Chương 30: Chúng ta mau trốn đi thôi (1)

Hơn nữa cái bộ mặt bình thường đều lạnh như tảng băng ấy,khuôn mặt làm cho người khác không thể yêu thương nổi, lại mang bộ dạng như đang được thưởng thức kịch hay vậy, thật làm cho người khác kinh hãi mà.

Cô ngửa mặt lên nhìn tấm trần nhà trống rỗng kia than thở.

Đại khái là cảm khác tên phó tổng thống kia tồn tại ở đây quá là khủng bố, mấy ngày ở cạnh anh ta, có lẽ cô đã bị ảo giác rồi.

Lộ Tinh Không từ trên ghế liền nhảy xuống, cũng không thèm để ý đến phản ứng của những người xung quanh, vội vã ôm cặp chạy ra ngoài.

Đi đến cửa gặp thầy giáo đi vào cũng đành hối lỗi nói một câu, “xin lỗi thầy giáo Ngô, Hôm nay vốn dĩ đến là để ủng hộ cổ vũ cho thầy, nhưng tiếc là trước khi ra khỏi cửa em quên xem hoàng lịch, lần sau nhé, lần sau nhé thầy.”

Nói xong, liền nhanh chóng dời đi.

Ánh mắt thầy giáo Ngô chứa đựng đầy sự kì quặc, nhìn theo cái bóng nhỏ đó, lại nhìn vào trong phòng học đang loạn xì ngậu lên kia của mình, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cô chính là vậy, từ cấp III nếu quen biết cô thì đều sẽ biết bản tính như vậy của cô,thông minh, xinh đẹp, tự tin…….như là một minh tinh màn bạc, cho dù đi tới đâu, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, nagy cả cô không làm gì cả, thì cô vẫn cứ âm thầm tỏa sáng như thế, nếu lỡ một phút giây nào đó bạn không cẩn thận cũng có thể bị hấp dẫn mê hoặc bởi ánh sáng hào quang đó của cô.

Lúc đó chắc chắn bạn sẽ nghĩ rằng, xuất thân của cô gái này thấp như vậy, tại sao trên người cô ta luôn không nhìn thâý một chút gì của sự thấp hèn,thậm chí là, so với những cô tiểu thư nhà giàu kia thì cô còn có muôn phần lấp lánh hơn.

Hắn đường đường bên cô lâu như vậy, mà khi ở cùng cô cũng không cảm thấy được sự ưu tú ấy.

Nếu như biết cô là cô chủ của nhà họ Lộ sớm hơn……

Sở Vân Triết lập tức rũ bỏ ý nghĩ này của mình, Lộ Phồn Tinh là quân bài tốt nhất để anh ta tiến vào danh viện của Bắc Thần Quốc, từ nhỏ đã giống như anh ta, là người được ăn thứ ngon nhất, mặc thứ đồ đắt tiền nhất, có phẩm vị tốt nhất, được thừa hưởng sự giáo dục tốt nhất……, người con gái như vậy mới xứng với Sở Vân Triết.

“Vân Triết……” Lộ Phồn Tinh nũng nịu, tay dật dật tay áo anh ta, mắt ngước lên e lệ nhìn.

Sở Vân Triết mềm lòng, tay gõ nhẹ vào đầu Lộ Phồn Tinh,nhẹ giọng nói:“ học bài cho tốt, anh về trước đây.”

Móng tay của Lộ Phồn Tinh nắm chặt, găm vào lòng bàn tay, lại như thế này, lần nào cũng đều như thế này, Sở Vân Triết lần nào cũng đều đứng ở phía bên cô, nhìn qua thì giống như cô đã thắng, kỳ thật, xem vẻ mặt của hắn, cô liền biết chính mình thua.

Lộ Tinh Không……

……

Lộ Tinh Không trốn học, liền chạy về ký túc tìm Diệp Nam Sanh mượn chút tiền, cô vội vã lao vào trong phòng.

Cô chạy quá vội, không để ý đến chiếc xe ô tô có kính chống đạn đang cải trang dừng ở trước cổng trường học.

Tần Hãn nhìn thấy cái bóng kiều diễm bé nhỏ đó của cô bước qua, mới hiểu rằng, tại sao chỉ vì một cô sinh viên chuyên ngành diễn viên bé nhỏ này mà làm cho Cậu Sở phải đích thân tới đàm phán.

“Cậu chủ, đó chính là Tinh Không tiểu thư.”

Ánh nhìn của Sở Ngự Bắc từ trên thân hình bé nhỏ kia rời đi, không hề có chút nét vui vẻ nào.

Hóa ra là, những lúc bình thường, cô tiểu nha đầu này tính cách lại bướng bỉnh đến thế, nghĩ lại hành động của cô mấy hôm trước,không kìm được mà cong môi lên, hóa ra ở trước mặt anh cô lại luôn trở nên lúng túng.

“Hóa ra cô ấy còn có quen biết với cậu Vân Triết nữa,Cậu Vân Triết chắc hẳn là năm nay cũng sẽ tốt nghiệp?”

“Lái xe đi.” Sở Ngự Bắc lạnh nhạt mở miệng nói, bắt đầu nhắm mắt suy nghĩ.

Tần Hãn không nói thêm câu gì nữa, khởi động xe rời đi.

“Bữa tiệc tối nay hủy đi, về Sở gia đi.”

“Dạ, rõ.”

……

Lộ Tinh Không về đến nhà, phát hiện trong bếp có tiếng động, cẩn thận bước từng bước tiến vào, Cha cô đã về rồi, thật là tốt quá đi.

“Cha ơi, con về rồi đây, sao cha biết trưa nay con sẽ về ăn cơm vậy? Cha đang làm món gì đó?” Cô đứng trước cửa thay giày, không ngớt miệng hỏi.

“Con về rồi à, đi rửa tay trước đi con, cơm nấu sắp xong rồi.”

Lộ Viễn Kiều tất bật trong bếp, người đeo tạp dề, tay bê chiếc nồi nói vọng ra.