"Ngủ, âu da!" Lặng yên không một tiếng động đi xuống lầu, đi đến đại sảnh nhìn quanh trái phải, trời cũng giúp ta, không có ai.
Thận trọng mở cửa lớn ra, nhìn quanh trái phải, nhanh chóng lách người ra ngoài, đóng cửa lớn lại.
Trong bóng tối, một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi theo sát phía sau, ánh mắt đen nhiều hứng thú đánh giá cô gái trước mặt.
bên ngoài tòa thành đen kịt một màu, chỉ có một chỗ là có ánh sáng.
An Chỉ Manh khinh bỉ liếc nhìn chỗ ánh sáng một chút."anh cho là tôi ngốc a! Mắc mưu một lần vẫn còn có lần thứ hai a!"
Trong bóng tối người đàn ông môi mỏng khẽ cười."Đáng tiếc, khó có được một lần phát thiện tâm chỉ cho cô con đường sáng, cô lại không đi."
An Chỉ Manh hóp lưng lại như mèo trốn ở trong bụi cỏ, cẩn thận từng bước.
Rất sợ bị người phát hiện, cũng không dám mở ánh sáng điện thoại di động. Mượn ánh sáng yếu ớt, khập khiễng ngã sấp xuống mấy lần.
Trong bóng tối quay tới quay lui, đối với dân mù đường như cô mà nói, chỗ nào cũng đều giống nhau như đúc.
quanh quẩn hơn nửa canh giờ, cũng không biết mình quanh quẩn nơi nào rồi.
người đàn ông theo sau lưng, nhìn thấy cô đảo quanh một chỗ. Đã vì sự thông minh của cô cảm giác đau đầu sâu sắc.
An Chỉ Manh lại chuyển đổi đảo quanh hơn mười mấy phút, phát hiện bốn phía vẫn là bồn cây cảnh và bãi cỏ được chăm sóc tốt, cả người mềm nhũng nằm trên bãi cỏ.
"Thật xa xỉ, xây lớn như vậy làm gì! Cũng đều làm giống nhau như đúc, cũng không biết tổng thống kia đến cùng tham lam bao nhiêu."
Tay vừa sờ phía sau, trong nháy mắt cả người dựng tóc gáy.
Cô... Cô giống như đã sờ phải cái gì...
Mềm nhũn trơn bóng... Bộ lông???
Chậm rãi quay đầu, đập vào trong mắt một màu đen kịt, giống như xúc cảm trong tay là do mình ảo giác.
Run rẩy cầm lấy điện thoại di động hướng về dị vật, mượn lấy ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, nhìn thấy vẫn là một màu đen kịt.
Điều chỉnh độ sáng điện thoại di động đến mức lớn nhất, bỗng nhiên trông thấy một đôi mắt đen bóng.
Cả người bị dọa đến rút lui về sau một bước ngắn, tay run run nâng lên.
Bộ lông màu đen, bốn cái chân...
Đèn pin lại hướng phía trước nhìn tỉ mỉ một lần, trong nháy mắt cả người bị dọa đến mức đứng dậy co cẳng bỏ chạy.
"Mẹ ơi... Chó ngao Tây Tạng a..."
Nhớ tới trong tin tức nói tới sự kiện nhiều chó ngao Tây Tạng cắn chết người, chân như được lắp Phong Hỏa Luân, liều chết chạy lên phía trước.
mắt chó ngao Tây Tạng nhìn ám hiệu của chủ nhân trong bóng tối, chậm rì rì đứng dậy.
hai tròng mắt đen như mực khinh miệt nhìn cô gái chạy như điên phía trước, tao nhã nhấc chân, vọt lên.
trong nháy mắt nhảy mấy cái đuổi kịp cô gái trước mặt, trong một cái nhảy vọt vừa muốn nhào tới. Trông thấy chủ nhân dừng lại ám hiểu, lại làm chậm lại tốc độ, không nhanh không chậm theo sau lưng.
An Chỉ Manh chạy thở hồng hộc, mệt đến bỏ đi nửa cái mạng rồi.
Sau lưng chó ngao Tây Tạng lại đuổi theo không bỏ, mỗi lần mình chậm lại một chút, sẽ bị ôn thần thị uy đá một chút.
hết lần này tới lần khác bị ôn thần đá không nhẹ không nặng, cả người bị đá đi phía trước một đoạn nhỏ.
Chạy thở không ra hơi, cảm giác được sau lưng chó ngao Tây Tạng không có ý xé xác mình, ngược lại có ý đùa rất mạnh.
Cô không quan tâm ngã trên bãi cỏ, không nhìn chính mình đá chó ngao Tây Tạng.
Đem hơi thở mình ổn định xuống dưới, lúc này mới bất đắc dĩ lườm ôn Thần một chút. "mày muốn nghỉ ngơi một hồi hay không! Dù sao, mày tiếp tục đá tao, tao cũng không cử động nổi rồi."
Dù sao chạy cũng chạy không nổi, còn không bằng không chạy giữ chút khí lực.
nhìn qua ánh sáng điện thoại di động, lúc này mới nhìn rõ chó ngao Tây Tạng trước mắt, cao to không sai biệt lắm.
Dáng vẻ to lớn dọa người, lông toàn thân đen tuyền, làm cho nó càng to lớn dọa người.
"mày muốn ngồi xuống chút hay không, chúng ta đàm phán chút."