Chương 30: Vợ tôi, tôi giữ!

Phong Du đứng sau tằn hắn vài tiếng làm hắn giật mình đánh rơi cả áo vest đang vắt trên tay. Chuyển khuôn mặt về trạng thái lạnh lẽo, lướt qua Bạch Yên Chi lên thẳng lầu, nhưng vô thức vẫn liếc trộm vùng lưng trắng nõn ẩn hiện sau làn tóc dài kia. Hắn nhếch mép đầy hài lòng, không chung đắp chung chăn cũng chẳng nằm chung gối. Nhưng đối với hắn vợ là bộ mặt của chồng. Vợ đẹp hắn càng tăng thêm phần hãnh diện.

Buổi tối 19 giờ 20 Mặc Đình Ngôn dắt cô vợ nhỏ đến Lục Gia dự tiệc rượu. Xe Bugatti dừng trước cổng biệt thự Lục Gia.

Bạch Yên Chi giật mình quay qua nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Mặc Đình Ngôn.

- Anh…anh cố tình sao?"

Mặc Đình Ngôn xoay qua nhếch mép, trầm giọng:

- Tôi được mời mà, sao cô nghĩ tôi cố tình.

Mặc Đình Ngôn bước xuống xe bất đầu diễn khuôn mặt hạnh phúc, đan tay vợ bước vào sảnh tiệc, quan khách đổ dồn ánh mắt về đôi tiên đồng ngọc nữ, chắc trong lòng họ nghĩ đôi vợ chồng tổng tài này hạnh phúc.

Bạch Yên Chi cười gượng lướt qua Lục Thừa Cẩn.

- Ngôn Ngôn, cậu đến rồi!

Giọng nói của Lục Thời Cẩn, anh trai cả của Lục Thừa Cẩn. Từ nhỏ có tý quen biết, tuy nhiên không thân thiết lắm, nhưng ở truồng tắm mưa cùng nhau.

Hôm nay là tiệc sinh thần của Lục Thời Cẩn, cũng là mừng Thời Cẩn từ nước Ý trở về.

Lục Thời Cẩn cầm ly rượu vang đỏ bước tới chỗ vợ chồng Mặc Đình Ngôn, nhìn thoáng qua từ đầu đến chân Bạch Yên Chi, anh có phần bất ngờ bởi đây chả phải là vợ sắp cưới của em trai Lục Thừa Cẩn của mình sao?

Bạch Yên Chi khẽ gật đầu chào, Mặc Đình Ngôn thấy vợ mình bị soi tổng thể, tự dưng cảm giác khó chịu, đôi lông mày nhíu lại. Đẩy vợ ra sau bảo vệ trừng mắt nhìn Lục Thời Cẩn, buông lời cảnh tĩnh người ve vãn vợ đẹp của mình.

- Thời Cẩn, phiền anh nghiêm túc.

Lục Thời Cẩn che miệng tằng hắng vài tiếng rồi đáp lời.

- Mặc Đình Ngôn, anh là đang giữ vợ sao?"

TruyenHD

- Vợ tôi, tôi giữ!

Mặc Đình Ngôn siết chặt bàn tay nhỏ bé của Bạch Yên Chi. Trái tim nhỏ bé của nữ nhân gần như đập loạn nhịp. Nhìn từ phía sau dáng người Mặc Đình Ngôn đúng là thân cổ thụ che chở mưa gió cho cô vợ nhỏ.

Bất giác Bạch Yên Chi nhìn thấy nét mặt ủ dột của Lục Thừa Cẩn ở cảnh cửa sổ, cô thấy có lỗi với anh, bởi từ hôm chia tay cuối cùng tại bệnh viện thì 6 tháng rồi họ không liên lạc với nhau.

Lục Thừa Cẩn đã gầy đi nhiều, tóc cũng để khá dài, phong cách ăn mặc cũng trở nên chửng chạc.

