Chương 7: Sự việc đã bại lộ, không cần nóng nảy như thế

Ngày hôm sau, bầu không khí trong bữa cơm trưa rất kỳ lạ. Chủ yếu là ánh mắt của phụ thân Lâm gia, nhìn đến mọi người đều khϊếp sợ, đặc biệt là Lâm Chiêu, người có tật giật mình. Tâm tình Lâm Chiêu vốn đang vui vẻ định nói vài câu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt này của phụ thân thì thua trận, ngồi nghiêm chỉnh xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rồi im lặng ăn cơm.

Nhị ca Lâm Trạc, sau khi thành thân đã phân phòng, ngoại trừ những ngày lễ và ngày tết, bình thường dùng cơm ở trong viện của mình. Vì vậy, những người ăn cơm trong viện chính chỉ có phu phụ Lâm Sở Dương, Lâm Chiến, Lâm Chiêu, cộng thêm một người là Địch Thanh Diễm.

Có lẽ Lâm phu nhân là một người không rõ ràng nhất trong bàn ăn này, nhìn thấy trượng phu làm một tư thế khó hiểu, khiến bọn nhỏ căng thẳng đến mức ăn không được, bà tức giận trừng mắt nhìn người nam nhân.

“Khụ ——” Lúc này Lâm Sở Dương mới ho khan một tiếng, thả lỏng khí thế, khóe miệng giật giật.

Lâm Chiêu ăn một bữa cơm rất căng thẳng, người đầu tiên hắn sợ trong nhà này chính là phụ thân hắn. Lâm Sở Dương là một người phụ thân tốt đối với Lâm Chiêu, nhưng tới khi dạy dỗ Lâm Chiến và Lâm Trạc, đó là một chính sách lớn, phát ra dáng vẻ uy nghiêm đến một cách rất nghiêm khắc.

Trên đời tuy không có bức tường nào kín gió, nhưng bức tường này gió lùa đến cũng quá nhanh đi. Lâm Chiêu luôn cảm thấy phụ thân hắn đã nhận ra điều gì đó, sau cơm trưa, hắn lập tức trở về phòng, đặt mông ngồi xuống giường, trái tim đập nhanh điên cuồng, đầu óc nhanh chóng hoạt động, nghĩ cách giải thích sao cho phụ thân hắn dưới cơn giận dữ không gϊếŧ chết hắn.

“Đã trở về?” Một giọng nói bình tĩnh mang theo chút ý cười vang lên, Lâm Chiến đỡ eo đi tới.

“Đệ đã.. ca ca, ca là ma sao! Ca vào lúc nào vậy?” Đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện, Lâm Chiêu giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Ăn cơm xong nên đi tới đây, vẫn luôn ngồi ở chỗ đó đợi đệ.” Lâm Chiến chỉ về phía cái bàn bên ngoài, đi tới trước người Lâm Chiêu, giơ tay ấn ở trên vai nam tử.

“Ca, đệ sợ phụ thân đã biết chuyện của chúng ta.” Lâm Chiêu cúi đầu ậm ừ.

“Sao nào, sợ phụ thân đánh đệ? Hiện tại biết sợ sao, ngày hôm qua không phải sắc đảm bao thiên(*) sao?” Lâm chiến đã nghĩ thông suốt, lúc này thật ra hắn rất bình tĩnh, khó thấy được tiểu đệ mình như thế, nên bắt đầu trêu chọc đệ đệ mình.

(*) Sắc đảm bao thiên: Tham dục rất dũng mãnh, có thể che trời.

“Làm sao có thể! Đệ đây không phải sợ chọc giận phụ thân sao? Ca biết đấy, tâm lý chịu đựng của người già không mạnh lắm, đúng không.” Lâm Chiêu không muốn quá hèn nhát trước mặt Lâm Chiến, nói như thế nào hai người cũng đã lên giường, hắn cũng được coi là nam nhân của đại ca phải không.

“Nếu đệ đã suy nghĩ kỹ rồi, ca đi về trước đây” Nhìn bộ dáng chột dạ nhưng vẫn muốn mạnh miệng của nam tử, Lâm Chiến trong lòng cười rộ lên.

“Ôi, ca đừng đi.…… Phụ thân đang rất tức giận, ca biết mà!” Lâm Chiêu nắm lấy cánh tay nam nhân, lời nói chân thành đến khẩn thiết, đôi mắt đáng thương cùng với vẻ mặt rối rắm, bày tỏ những khổ cực mình đã trải qua cùng với Lâm Chiến và Lâm Trạc trong quá khứ để tìm sự đồng cảm.

