Chương 113: Sở Ngự Bắc, anh thật tốt

Editor: May

Sở Ngự Bắc lạnh lùng đối diện với cô.

Giây tiếp theo, bàn tay to của anh nhéo cằm cô gái, dùng môi của mình bao phủ lên, gần như thô lỗ mà gặm cắn……

Không phải rất dùng sức, nhưng Tình Không vừa ngứa vừa tê lại thẹn thùng, hai ba lượt đẩy anh ra.

“Tôi vừa mới ói qua, mùi vị miệng không dễ ngửi.”

Con ngươi cô gái thủy nhuận liễm diễm, ánh mắt rất là ủy khuất, còn có phòng bị nhàn nhạt, trên môi sưng đỏ sau khi bị người khinh bạc qua, xinh xắn lanh lợi, yếu ớt lại vô tội, người đàn ông nhìn đến lại nổi lên một loại lửa khác.

“Anh tức giận cái gì? Người bị cường hôn là tôi, tôi mới nên tức giận chứ.”

“Cô quên lời tôi đã nói với cô?” Đây là câu đầu tiên Sở Ngự Bắc nói với cô sau khi kéo cô vào xe.

“Tôi đương nhiên nhớ rõ, bảo trì khoảng cách với người đàn ông khác, nhưng lúc tôi tới nơi này cũng không biết anh ta ở đây, càng không biết anh ta sẽ phát thần kinh cường hôn tôi nha, tôi là bị buộc, là người bị hại.”

“Cô không biết trốn sao? Không biết trốn sao?”

Ngữ khí Sở Ngự Bắc vẫn không tốt như cũ, ánh mắt thâm u giống như lạnh lẽo quanh năm, ngón tay dài nắm cằm cô lần nữa, “Lộ Tình Không, nếu hôm nay đổi thành là người đàn ông cực kỳ hung ác khác thì sao? Nếu cô lại không có chút tâm nhãn, không biết bảo vệ tốt chính mình như thế nào, sau này đều không cần ra cửa nữa!”

Vừa rồi Sở Ngự Bắc đã có tâm thật sự muốn gϊếŧ người, nếu không phải nhìn thấy cô đẩy Sở Vân Triết ra, lại chạy đến một bên ói, anh thật không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.

Tình Không có chút mờ mịt, hóa ra anh giận chính là vì chuyện này sao?

Trong nháy mắt, con ngươi cô liền đỏ lên, anh tức cô bị Sở Vân Triết cường hôn, càng giận chính là cô không biết bảo hộ chính mình, anh là lo lắng an toàn của cô.

Anh tin cô, nhận thức này làʍ t̠ìиɦ Không cảm giác vui sướиɠ, ngay cả khi sắp bị Sở Vân Triết hôn, anh cũng không cần hỏi rốt cuộc cô và Sở Vân Triết có quan hệ gì, liền trực tiếp tin cô.

Đó là một loại thư thái chỉ có người được tin tưởng mới hiểu được.

Tình Không hít sâu một hơi, hơi nâng khuôn mặt nhỏ, nói, “Sở Ngự Bắc, anh thật tốt.”