Màn chào hỏi chủ tiệc xong, Mặc Đình Ngôn được chủ tiệc dắt đi giới thiệu với quan khách, thật ra Mặc Định Ngôn có dự tính sâu xa nên mới đến dự buổi tiệc này. Hắn muốn Bạch Yên Chi gặp người cũ, để cô đau lòng giống hắn yêu Lạc Vy mà lại âm dương cách biệt. Và muốn biết một điều đặc biệt…

Đúng là kẻ tổn thương, lại đi tổn thương người khác…

- Yên Chi, em khoẻ không?

Bạch Yên Chi đang đứng ở ban công lầu một đợi Mạc Đình Ngôn, thì giọng nói của quen thuộc vọng đến, ngoái đầu lại thấy Lục Thừa Cẩn đến gần. Cô e ngại rụt chân lùi lưng chạm ban công.

- Yên Chi, cả buổi tiệc sao cứ né tránh anh.

- Em không có, em chỉ là đang đi với chồng, không tiện nói chuyện với người cũ.

Lục Thừa Cẩn nghe chữ “chồng” đủ đau lòng rồi, còn thêm hai chữ “người cũ.” Anh cười mỉa mai bản thân tệ đến mức bị người mình yêu nhất vứt bỏ.

- Em hết yêu anh rồi sao?"

Bạch Yên Chi khẽ gật đầu.

- Vậy em có yêu tên Mặc Đình Ngôn đó không?"

Bạch Yên Chi im lặng khiến tim anh càng quặng đau, tình cảm 4 năm không đủ lớn để vượt qua trắc trở sau. Chỉ cần cô gái trước mặt gật đầu muốn rời khỏi Mặc Đình Ngôn. Anh sẽ giúp cô ấy được mà. Anh trách bản thân bị tai nạn không hay biết người yêu đi lấy chồng. Thì cục diện này không xảy ra.

- Mặc Đình Ngôn muốn trả thù em đó, anh ta không yêu em đâu, anh ta quen Lạc Vy thời thơ ấu 7 tuổi đó. Cô gái đó không ai thay thế được đâu?

- Khoang đã…anh nói năm 7 tuổi họ biết nhau rồi ư?

- Ừ, anh nghe anh hai nói thế!

Bạch Yên Chi nhớ lại Mặc Đình Ngôn khi nãy nói chuyện với anh trai Lục Thời Cẩn có vẻ quen nhau từ trước.

- Vâng, em hiểu rồi! Thôi em về trước.

Bạch Yên Chi lướt qua Lục Thừa Cẩn, xuống đến tầng trệt thấy Mặc Đình Ngôn tựa cầu than quanh người bao phủ sát khí. Cô cảm giác có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

- Tỉ tê xong rồi chứ?

Mặc Đình Ngôn cố tình để Bạch Yên Chi gặp Lục Thừa Cẩn, rồi rình nghe cuộc tán gẫu xem Bạch Yên Chi có thật đã yêu hắn chưa? Mà đang nghe lén trọn vẹn thì Lục Thời Cẩn bước lên rũ hắn xuống nâng ly tiếp. Nên cuối cũng hắn vẫn không có đáp án yêu hay không yêu.

- Ừ, xong rồi. Đừng nói nãy giờ anh rình nghe lén nha!

Bạch Yên Chi vừa nói vừa chỏ tay vào ngực hắn, trêu chọc con người đang tức tối. Hắn chột dạ, thẹn quá hoá giận kéo cô ra xe…

Về đến biệt thự, hắn ném cô lên giường xoay người gài chốt cửa lại. Cô bò dậy lại bị hắn dè chặt hai tay hôn ngấu nghiến lên đôi môi mềm quyến dụ hắn, rồi cắn mạnh rách môi rỉ máu.

Cô đẩy hắn ra quẹt máu trên môi, dùng ánh mắt giận dữ nhìn hắn.

- Anh bị điên hả?

- Ừ, là do cô chọc tôi điên đấy! Sẵn hôm nay tôi vui, giúp cô thoả mãn luôn."

- Á, anh bỏ ra!

