"Ừ." Cận Tư Hàn đi đến cửa, đột nhiên quay đầu nhìn lại phía An Chỉ Manh đang thở phào.
Thấy cô bởi vì bị anh nhìn chằm chằm mà sợ hãi, đáy lòng nảy sinh cảm giác không vui.
Sắc mặt anh càng thêm tồi, sải bước đi ra ngoài.
"Hô... Cuối cùng cũng đi rồi..." Toàn thân nặng nề trườn xuống ghế sô pha. An Chỉ Manh nhìn lên trần nhà đen như mực, bên tai truyền đến âm thanh tiếng bước chân xa dần.
Quản gia cung kính đứng cạnh ghế sô pha, nhẹ nhàng lên tiếng: "An tiểu thư, bữa tối của cô đã được chuẩn bị kỹ càng. Cô còn phân phó gì không?."
"Không có, các người ra ngoài đi!" Chóp mũi truyền đến hương thơm ngào ngạt, cô nhanh chóng bò đến mâm thức ăn.
Trực tiếp cầm lấy cái dĩa ăn, hào hứng tích cực tiến quân vào bàn.
Bên này đắc ý ăn uống, căn phòng cách vách lại một màu đen kịt.
Cận Tư Hàn ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm màn hình máy tính đen ngòm, rơi vào trầm tư.
Bỗng nhiên, ngón tay nhấn vào nút mở máy. Mấy chục giây sau máy tính sáng lên.
Anh truy cập baidu, bàn tay thuần thục gõ mấy chữ “Kỹ xảo hôn môi.”
Trước mắt hiện ra vô số nguồn tin, mặt anh đen thêm vài phần.
Nhanh chóng xem hết, lại xem lại một lần nữa, càng xem sắc mặt càng đen hơn.
Xem hết tất cả, sắc mặt đãđủ hòa thành lọ mực.
"Phanh..." laptop đáng thương nằm ngổn ngang, biến thành một thứ phế thải.
Giờ phút này, anh có mong muốn bóp chết suy nghĩ của phụ nữ. Bản thân từng hôn môi một lần, không nghĩ tới lại kém cỏi như vậy.
Anh sống trên đời 28 năm, IQ cao, năng lực cao, mọi người ai cũng ngưỡng mộ. Vậy mà lần đầu tiên trong lịch sử làm người lại bị phụ nữ cười nhạo.
Nghĩ đến đây, lại là lần đầu tiên anh muốn bóp chết chính suy nghĩ của mình.
Vừa nghĩ đến chuyện cô và những người khác nói anh là lão già không biết hôn, đáy lòng lại bừng bừng lửa giận.
Cận Tư Hàn đứng phắt dậy, trực tiếp đá văng cửa phòng sát vách.
Đập vào mắt là hình ảnh cô vui vẻ ăn uống. Một cái tay cô cầm cua Đế Vương, trên miệng còn dính lại gạch cua.
An Chỉ Manh thấy người xông vào là anh, lười nhác liếc qua một chút, sau đó lại tiến công bàn ăn. Trứng cá muối này chính là loại thực phẩm các ngôi sao trên TV thường thưởng thức.
Chỉ là một thường dân, nay được nhìn thấy một bàn thức ăn hảo hạng như vậy, cô dù có no căng bụng cũng phải ăn hết.
Đúng vậy, ăn hết tất cả...
Cua Đế Vương trong tay đột nhiên bị cướp đi. Cô nhịn….
Tay cầm một con cua khác, cô đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân. Tay vừa đυ.ng vào cua Đế Vương liền bị một bàn tay khác cướp đi mất, cô lần nữa chuyển đổi mục tiêu.
Vòng đi vòng lại mấy lần, tất cả những món cô nhìn trúng đều bị người ta nhanh tay lấy mất. Anh không ăn nhưng lại không chịu để người khác ăn.
"Tổng thống đại nhân, ngài rất rảnh sao?"
"Không rảnh."
"Vậy ngài mau về xử lí cái bận bịu đi, không làm phiền." Cô phất phất tay, ra hiệu anh có thể đi rồi.
Thấy cô có ý đuổi mình, trong lòng Cận Tư Hàn rất không vui.
Anh vươn cánh tay, kéo cô ngồi xuống."Ăn thật ngon."
An Chỉ Manh đứng ở một bên, nhìn người đàn ông đang ăn uống vô cùng thoải mái, còn mình phải đứng đấy nhìn anh ăn.
Thật đáng giận!
"Ngài ăn thong thả?"
"Ừ." Anh chậm rãi giải quyết một con cua Đế Vương, vừa rồi cô gái kia dám vì con cua này mà không thèm để ý đến anh, anh phải ăn hết nó.
Cô đứng một bên, nhìn anh ăn từng thứ, tư thế vô cùng cao quý, ưu nhã.
Ngẫm lại chính mình như gió cuốn mây trôi, mặt không khỏi ửng đỏ, hứng thú ăn uống nhất thời biến mất.
Cô đi vào thư phòng, mở laptop, ngắm idol Hàn Quốc."Oa! Đúng là anh đẹp trai mà."
"Cô thích cái dạng như thế này sao? Ẻo lả?!"