An Chỉ Manh mê mang nhìn bốn phìa màu trắng."Đây là nơi nào?"
Không đợi quản gia nói chuyện, Tống Húc trực tiếp ngồi xuống trước mặt cô, nhiệt tình nói: "Đây là bệnh viện của tôi, mỹ nữ, cô tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"
Gương mặt tuấn lãng mỉm cười, khí chất nho nhã trời sinh giúp anh cưa gái.
Nhưng dựa vào thứ khí chất đó của anh, đổi với cô, không cả đối lại được cái liếc mắt thứ hai.
Anh biểu thị nội tâm nhận lấy một vạn điểm thương tổn, không ngừng cố gắng biểu hiện mị lực của mình."Cô tên An Chỉ Manh, tôi có thể gọi cô làManh Manh chứ"
Manh manh? An Chỉ Manh run run.
Ngước mắt nhìn người trước mặt, An Chỉ Manh tự động lùi về sau."Bác sĩ, chúng ta không quen."
"Trước lạ sau quen mà! Tôi tên Tống Húc, là viện trưởng ở đây." Tống Húc chính là đại diện cho lớp người không có cái thứ mang tên da mặt gì đó.
"Ha ha..." Cô đưa mắt cầu cứu nhìn về phía quản gia.
Quản gia rất hài lòng biểu hiện của cô, lúc này mới cản ở trước mặt cô, mặt không đổi nhìn về phía Tống Húc."Bác sĩ Tống, xin cho An tiểu thư yên tĩnh."
"Này, chú quản gia, chú không đến mức chán phèo như ngài Tổng Thống chứ! Cổ nhân đều nói yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Huống chi là bây giờ thế kỷ 21, nam chưa vợ nữ chưa chồng, sao tôi không thể theo đuổi cô ấy? »
Tống Húc nói xong, lúc này mới phát hiện ánh mắt nhìn quản gia mình, rất cổ quái.
Giống như... Mình sắp thành người chết rồi. "Ấy, chú quản gia, tôi muốn nói một câu., Chú có thể đừng nhìn tôi như vậy không, chẳng khác não xem tôi là người chết ý."
"Vậy sao?"
Bỗng nhiên quay người, Tống Húc quỷ dị nhìn về phía người đàn ông phía sau."Ha ha... Tổng Thống tiên sinh, ngài... Ngài không phải đi làm việc sao? Ngài bận rộn đến vậy, sao lại có thời gian tới đây?."
"Nước R thiếu tôi một ngày sẽ không chết." Nhưng cô ấy thiếu tôi một ngày, tôi không yên lòng.
Câu nói sau cùng anh không nói ra, mắt đen khéo léo che giấu đi nhu tình cùng lo lắng.
"Ha ha... Tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có việc, tôi đi trước. » 36 Kế, chạy là thượng sách.
Nhanh chóng bôi dầu vào lòng bàn chân, chuồn mất.
Quản gia cũng theo sát phía sau, biết ý đóng cửa lại cho hai người.
Cận Tư Hàn ngồi xuống ghế salon, khuôn mặt anh tuấn vẫn lạnh nhạt như cũ."Khá hơn chút nào không?"
"Nhờ hồng phúc của anh." An Chỉ Manh trực tiếp quay đầu qua, lười liếc anh một chút. Cô nhất định không quên là ai cố ý không cho đưa cô trở về, để cô phơi năng bên ngoài rồi cảm nắng.
Hai người người nào cũng không nói chuyện, an tĩnh ngây người mười mấy phút.
An Chỉ Manh càng nghĩ càng tức giận, người này không biết nói một câu xin lỗi sao?
Không đi, ngồi ở đó, là có ý gì?
Cận Tư Hàn nhìn khuôn mặt tức giận của cô, người luôn hống hách hơn người như anh, đột nhiên có chút khó khăn mở lời.
"Anh có ý gì. "
"Cô muốn cái gì?"
Hai người trăm miệng một lời, liếc nhau. An Chỉ Manh quay đầu nhìn về phía anh."Anh có ý tứ gì?"
"Cô muốn châu báu, kim cương, hay là túi xách, hoặc là đồng hồ?" lần đầu tiên anh dỗ dành phụ nữ, gương mặt có chút hồng hồng.
An Chỉ Manh triệt để phẫn nộ rồi." Anh có ý gì?"
Cận Tư Hàn tuy không hiểu làm sao để dỗ phụ nữ, nhưng anh biết đoán nội tâm của người khác.
Thấy cô không vui, anh bắt chuyện lần nữa." Vậy cô thích ăn tiệc nước R hay tiệc hải sản, chỉ cần cô nói, tấ t cả đều có thể. »
Chỉ cần cô nói, đều có thể. Đây là anh cho cô một lời hứa hẹn