Editor: May
Sở Ngự Bắc mang theo Tình Không trở về hải cảnh hào đình.
Sau khi xe dừng ổn, Sở Ngự Bắc dẫn đầu xuống xe, từ đầu xe vòng đến ghế lái phụ, mở cửa xe dắt tay Tình Không đi xuống.
Rồi mới vẫn luôn lôi kéo tay cô, mười ngón nắm chặt về tới 1808.
Tình Không lòng nóng như lửa đốt, cũng không có chú ý tới những chi tiết này.
Nếu không phải bởi vì Lộ Bảo Bối xảy ra chuyện, Tình Không nhất định sẽ phát hiện, người đàn ông này đối với cô càng thêm cẩn thận và săn sóc.
Giống như lần trước anh rõ ràng thực sinh khí, lại ở cửa thang máy chờ cô, cởϊ áσ khoác âu phục của mình khoác ở trên người cô.
Bốn năm thống khổ dày vò, cũng không có làm tính cách người đàn ông này trở nên bạo nổ.
Ngược lại, anh càng thêm trầm ổn, thân sĩ, anh thời khắc trưởng thành tốt nhất chính mình, khiến người phụ nữ của anh khi trở về nhìn thấy bản thân càng tốt hơn.
Oán và hận khi mới gặp lại Tình Không, chỉ là phát tiết cảm xúc tích lũy bốn năm, chỉ là biểu tượng, cũng không phải bản chất của anh.
Tình Không ngồi ở trên sô pha da thật thuần trắng, thường thường nhìn xem di động của mình, cũng thường thường nhìn xem di động của Sở Ngự Bắc, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Sở Ngự Bắc rót một ly nước ấm đặt tới tay cô.
Tình Không miễn cưỡng uống hai ngụm, lại để trở về.
Sở Ngự Bắc một hơi uống xong nước còn dư lại.
“Sao lâu như thế vẫn không có tin tức, Sở Ngự Bắc, có thể anh phán đoán sai hay không?”
Tình Không là thật sự sợ hãi người Đa Lôi bên kia đã mang Lộ Bảo Bối xuất cảnh.
Sau khi Sở Ngự Bắc đặt ly trong tay đến bàn trà bên cạnh, ngồi xuống ở bên người cô, dùng bàn tay to của mình bao vây lấy tay nhỏ của Tình Không, kéo đến trên đùi của mình, nhẹ nhàng ma xát.
Giọng nói ôn hoà hiền hậu trầm ổn của người đàn ông mang theo lực lượng trung kiên yên ổn lòng người, “Không có sai, tự biên tự đạo tự diễn cần thời gian.”
Người đàn ông nói xong, giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, “Không sai biệt lắm.”
Vừa dứt lời, di động Sở Ngự Bắc liền vang lên.