"Ừm, cậu có thể cút rồi." Nói xong, đuôi mắt cũng không thèm liếc anh.
Tống Húc nhún nhún vai, quả nhiên vẫn là Tổng Thống tiên sinh Vô Tình.
Anh im lặng lui xuống, nhìn qua khe cửa Tổng Thống tiên sinh vẫn ngồi bên giường, cho dù không nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng từ không khí ấm áp giữa hai người, cũng có thể cảm nhận nhu tình mật ý.
Lặng lẽ đóng cửa lại, để cho hai người một khoảng không gian.
Cả đêm Cận Tư Hàn đều trực ở bên cạnh cô, giúp cô bưng trà đưa nước, chú ý biến đổi thân nhiệt của cô.
Thẳng đến khi cô hết sốt, ngoài cửa sổ sắc trời đã tảng sáng rồi.
Thϊếp đi một lúc, tỉnh lại đã là sáu giờ rưỡi.
Mắt nhìn An Chỉ Manh đã hạ sốt, đang ngủ an ổn, anh vẫn không yên lòng căn dặn quản gia và bác sĩ Tống."Nếu như cô ấy có biến đổi gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi."
"Được rồi, ngài đi đi! Ngài vẫn không yên tâm về y thuật của tôi sao? Không cũng là một cái nho nhỏ..." Anh còn định nói thêm vài chữ, viêm phổi, thế nhưng lại không dám nói ra.
Biến sắc, biến đến vô cùng nghiêm túc."Tôi sẽ trông coi cô ấy thật chặt, cô ấy rơi mất một sợi tóc cũng sẽ báo cho ngài. »
"Tổng Thống tiên sinh, ngài yên tâm đi thôi! Tôi sẽ chăm sóc cẩn thận cho cô ấy." Quản gia có chút đau lòng tổng thống một đêm không ngủ, còn phải vội vàng đi xử lý chính sự.
"Được, nhớ kỹ, có bất kỳ biến hóa nào, phải gọi điện báo tôi.” Căn dặn một hồi, Cận tư Hàn cuối cùng mới an tâm rời phòng.
Tống Húc thấy anh vừa đi, cả người trong nháy mắt liền được thả lỏng, phất áo blu, bắt chân ngồi xuống ghế salon. "Này, tổng thống nhà các người lần này đúng là ngắm trúng người rồi."
"Bác sĩ Tống, ngài vẫn là nên chuyên tâm chăm sóc cho An tiểu thư đi!" Quản gia thế nhưng rất trung với tổng thống nhà mình.
"Ấy, vị mỹ nữ đó có thân phận gì vậy! Gia đình bối cảnh là trùm địa sản hay là thương nghiệp hàng đầu, hay là danh viện thế gia?" Mỗi người đều có một trái tim tò mò đầy nhiệt huyết.
Đặc biệt là tin tức về tổng thống đại nhân vạn năm không có scandal, cao cao tại thượng luôn tránh xa phụ nữ.
Quản gia có chút bất đắc dĩ nhìn anh."Chẳng phải là cái gì, An tiểu thư chỉ là học sinh đại học.”
"Ai... Không có tí sức lực nào, thế mà chẳng phải là cái gì. Xem ra, lần này ngài ấy xác thực chở thảm rồi." Tống Húc có thể nói là theo Cận Tư Hàn từ nhỏ đến lớn, anh cũng từ nhỏ được bồi dưỡng để sau này trở thành thầy thuốc.
Chỉ là Cận Tư Hàn một mực quá mức lạnh lùng, cho tới nay quan hệ của hai người đều lãnh đạm.
Nhưng cái này có thể sẽ không ngăn cản nhiệt huyết hiếu kì của anh với ngài.
"Bác sĩ Tống, An tiểu thư, cô ấy rất thiện lương." Quản gia suy nghĩ thật lâu, nói tiếp: "An tiểu thư, cũng vô cùng đáng yêu."
"Là sao?" Nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, mặt trái xoan, ngũ quan tạm được.
Dáng người cũng miễn miễn cưỡng cưỡng, không phải nóng bỏng cũng không quá mức vô vị.
Ngược lại là da thịt không tệ, tổng thể mà nói, rất sạch sẽ.
Cô so với mẹ của Cận Tư Hàn không chỉ kém một chút.
Diện mạo đối với Cận Tư Hàn, cũng không bằng.
Dáng người, càng là sεメy trong một đống bao la rộng lớn những người sεメy, không có gì nổi trội.
Người như vậy bình thường chẳng có gì nổi bật, vậy mà lại khiến nam nhân cách điện phụ nữ như Cận Tư Hàn trầm luân rồi!!
Miệng câu lên cười tà mị, thời gian này phải chiếu cố cô thật tốt rồi.
Quản gia mắt nhìn anh, đáy lòng thầm xót xa thay."Bác sĩ tống, tôi khuyên cậu vẫn là nên bỏ ý nghĩ trong đầu đi. Tổng Thống tiên sinh, rất xem trọng cô ấy."
"Là sao? Cuộc sống quá nhàm chán, muốn xem cao trào cũng là một ý hay." Có thể có thời cơ đùa cợt Tổng Thống tiên sinh, cho dù chết, cũng đáng.