"Móa, anh là quỷ sao? Bước đi không tiếng động, muốn hù chết tôi à!" Cái người đàn ông này muốn hay không muốn kí©h thí©ɧ trái tim nhỏ yếu ớt của mình như vậy!
"cô ưa thích là dạng ẻo lả này sao!!" Mắt đen hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông trong màn hình.
Mắt nhìn nam chính trong màn hình."Đúng a! Anh ta so với anh đẹp trai hơn nhiều, còn ôn nhu si tình đối với nữ chính!"
Gương mặt anh tuấn của Cận Tư Hàn âm trầm xuống, anh nhớ kỹ người đàn ông này rồi."Từ hôm nay trở đi, không cho cô xem bất luận video gì có người đàn ông."
"Móa, dựa vào cái gì!" Cái người đàn ông này muốn hay không muốn nói lý lẽ như vậy.
"Tôi cho cô hai lựa chọn."
Nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông đột nhiên dễ nói chuyện."Thật, cho tôi lựa chọn sao?" Bán tín bán nghi nhìn anh.
Cận Tư Hàn thấp mắt, lạnh lùng liếc cô một chút."Thứ nhất, không cho phép nhìn bất luận video gì có người đàn ông. Thứ hai, ngắt mạng."
"Còn có lựa chọn thứ ba không?" Liếʍ môi cười ngọt ngào lấy lòng.
"Có."
"Tổng thống đại nhân, tôi đột nhiên phát hiện anh rất đẹp trai, người đàn ông tốt có phẩm vị, người nào gả cho anh là đốt nhan tám đời rồi." Vuốt mông ngựa không tốn tiền.
Ân, coi như nói cho quỷ nghe, tuyệt đối không phải khen người đàn ông trước mắt.
trên mặt anh lạnh lùng có một chút da bị nẻ. "Ừm, cô là đốt nhan tám đời."
Cô nhẫn."Ha ha... tổng thống đại nhân thân ái, lựa chọn thứ ba là cái gì?"
Cận Tư Hàn hứng thú nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt cô, chậm rãi nói: "cắt... Điện..."
Dứt lời, quả nhiên thấy cô phồng má, tức giận đến phình lên.
ánh mắt long lên giận dữ, nhìn thẳng chính mình, ánh mắt linh động im lặng trách cứ chính mình.
heo đất chết, người đàn ông thối, Lão già cặn bã, biếи ŧɦái, bệnh thần kinh... Cô tức giận đến muốn gϊếŧ người đàn ông trước mắt, anh ta tuyệt đối là cố ý chọc giận mình.
Tuyệt đối là cố ý!!!
Thờ ơ liếc cô một cái."Không cho phép mắng tôi trong lòng, mắng nửa chữ nữa, cắt thức ăn."
người đàn ông thối, biếи ŧɦái, bệnh thần kinh.
mắng trong lòng, anh đều muốn quản, đơn giản cuộc sống như vậy không có cách nào qua rồi.
Cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ chạy trốn. ánh mắt nhìn về đinh sắt bên cửa sổ, trong đáy mắt thoáng hiện ra vô cùng kiên định.
mắt Cận Tư Hàn thoáng hiện một ý cười, cô bé này xem ra chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.
Đột nhiên, anh phát hiện mình sống 28 năm, thẳng không thú vị.
Là nên nhìn xem chút chuyện thú vị, thí dụ như, đùa cô bé trước mắt, lại thí dụ như...
Đáy lòng có tính toán, khóe miệng mang theo ý cười đi ra khỏi phòng. Mắt nhìn người đàn ông ở cửa, thấp giọng nói: "Về sau các người không cần xuất hiện trước mặt cô ta, theo ở sau lưng cô ta đừng để cô ta phát hiện."
"Vâng, tổng thống."
Anh vừa đi ra ngoài, An Chỉ Manh liền bắt đầu chuyển động. xem truyền hình đến mười hai giờ khuya, lén lút đứng dậy.
kiểm tra toàn bộ trong ngoài gian phòng. Từ cửa sổ nhìn ra, bên ngoài hình như là bãi cỏ, cũng không có chó dữ to lớn.
Lấy tay nhổ đinh sắt ra, đinh sắt không nhúc nhích tí nào.
Cách một cm là một cây đinh sắt, mà còn ngoài cửa sổ đều là chi chít, đừng nói nơi đặt chân, ngay cả nơi đặt ngón tay đều không có.
Người này làm việc, muốn hay không muốn ác như vậy!
Xem ra, chỉ có chính mình nghĩ biện pháp lừa qua hai bảo vệ cửa phía ngoài mới được.
Đi đến cửa, hé mở một khe cửa. ánh mắt xuyên thấu qua khe cửa, quay tròn loạn chuyển.
Không ai, mau trốn.
mở cửa ra, đi đến gian phòng sát vách, gõ nhẹ cửa phòng."Tổng thống đại nhân, ngài có ở đây không?"
"Tổng thống đại nhân, ngài đã ngủ chưa?"