“Ồ, đừng sợ, ca đang ở đây. Nếu phụ thân tới tìm đệ, thì đẩy hết trách nhiệm lên người ca này.” Lâm Chiến biết một nửa Lâm Chiêu đang giả vờ, nhưng hắn lại không nhịn được muốn bảo vệ, không nỡ để tiểu đệ mình chịu một chút ủy khuất nào.

“Ca ca, ca thật tốt, đệ nhớ ca, muốn thao ca.” Lâm Chiêu cảm thấy an tâm hơn nhiều khi Lâm Chiến toàn tâm toàn ý ở bên cạnh, hắn vòng tay ôm lấy Lâm Chiến, dụi mặt vào cái bụng rắn chắc của nam nhân cọ tới cọ lui.

“…… Háo sắc như vậy, cẩn thận đừng làm tổn thương cơ thể.” Lâm Chiến có chút không nói nên lời và cảm thấy xấu hổ, đêm qua bị thao quá mức tàn nhẫn, đến bây giờ mặt sau của hắn vẫn còn đau âm ỉ, cái cảm giác no căng tràn đầy thật làm người ta vừa xấu hổ vừa sợ hãi.

“Ca yên tâm, đệ hiểu rõ mà, không sao đâu.”

Đùng đùng đùng ——

Ngay khi Lâm Chiêu đang ôm Lâm Chiến nị nị oai oai*, thì tiếng đập cửa vang lên.

(*) Nị nị oai oai: Nó có nghĩa là hai người có mối quan hệ rất tốt. Luôn rất thân mật. Từ này thường được dùng để miêu tả một cặp tình nhân say đắm luôn ở bên nhau và thể hiện tình yêu bất tận của mình.

“Tam thiếu gia, lão gia ở thư phòng gọi ngài đi qua.” Người hầu ở ngoài cửa thông báo.

“Chết tiệt, sao tới nhanh như vậy……”

“Đừng sợ, đi đi, cứ nói hết, đẩy hết trách nhiệm lên người ca, từ trước đến nay phụ thân đều thương đệ, sẽ không làm thật đâu.” Lâm Chiến sửa lại tóc cho Lâm Chiêu, dụ dỗ nam tử ra cửa, đợi mọi người đi rồi, hắn mới nhận ra rằng mình có chút dính người, mặt đỏ bừng rồi biểu cảm dần nhạt đi, trở lại vẻ nghiêm túc và lạnh lùng như trước.

“Phụ thân” Hắn hiên ngang bước vào thư phòng, lúc ngẩng đầu đã thấy tay phụ thân cầm gia pháp*, một cây gậy dài cả mét không phải làm từ vàng cũng không phải làm từ gỗ đang chống xuống đất, ông ngồi ngay ngắn ở sau bàn đọc sách, mây đen dày đặc bao phủ cả mặt. Lâm Chiêu cảm thấy bắp chân co rút, ánh mắt đảo quanh, quan sát đường chạy trốn.

(*) Gia pháp: dụng cụ để trừng phạt gia nhân.

“Tiểu tử thúi, mau quỳ xuống cho ta!” Lâm Sở Dương đột nhiên đứng dậy, quát lớn một tiếng.

“Phụ thân, chờ đã, chuyện gì cũng phải từ từ, con có thể giải thích.” Lâm Chiêu mừng vì trước mặt phụ thân hắn có cái bàn nên không thể lập tức lao tới đánh chết hắn, vội vàng ra vẻ lấy lòng mà quỳ xuống cầu xử phạt nhẹ hơn.

“Giải thích?! Tiểu tử thúi, con thật xuống tay cho được! Từ nhỏ đến lớn ta dung túng cho con, không ngờ con lại ngang bướng đến mức chính đại ca của mình cũng không buông tha! Xem hôm nay lão tử có đánh gãy chân con hay không!” Nhìn thấy nụ cười hí hửng của Lâm Chiêu, bộ dáng mưu toan lừa dối cho qua chuyện, lại nghĩ đến những lời nói tục tĩu mà mình nghe được ở bên ngoài phòng ngày hôm qua, Lâm Sở Dương đột nhiên tức giận sôi máu đến mức râu muốn dựng lên, trừng mắt cầm gia pháp lên muốn đánh.

“Phụ thân, phụ thân, con thật sự có lý do rất chính đáng, người bình tĩnh, bình tĩnh lại! Nghĩ đến tới tuổi của người, nghĩ đến trái tim, nghĩ lại nương con, nhất định phải kiềm chế, phải kiềm chế nha!” Thấy phụ thân hắn đánh thật, làm sao Lâm Chiêu dám quỳ tại chỗ, đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài.

