Editor: May
Lộ Viễn Kiều vẫn đứng ở trên hành lang xa xa, không có ý tứ xuống dưới.
“Tình Không, con đi về trước, ba ở chỗ này còn có chút chuyện muốn xử lý.”
Tình Không nhìn thấy bộ dáng che che dấu dấu của Lộ Viễn Kiều, mơ hồ đoán được nguyên nhân, cô thu hồi tầm mắt, nguy hiểm nhìn chằm chằm Lộ Sùng Hoa, “Ông lại đánh ba tôi?”
Lộ Sùng Hoa nhìn bộ dáng Lộ Tình Không, cảm thấy đáng tiếc.
Tướng mạo, khí chất của cô đều là tốt nhất đẳng, còn thắng Lộ Phồn Tinh một bậc, đặc biệt là khí tràng bất khuất kia, nếu đối tượng ngỗ nghịch không phải là mình, ông sẽ tương đối thưởng thức.
“Mày là thứ gì? Lúc ta giáo huấn con trai đến phiên mày hỏi đến, cút ra ngoài cho ta!”
Đáng tiếc một quân cờ tốt của ông, vừa rồi Lộ Sùng Hoa đã phát tiết ở trên người Lộ Viễn Kiều một hồi, nhưng vẫn cứ cảm thấy chưa hết giận.
“Tôi và ông không hề có quan hệ, tôi là thứ gì không nhọc ông lo lắng, nhưng ông nhớ kỹ cho tôi, nếu ông lại dám đả thương Lão Lộ nửa phần, Lộ Tình Không tôi ở chỗ này xin thề, tương lai sẽ trả lại ông gấp mười lần!”
Cô gái nhỏ tuổi còn trẻ, giọng nói còn mang theo chút ngây thơ tính trẻ con, theo đạo lý, lời nói ra sẽ không có bao nhiêu lực sát thương, nhưng giờ phút này lại không có ai nghi ngờ lời nói của cô.
Bao gồm Lộ Sùng Hoa sống sáu bảy mười năm, lần đầu tiên bị người uy hϊếp như vậy, còn là một con nhóc thối, ở ngay trước mặt cả nhà, mặt mũi ông phải đặt ở nơi nào?
Cái này, khuôn mặt già che kín nếp nhăn đã là một khối xanh một khối đỏ, không khác gì bảng màu.
“Khẩu khí thật lớn, Lộ Tình Không, mày tính là mặt hàng gì, dựa vào cái gì nói chuyện với ông nội tao như vậy? Người tới, tôi vừa mới mất một bộ trang sức quý báu, tôi hoài nghi là người phụ nữ này trộm, bắt người lại cho tôi!”
Lộ Phồn Tinh chờ cơ hội này đã rất lâu, cô ta vẫn luôn muốn giáo huấn Lộ Tình Không, cơ hội cuối cùng đã tới, sao cô ta có thể bỏ qua?
Người hầu tuân lệnh, không nói hai lời tiến lên, mắt thấy liền sắp bắt Lộ Tình Không lại, hai giọng nam đồng thời vang lên --
“Ba, đừng……”
“Ai dám khi dễ cô ấy!”
Thân hình cao ngất lạnh thấu xuóng, dung nhan đao khắc thâm thúy lạnh lùng, tự mang theo khí tràng không giận mà uy, bên cạnh đứng Tiểu Thất đại gia uy phong lẫm lẫm, như là vương giả chiến thắng trở về mang theo tọa kỵ, đạp ánh sáng mà đến.
Người tới không phải Sở Ngự Bắc, còn có thể là ai?
Anh lạnh lùng mà quét nhìn mọi người ở đây, tầm mắt, cuối cùng dừng ở trên cánh tay bắt lấy Lộ Tình Không kia.