Càng nhìn thấy bên trong nói cái này chính là tất cả cát-sê của mình, xem ra, gần đây là muốn thấy lại quang minh phải không...
Chuông cửa đột nhiên vang lên, phá vỡ trầm tư của An Chỉ Manh, cuối cùng Nhu Nhu đã tới, buông xuống điện thoại di động, xoay người đi mở cửa...
"Vừa rồi kẹt xe muốn chết tôi rồi, tài xế cũng nhắm mắt không nhìn một chút đường xá mà đi, tôi ngồi mà đau lưng, bất quá, lâu như vậy tôi mới đến, có phải cậu cho là tôi không tới hay không."
Nhu Nhu vừa đi vào vừa lắc mông oán trách, đi tới ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống ở trên ghế sofa bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
An Chỉ Manh nhìn thấy Nhu Nhu thế này, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Ai nha làm sao lại thế, tôi không phải thành thật ở nhà chờ cậu nha, nhìn tư thế cậu ngồi nè, còn có dáng vẻ thiếu nữ hay không!" Nói xong, An Chỉ Manh đi đến trước tủ lạnh, quay đầu nói: "Uống gì?"
Nhu Nhu bỗng nhiên mở mắt ra, từ trên ghế salon đứng lên: "Bia! Chúng ta uống bia đi, chúc mừng một chút!"
Từ trong tủ lạnh cầm một chai nước chanh, đưa cho Nhu Nhu, không có xem biểu lộ Nhu Nhu ủy khuất cười nói: "Uống bia gì chứ, chỉ có nước chanh! Cậu tửu lượng yếu, còn uống bia nữa, thật khó khăn mới có tin tức tốt, cậu còn muốn ngày mai truyền ra tin tức hai ta uống nhiều quá sao."
Nhu Nhu lo nghĩ, đích thật là vậy, tự mình cao hứng điên rồi, không có một chút lý trí, vẫn là Manh Manh suy nghĩ nhiều, vừa nghĩ như thế, Nhu Nhu lại có vẻ sùng bái cô, ở làng giải trí lâu như vậy, Manh Manh không chỉ không có bị xa hoa truỵ lạc của làng giải trí làm cho ô nhiễm, ngược lại hình thức tác phong càng thêm nghiêm cẩn, cũng không để ý bên ngoài đàm tiếu, kiên cường lại thông minh như thế, thật không biết mình khi nào thì mới có thể giống như cô.
Nhìn thấy dáng vẻ Nhu Nhu ngẩn người, An Chỉ Manh vỗ mặt của cô: "Hey, tỉnh lại, cậu đang suy nghĩ cái gì đấy?"
Nhu Nhu kịp thời phản ứng, xấu hổ cười cười dời ánh mắt đến điện thoại di động trên bàn sáng lên, đưa tay cầm điện thoại di động, trông thấy nội dung An Chỉ Manh xem trước đó, lập tức lại hưng phấn lên.
Quay đầu cười khúc khích nói với An Chỉ Manh: "Manh Manh, cậu nhìn đi, không biết có phải là cuối cùng chúng ta may mắn hay không, liên tục hai ngày tin tức đều là nói tới cậu, thật sảng khoái, cuối cùng không có nhiều người mắng cậu rồi."
Nói xong, còn ôm lấy điện thoại di động, mười phần ra vẻ bảo bối.
An Chỉ Manh nhìn thấy Nhu Nhu, trong lòng cảm động một hồi, không thể nín được cười phá lên: "vâng, khả năng có quý nhân tương trợ đi, hi vọng lần này cứ như vậy đi qua đi, mỗi ngày tin tức tiêu cực nhiều như vậy, Tư Hàn áp lực cũng thật lớn."
"Thôi đi, cậu chỉ biết Tư Hàn, tôi mới là phó tướng của cậu! tin tức này vẫn là tôi cho cậu biết đây này! Hừ!" Nói xong, Nhu Nhu còn giả bộ tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, giả bộ như không để ý tới bộ dáng của cô.
Nhìn thấy Nhu Nhu thế này, chỉ có thể bất đắc dĩ cười một chút: "Đúng, cậu là phúc tướng của tôi! phúc tướng của tôi có phải đói bụng hay không, tôi tới làm chút gì cho cậu ăn." Nói xong, An Chỉ Manh liền đứng dậy đi vào nhà bếp.
Nhu Nhu nghe ăn cơm, lập tức liền quên việc còn tức giận, lớn tiếng hô hào: "Tôi muốn ăn thịt! Nhớ kỹ nhiều thịt một chút!"
An Chỉ Manh liền xoay người vào nhà bếp rồi.
Khi An Chỉ Manh bưng hai mâm thịt bò mỳ Ý hạt tiêu đen tiến vào, trông thấy Nhu Nhu ôm lấy điện thoại di động nhìn nhập thần, bộ dáng giống như rất kích động, nhẹ nhàng đặt món ăn lên bàn, đi qua gõ đầu Nhu Nhu một cái.
"A!" Đột nhiên bị gõ đầu một cái, Nhu Nhu đang suy nghĩ lập tức bị kéo về.