“Hiện tại lão tử mới bốn mươi lăm tuổi! Tiểu tử thúi, con còn dám chạy!” Lâm Sở Dương giơ tay, cửa phòng đóng chặt lại từ bên trong, ông cũng coi như mở rộng tầm mắt, ông nhất thời tức giận đến bật cười ra. Trong nhà có ba đứa con, lão đại là cái hòn đá, lão nhị là cái khúc gỗ, gặp phải tình huống như vậy, nhất định sẽ quỳ tại chỗ chịu đựng, ai có thể ngờ rằng cái đứa nhỏ này lại giống như con khỉ, dám nhảy lên bỏ chạy.

“Phụ thân, người thật không phúc hậu, nào có đóng cửa đánh chó! Úi chà, con không phải chó, nếu không người là cái gì. Phụ thân, phụ thân, người ngàn vạn xin bớt giận, từ từ nghe con giải thích, nghĩ lại nương con, nghĩ lại năm đó có rất nhiều nam nhân theo đuổi nương, nếu như phụ thân bị con chọc tức đến bị cái kia, đúng rồi, thì những cái ong bướm đó nhất định sẽ nhào tới đây!” Lâm Chiêu thấy mình không thể trốn thoát, vội vàng lui vào góc phòng, một bên trốn một bên khuyên nhủ, thề sẽ giữ khoảng cách an toàn hơn ba mét với phụ thân mình, gia pháp kia cũng không phải là ăn chay nha!

“Nhãi ranh, con dám chửi lão tử?! Con đứng lại đó cho ta, đứng lại!” Thật là giỏi lắm, hôm nay Lâm Sở Dương ông coi như phát hiện tiền đồ của cái đứa con trai nhỏ này. Hãy nhìn xem lúc gặp nguy không loạn, miệng lưỡi trơn tru, đầu óc còn rất tốt nữa!

“Không phải, phụ thân, con chỉ sợ chọc giận phụ thân thôi! Trong tay người cầm hung khí, nếu thay đổi bất kì ai hay thay đổi người, người có bỏ chạy không? Nếu con không chạy, trong lòng người còn không mắng con đồ phế vật vô tích sự sao!” Lâm Chiêu rất hiểu rõ sự tinh túy địch tiến ta lui, phụ thân hắn chạy đến đầu này, hắn trốn ở đầu bên kia, lợi dụng hắn và phụ thân cách một cái bàn, tiếp tục nói xằng nói bậy.

“Đồ khốn! Tại sao ta lại sinh ra thằng khốn nạn như con!” Những nời nói của Lâm Chiêu xác thật là nói trúng điểm trong lòng của Lâm Sở Dương, ông luôn cảm thấy lão đại và lão nhị tuy rằng ổn trọng, nhưng thiếu chút linh khí, không vui vẻ gì. Nhưng chuyện này càng xảy ra ông càng tức, nếu một phần vô lại không biết xấu hổ này có thể chia đều cho lão đại và lão nhị một ít thì thật tốt, hiện giờ đều tập trung ở trên một người, nó trơn trượt tới mức ông thật sự không xử lý được, thật là hạn hán cũng chết mà lũ lụt cũng chết! Vì vậy ông không có đi đường vòng, lập tức xông lên trước, cách cái bàn một gậy đánh xuống, nghĩ thầm đánh không được tiểu tử này, thì cũng hù dọa một trận.

“A —— gϊếŧ người! Phụ thân, Phụ thân, con là con ruột của người, sao có thể nóng nảy như vậy! Gần đây sức khỏe của phụ thân rất tốt, ăn gì cũng ngon phải không, sao có thể mạnh mẽ như vậy!” Lâm Sở Dương đánh một gậy đi xuống, thế nhưng cái bàn bị bổ thành hai khúc, đây chính là gỗ đặc, gỗ đặc! Lâm Chiêu hét lên một tiếng chói tai, nhìn chằm chằm mãnh vỡ của cái bàn, cuốn cuồng nuốt nước miếng, dưới chân càng không dám ngừng. Hắn thật sự hoài nghi trước kia phụ thân hắn đã che dấu sức mạnh bẩm sinh của mình. Hắn cảm thấy hôm nay nếu không nói rõ ràng công khai, hắn nhất định sẽ bị Lâm Sở Dương đánh chết!

Hai cha con đang chơi mèo vờn chuột trong thư phòng, cha đuổi con trốn, ở giữa lại thỉnh thoảng truyền ra tiếng gϊếŧ heo quỷ khóc sói gào cực kỳ bi thảm, nhưng nghe như thế nào đều là tràn đầy năng lượng, cứ như vậy trọn vẹn trôi qua nửa canh giờ cũng không ngừng nghỉ.

