Gặp anh thật có dự định muốn đi, cả người đi về phía trước mấy bước. Nóng vội nói: "Không phải không nguyện ý, tuyệt đối không hề có chuyện này. Tôi đang suy nghĩ làm thế nào nịnh nọt ngài."
"Bắt đầu đi!" Một lần nữa quay trở lại chỗ ngồi, hai chân bắt chéo đánh giá cô.
ngược lại anh muốn nhìn một chút cô gái cái này vì ăn, làm sao lấy lòng mình. Hôm qua giúp cô tắm rửa, cũng không phải miễn phí.
An Chỉ Manh mặt ủ mày chau nhìn anh."Tổng thống đại nhân, ngài thích dạng nịnh nọt gì?"
"Tôi không thích người khác nịnh nọt." Giọng nói nhạt nhẽo, mắt đen nhàn nhạt nhìn lấy cô.
Tốt rồi! Hỏi tương đương không hỏi, đáy lòng rung chuyển vô số cái liếc mắt, đã không thích người khác nịnh nọt, tại sao tôi phải nịnh nọt.
mắt Cận Tư Hàn hơi trầm xuống."Không cho phép trong lòng mắng tôi."
Dựa vào, người đàn ông này biết Độc Tâm Thuật!
Đáy lòng âm thầm mắng, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
"tổng thống đại nhân thân ái, ngài nhìn anh tuấn bất phàm, tuấn mỹ vô song. Ngài vừa ra đời cũng là huyết thống cao quý, nhìn ngài mọi cử động ưu nhã, mười phần sang trọng. Thật là làm cho tôi sùng bái không thôi, ngài là người đàn ông, cô nào có thể gả cho ngài là phúc khí tu mấy đời..."
Ngoại trừ máu lạnh, miệng độc một chút.
"Ừm." Cận Tư Hàn hứng thú nhìn cô linh động ánh mắt, không biết trong lòng cô lại đang mắng mình cái gì.
An Chỉ Manh thấy anh còn không có ý đại phát từ bi, mặt càng xụ xuống."Tổng thống đại nhân, ngài là người lương thiện, là tổng thống yêu dân như con, khẳng định ngài sẽ không để tôi chết đói... Đi!" Hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
ánh mắt điềm đạm đáng yêu, giống như chú chó con bị người vứt bỏ.
Ánh mắt như vậy, triệt để làm nóng tim của anh. "Ừm, ăn đi!"
Anh vừa mới nói xong, trong nháy mắt An Chỉ Manh ngồi xuống vị trí, người hầu lập tức đưa lên một đôi bát đũa.
Cô không chút khách khí bới thêm một chén canh thịt, cầm bên cạnh một quả trứng đặc biệt lớn, trực tiếp ăn như hổ đói.
Canh ngon để cho bụng cô càng đói càng kêu vang, mở ra cái nắp màu bạc khắc hoa bên cạnh, ăn tới bò bít tết.
Cô ăn ngon lành, không mảy may chú ý tới ánh mắt dò xét bên cạnh.
Nhìn thấy khóe miệng cô lưu lại nước thịt, lưu lại nước sốt cá sấu, ma xui quỷ khiến để anh lại gần bên cô.
An Chỉ Manh cảnh giác nhìn anh một chút, gương mặt anh tuấn nhìn gần, làm cho trái tim cô không khống chế được đập bịch bịch cuồng loạn.
"Tổng... Tổng thống đại nhân... Ngài... Ngài muốn làm gì?"
ánh mắt cô cảnh giác, làm cho tâm tình của anh rất khó chịu. Môi mỏng kéo nhẹ, khóe môi câu lên cười nhạt một tiếng.
Gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng trở nên mị hoặc, cười làm cho cô cảm giác trái tim mình đều không thuộc về mình rồi.
Cái người đàn ông này không biết mình dáng dấp đẹp mắt, còn cười loạn cái gì.
Gặp anh càng ngày càng gần mình, tiếng tim đập bịch bịch làm sắc mặt cô ửng hồng một mảnh.
Yên lặng nắm chặt dao nĩa để ở trước ngực, thận trọng từng bước một lui về phía sau."Cái kia... Tổng thống... Tổng thống đại nhân, ngài thong thả sao?"
"Ha ha... Ngài có thể không áp sát như thế hay không... Tôi... Tôi có bệnh tim..."
Thật là, anh lại áp sát như thế, cười như thế làm cho người phạm tội, cô sợ mình to gan lớn mật không giữ được...
Anh từng bước một tới gần, cô từng bước một lui lại.
Sau cùng hai người thối lui đến sát góc tường, rốt cuộc không còn đường có thể trốn. mắt An Chỉ Manh điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu nhìn anh."Tổng... Tổng thống đại nhân... Ngài..."
cánh tay Cận Tư Hàn dài mãnh liệt giam cô trong l*иg ngực của mình, mắt đen thâm thúy.
Vách tường đông... Vách tường đông...
đầu óc An Chỉ Manh chỉ có ba chữ này, đỏ mặt đến nhanh bốc hơi rồi.
Thanh âm nhỏ yếu như ruồi muỗi: "Tôi... Tôi nguyện ý..."