Hắn vừa dứt lời liền luồng tay mân mên núi đôi căng tròn, lướt dọc cơ thể mảnh mai, mặc kệ vợ hắn kêu gào. Đôi tay xâm chiếm đến vùng nhạy cảm.

- Mặc Đình Ngôn, khốn kiến, anh dừng lại ngay cho tôi.

Nghe chửi hắn cục hứng đứng dậy câu lấy cổ nữ nhân kéo vào phòng tắm ném vào bồn tắm, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nữ nhân ướt sủng, váy áo lộn xộn, tóc tai lượm thượm.

- Cô tắm cho sạch mùi đàn ông bẩn thỉu trên người đi. Mất hứng.

Hắn nói xong ra ngoài đóng cửa một cái rầm. Hắn không say đến mục đầu, nhưng tại sao hắn lại có ý đi nɧu͙© ɖu͙© với người hắn ghét chứ. Cũng may khi nãy hai chữ khốn kiếp đánh thức hắn. Hắn không thể có lỗi với Lạc Vy được.

- Không thể ngủ với Bạch Yên Chi được, Mặc Đình Ngôn, mày phải tỉnh táo lên.

Bạch Yên Chi thò tay ra, khẻ giọng nhờ hắn lấy đồ hộ, hắn dán bộ mặt miễn cưỡng lấy chiếc váy ngủ gợi cảm đặt lên tay nhỏ bé kia. Hắn vô thức liếc trộn cơ thế trắng nõn qua khe cửa.

Bạch Yên Chi nhìn chiếc váy ren hai, đôi mắt mở to, tay day day thái dương, nét mặt đầy bất lực.

- Ủa ủa cái gì đây? Anh đưa cái gì cho cho tôi vậy?"

- Mắt cô đâu có đui.

Hắn nói thế, rõ ràng trả đũa chuyện lúc trước cô nói móc mỉa hắn đui.

- Anh thù dai!

- Không hề.

- Á!!!"

Mặc Đình Ngôn trả lời một tiếng rồi đột ngột đẩy cửa vào Bạch Yên Chi phản xạ la lớn, may mà cô quấn khăn che điểm nhạy cảm rồi.

- Mặc Đình Ngôn, anh vô sỉ hả?"

- Ừ, tôi chỉ xem mặc đồ chưa thôi."

- Lưu manh!!!"

Bạch Yên Chi chửi đồng thời xô hắn ra ngoài đóng cửa một cái rầm.

Phía ngoài phòng Mặc Diệu đi ngang nghe tiếng động, dừng chân ghét tai áp cửa.

- Lão gia, lại hóng chuyện rồi!

Giọng nói nhẹ lướt trong gió, Mặc Diệu, xoay người thấy Phong Du hai tay đặt trong túi bước đến. Ông tỏ ra nghiêm chỉnh bỏ về phòng sách.

Cùng lúc này cửa phòng mở, bốn mắt nhìn nhau.

Phong Du gải gải cổ ái ngại.

- À, tôi đi ngang thôi. Không nghe được gì đâu.

Mặc Đình Ngôn phóng mắt thấy lưng cha hắn vừa khuất vào phòng sách, đảo ánh mắt dò xét Phong Du.

- Thế là cha tôi nghe hả?

Phong Du cười cười trả lời nhấp nhả chữ.

- Thiếu gia…bộ cậu sợ cha cậu tước quyền giám đốc thế à!

Lời Phong Du gợi cho hắn nhớ lại vụ 30% cổ phần cha hắn chuyển cho một người bí mật.

- Anh nói đi? Cha tôi đưa cổ phần cho ai?

- Xin lỗi thiếu gia, tôi không nói được."

Dứt lời Phong Du rời đi, suy nghĩ mãi hắn không hiểu hắn là con trai thừa kế gia sản Mặc Gia, nhưng mãi đến giờ cha hắn không chịu truyền ngôi. Lại còn lôi Bạch Yên Chi ra uy hϊếp quyền hành của hắn.