Chương 7: Có lỗi với Lạc Vy

Hắn ôm chặt cô không buông...

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy Bạch Yên Chi không thấy người đàn ông khốc liệt đêm qua đâu, cô nhình lại bản thân chỉ phủ một tấm lụa mỏng, dấu hôn đầy trên làng dàn trắng tuyết. Cô lê lếch tấm thân đau đớn xuống giường nhặt chiếc đầm đỏ không nguyên vẹn, quay lại nhìn vệt mau đỏ trên ga giường trắng tinh.

Đêm qua đúng là cô bị nhuộn bẩn rồi, cô đau đớn chộp lấy chiếc áo vest mà người đàn ông kia để lại, khoát vào chạy ra khỏi căn phòng đau thương.

Về đến nhà cô ở rất lâu trong phòng tắm, vòi nước lạnh không tài nào rột rửa những vết nhơ nhuốc trên người cô. Cô tuyệt vọng thật sự, lúc sau dàn xếp được tâm lý. Cô thay đồ tươm tất cột cao mái tóc đen dài.

"Reng reng..."

Lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cầm điện thoại xem ai, hoá ra là Tiểu Lam gọi hỏi thăm cô, giọng điệu rất lo lắng.

[ Yên Chi cậu không sao chứ? Hôm qua cha mình gọi mình về gấp, nên không kịp đến chỗ hẹn. Lúc đến thì không thấy cậu đâu, gọi cũng không thấy cậu bắt máy.]

Đêm qua điện thoại reo cô nghe thấy nhưng không tài nào thoát khỏi sự chiếm hữu của người đàn ông kia, thì bắt máy làm sao được.

"Ừ, mình không sao?"

[Ừ vậy tốt rồi, mình cứ sợ cậu xảy ra chuyện, chả biết tại sao hôm qua cha mình nhốt mình lại ý!]

Lời nói xéo xắc của đứa con gái leo được lên cành cao, được Lục Thừa Cẩn chống lưng, đúng là càng ngày càng xem cha mẹ từng nuôi nó ra gì.

Bạch Thuần Phong nén giận, ngồi xuống sofa diền màng cha con tình thâm. Nói chuyện khá lâu, Bạch Thuần Phong cho người dọn dẹp căn phòng trên lầu, cho Bạch Yên Chi nghỉ ngơi...

[.......]

"Phong Du lập tức điều tra rõ là ai đêm qua gài bẫy tôi."

Mặc Đình Ngôn ngồi trên ghế tổng vừa xoay ghế vừa nói.

Sáng sớm nay Mặc Đình Ngôn về biệt thự Mặc Gia, quần áo thì xộc xệt. Vào tới phòng thì đã ngã ra ngủ một giấc tận trưa mới đến công ty.

Phong Du đứng trước mặt nhìn hắn tỏ ý thắc mắc:

"Thiếu gia đêm qua người thật sự không sao chứ? Chuyện trúng xuân dược?"

Mặc Đình Ngôn trừng mắt: "Nhiều chuyện, cút ra ngoài ngay."

Phong Du quanh lưng rời đi, Mặc Đình Ngôn bấu cằm nhớ lại cảnh tượng ân ái đêm qua, cảm thấy bản thân có lỗi với Lạc Vy. Hắn liền gác việc công ty láy xe đến Lạc Gia.

Biệt thự Lạc Gia.

Mặc Đình Ngôn vào tới phòng khách thấy cha mẹ Lạc Vy đang nói chuyện ở sofa, hắn gật đầu tôn kính rồi bước thẳng lên lầu. Vào phòng thờ của Lạc Vy. Hắn đưa tay sờ khuôn mặt cười tươi của Lạc Vy trong khung ảnh thờ.

"Lạc Vy, em cười rất đẹp. Anh xin lỗi, đêm qua anh đã để mình đυ.ng chạm cô gái khác ngoài em."

Mặc Đình Ngôn hôn nhẹ lên di ảnh rồi đặt nó về vị trí cũ, khoé miệng cong lên. Đôi mắt ánh lên tia u ám.

Về đến nhà hắn gọi điện bảo Phong Du hủy lịch trình công tác bên Anh Quốc...

Tối đến là tiệc mừng tuổi của Mặc Diệu, khách khứa hội tụ đông đủ...

Mặc Đình Ngôn bước từ lầu cao xuống bao nhiều ánh mắt khách mời điều đổ dồn về một chàng trai nhỏ nhã, đeo kính nhìn rất tri thức.

Mặc Diệu thấy con trai mình ăn mặc như độ tuổi học trò, ông há hốc mồm kinh ngạc, đã 8 năm trôi qua Mặc Đình Ngôn không ngó ngàng đến sinh thần của ông thì nói gì đến tham dự.

"Đình Ngôn con...con như vầy là sao?"

"Cha con mừng tuổi cha, chúc cha mạnh khoẻ?"

Mặc Đình Ngôn tặng cha mình một chiếc hộp to vuông vừa, hoa văn trên hộp lấp lánh. Mọi người trầm trồ khen ngợi hắn.

"Mặc thiếu gia hiếu thảo quá!"

"Ừ, đã đẹp trai còn có tài."

"Cậu ấy ăn mặc nhìn trẻ qua!"

Mạc Diệu nghe mọi người khen ngợi con trai mình, trong lòng dân ngàn vui sướиɠ. Mặc Đình Ngôn là niềm an ủi cuối cùng của ông sau khi mất vợ lìa con trai út chưa chào đời...