“ Tiểu tử…. thúi, con đứng lại, phụ thân không đánh con.” Đuổi theo nửa canh giờ, Lâm Sở Dương mệt đến thở hổn hển, lại nửa góc áo của Lâm Chiêu cũng chưa đυ.ng tới, cái cơn tức giận trong lòng này! Ông cầm gia pháp, đặt hai tay lên đầu gối, tức giận mà nhìn chằm chằm đứa con trai nhỏ có vẻ ngoài ngây thơ đang đứng cách xa mình, hàm răng bắt đầu ngứa ngáy.

“Phụ thân, người vứt bỏ gia pháp trước đi, con sẽ tin.” Nói đùa, cái gậy gia pháp làm bằng chất liệu gì ai biết được, thậm chí có thể bổ đôi cái bàn, người phụ thân này bị hắn chọc tức điên lên rồi, tay còn cầm hung khí, hắn nào dám dừng lại.

“Con, cái tên tiểu tử khốn nạn, lại đây, không thấy phụ thân con mệt muốn chết sao?!” Lâm Sở Dương trợn mắt, rốt cuộc vứt bỏ cây gậy đi, cuối cùng ông đã hiểu ra, tiểu tử này là không thấy thỏ không thả chim ưng, nếu tiếp tục đuổi theo, ông thật sự sẽ bị cái kia mất.

“Hì hì, phụ thân, người mệt như vậy, cơn tức giận có giảm bớt không.” Thấy phụ thân hắn vứt bỏ gia pháp, lúc này Lâm Chiêu mới hậm hực nghiêm mặt đi qua, định đỡ phụ thân hắn dậy, kết quả đã bị một cái trở tay đè chặt trên mặt đất, đá vào mông hắn.

“Ha ha ha, cuối cùng lão tử cũng đánh được, bằng con, còn quá non!” Đuổi theo cả buổi, Lâm Sở Dương thật sự không còn tức giận nữa, lại nghĩ đến cái khả năng kia, ông gần như sẵn sàng lắng nghe đứa con trai nhỏ giải thích cho ông nghe.

“Phụ thân…… Người, thế nhưng người lừa con…… Con sắp chết rồi……” Lâm Chiêu mềm nhũn nằm trên mặt đất, ngón tay run rẩy tố cáo.

“Đừng giả chết, lão tử dùng bao nhiêu sức lực chính mình còn không biết sao? Đứng dậy nói cho phụ thân con biết, nếu không lão tử thật sự đánh mông con đến nở hoa!” Lúc này Lâm Sở Dương cũng không thương tiếc đứa con nhỏ quý giá này nữa, sau cảnh này, ông cuối cùng cũng hiểu được bộ mặt thật của Lâm Chiêu ẩn dưới vẻ ngoài thanh tú, cực kỳ khỏe mạnh còn rất ranh ma! Ông nắm cổ áo của nhi tử, xách hắn lên, trừng mắt nhìn một cái, lôi ra một cái ghế từ một đống lộn xộn còn sót lại từ án thư* rồi bệ vệ ngồi xuống.

(*) Án thư: Bàn dùng để làm việc trong văn phòng công vụ

“Vâng……” Lâm Chiêu cau mày đứng sang một bên và bắt đầu kể chuyện ngày hôm qua, kết quả là khi nghe xong phụ thân hắn rất sốc.

“Con, con không những gây tai họa cho ca của con, còn Thanh Diễm nữa…… Con có biết hắn là huyết mạch duy nhất của Địch gia không!” Nghe được đứa con trai nhỏ cũng đè ép Địch Thanh Diễm, Lâm Sở Dương chỉ cảm thấy gân xanh trên trán giật giật, cái đầu đau đớn vô cùng.

“Ai da, Phụ thân, đâu phải Địch thúc thúc không có nhi tử nữa, hơn nữa không phải hai người càng già càng dẻo dai sao, cùng lắm thì sinh thêm hai người nữa.” Lâm Chiêu quyết tâm cầm cự đến cuối cùng, lợn chết không sợ nước sôi. Người, hắn đã thao, xin lỗi, hắn nhất định sẽ không nói ra, bởi vì nam nhân kia là niềm khát khao trong lòng hắn. Nếu tìm cớ để tránh né vấn đề này thì hắn không phải nam nhân!

“Ta phỉ nhổ, cái rắm*! Nó ở nhờ nhà chúng ta, giờ xảy ra chuyện này, còn muốn phụ thân giải thích như thế nào với Địch thúc thúc con!” Lâm Sở Dương bị chọc tức đến mức ông ấy đã dùng lời thô tục trong cả đời của ông để nói, nhi tử không biết xấu hổ, nó hoàn toàn làm mới phạm vi nhận thức của ông.

(*) Cái rắm: Đánh rắm.

“Phụ thân…… Người phun vào mặt con…… Vậy thì đừng giải thích nữa, chờ tới tiên môn, mọi thứ thế tục không có trói buộc, khi đó Địch gia biết được, mọi chuyện cũng chỉ có thể tùy ý Diễm ca.”

“Hừ, con có lòng tin như vậy sao.” Cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể làm như vậy, khóe miệng Lâm Sở Dương nhếch lên, xem như chấp nhận kết quả này.

“Đó là đương nhiên, nhi tử của người rất lợi hại.”

“…… Ai cho con tự tin?”

“Phụ thân, làm ơn, con nghĩ năm đó người cũng là ngọc thụ lâm phong, nếu không tại sao nương lại đi theo phụ thân.”

“Miệng rất ngọt, nói cho phụ thân biết, tu vi hiện tại của con đang ở tầng nào?” Nghe Lâm Chiêu nói xong, Lâm Sở Dương cơ bản chắc chắn, nhưng ông không biết thể chất đặc biệt của Lâm Chiêu đến tột cùng có bao nhiêu “Nghịch thiên”. Gần như đã tồn tại giống trong truyền thuyết, hiện giờ thế nhưng bị ông gặp được ở trên người nhi tử của mình, mặc dù lúc đầu ông cũng có suy đoán và hy vọng, nhưng tất cả “Dị nhân” đều sẽ có du͙© vọиɠ mãnh liệt. Nhiều năm như vậy, Lâm Chiêu tuy đã hai mươi tuổi cũng không thấy có cái du͙© vọиɠ nào. Ông cũng không thể chủ động đưa một nam nhân lên giường nhi tử mình, rồi nói một câu: “Nhi tử, phụ thân hoài nghi con là ‘ dị nhân ‘, con có muốn thử hay không?” Nhưng bây giờ ông đã biết, tiểu tử này hóa ra đang kìm hãm một cổ tà hỏa*, không lên tiếng thì thôi một khi lên tiếng sẽ làm mọi người kinh sợ, và đang chờ đợi làm những điều lớn lao hơn!

(*) Tà hỏa: là một ngọn lửa tà ác

“Có thể đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ, ca nói phải chờ Trúc Cơ đan tới tay mới bắt đầu.” Lâm Chiêu gãi gãi đầu, hắn đã nghèo nhiều năm như vậy và đột nhiên trở nên giàu có chỉ trong một đêm nhờ hai phát súng, thành thật mà nói, trong lòng cũng rất không tin.

”Thật… thật sự…… Lợi hại như vậy?!” Lâm Sở Dương căn bản không nói được lời nào, giống như nuốt một quả trứng vào cổ họng không thể đi lên đi xuống, cứng cổ lắp bắp cả buổi. Người khác phải mất mười mấy năm tu luyện, đến nhi tử của ông chỉ trong một ngày!

“Phụ thân, người đã biết cái gì sao?” Lâm Chiêu luôn cảm thấy phụ thân hắn không hề kinh ngạc, mà là càng nhiều khϊếp sợ. Nói thế nào nhỉ, giống như là phụ thân hắn biết nhất định sẽ như thế, nhưng không nghĩ tới kết quả khoa trương tới mức như vậy.

“Khụ, khụ khụ, việc đó, đi theo phụ thân.” Lâm Sở Dương đứng dậy, bước qua cái bàn vỡ vụn, đùa nghịch vài cái cơ quan ở phía sau kệ sách, mở ra cửa ngầm.

“Phụ thân, thế nhưng nơi này có mật thất, có phải người giấu tiền riêng hay không?”

“Câm miệng, nếu còn tiếp tục nói bậy, tháng sau con uống gió Tây Bắc đi!”

“Vâng…… Phụ thân, một chiêu của người đúng là lấy mạng người thật mà.” Không dám nói nhảm nữa, phụ thân và nương là miếng cơm manh áo* đó, Lâm Chiêu sờ mũi đi theo Lâm Sở Dương tiến vào mật thất.

(*) Miếng cơm manh áo: Quyền lợi vật chất tối thiểu của cuộc sống con người: những quyết định đυ.ng chạm tới miếng cơm manh áo của từng người thì cần phải suy nghĩ, cân nhắc kĩ lưỡng.