.

Chỉ cần có lý do, hết thảy đều dễ nói.



Vương Thiên Hào bề ngoài cục mịch ngay thẳng, trên thực tế chính lão giang hồ già đời.

Vừa đến cổng ra vào Bàn Dụ Thành, y liền tự mình đến gặp vệ binh thủ thành thấp giọng nói vài câu. Thuận tiện nhét vào tay người kia một cái túi gấm.

Cảm nhận sức nặng của túi gấm trên tay, binh sĩ kia liền có gương mặt thân thiện hơn rất nhiều. Sau khi kiểm tra qua loa đoàn xe của Thiên Hào Tiêu Cục liền gật đầu cho vào.

Cũng không thể trách y, dù sao có kiểm tra kỹ hay sơ sài thì kết quả vẫn như nhau. Sẽ không có ai dám can đảm gây chuyện ở Bàn Dụ Thành này.

“Khương công tử, đêm nay chúng ta tại Lệ Xuân Viện có tổ chức một buổi tiệc tẩy trần. Không biết ngươi có thời gian đến ngồi một chút hay không?” Vương Thiên Hào sau khi mang theo đoàn vận tiêu vào thành, liền cẩn thận tiến đến xe ngựa của Tống Phong dò hỏi.

“Đến lúc đó nói sau đi, hiện tại ta còn chút việc. Cáo từ.” Tống Phong nhàn nhạt đáp. Nói xong xoay người dần dần hòa vào dòng người biến mất không thấy tăm hơi.

— QUẢNG CÁO —

Vương Thiên Hào ngẩn ngơ.

Tuổi trẻ võ công cao lại khiêm tốn chừng mực, chẳng lẽ là thiếu gia công tử của đại môn phái nào dạo chơi?

Ôm hoài nghi này, Vương Thiên Hào quay trở về đoàn xe, bắt đầu sắp xếp hàng hóa.

Mà Tống Phong thì lúc này thân ảnh chậm rãi đi trên một con đường cách đó không xa. Từ tốn cảm nhận dòng người đông đúc cùng tiếng rao bán hàng của phàm tục, Tống Phong bỗng cảm thấy có chút thổn thức.

Loại cảm giác đầy khói lửa nhân gian này đã rất lâu rồi hắn chưa được cảm nhận.

Đột nhiên, “phịch” một tiếng, một người thiếu niên mặt mài đen đúa, dáng người nhỏ nhắn mặc một bộ áo vải thô cũ mèm bộ dáng vội vàng, đột nhiên đυ.ng vào người Tống Phong rồi liên tục cúi đầu xua tay xin lỗi mấy tiếng, sau đó nhanh chóng chen vào dòng người mất dạng.

Sau khi len lỏi qua dòng người, thiếu niên đen đúa này quanh co mấy vòng, sau đó lén lút đi vào một con hẻm nhỏ, nhanh lẹ đi vào một góc bí ẩn rồi ngồi phịch xuống.

Xem xét chung quanh không có người, y mới mỉm cười đắc ý, lấy ra từ trong ngực một cái túi gấm nhỏ bằng bàn tay.

Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy.