Cả ngày trong đầu cô cứ quanh quẩn hình anh của Lâm Trạch Dương, anh giống như âm hồn bất tán bám theo cô, dường như ngày nào không kiếm chuyện với cô thì ngày đó ngứa ngáy khó chịu vậy.
Quan hệ của hai người anh biết rõ nhưng lại năm lần bảy lượt làm những điều không nên. Những gì anh nói cùng với những chuyện xảy ra gần đây làm cô bắt dầu nghi ngờ về tính chân thực của thận phận mình. Hình ảnh cô gái gặp ở buổi đấu giá thất vọng rời đi thỉnh thoảng lại khiến cô phải suy nghĩ.
Mỗi lần cô hỏi Vương An Vũ những điều liên quan đến chuyện này anh lại tìm cách để lấp liếʍ, biểu hiện rất kì lạ.
Uyển Tình dùng tay gõ vào đầu, cô quyết định hôm nay tan làm sớm đến đón hai đứa nhóc kia, nếu không cứ thế này cũng không giải quyết được việc gì.
Mấy đám nhóc cùng với giáo viên đứng ở ngoài chờ phụ huynh tới đón. Trải qua một ngày học tập ở trường, có đứa mệt mỏi mặt ỉu xìu ngồi ôm cặp sách hướng ra cổng chờ ba mẹ, nhưng cũng có những đứa vẫn tràn đầy năng lượng nô đùa ríu rít.
Tiểu Minh và Tiểu Nam cũng ngồi ở ghế chờ người tới đón. Tiểu Nam trời sinh thích làm nũng vậy nên đến cả ông anh lạnh lùng của mình cũng không tha, rất tự nhiên mà ôm lấy một cánh tay của anh, mặt úp vào vai cậu nhắm mắt lại ngủ, bỏ qua khuôn mặt nhăn nhó của Tiểu Minh.
Hành động này cậu cực kỳ không thích, hai người đàn ông mà ôm nhau thì còn đâu ra dáng nam nhi nữa, nhưng cậu vẫn không đành đẩy nhóc ra bởi vì cậu vẫn rất yêu thương đứa em trai này. Trong lòng Tiểu Minh thầm mắng em trai ngủ như heo, cậu nhóc này lúc nào cũng có thể ngủ được, nhắm mắt là ngủ giống hệt như Nobita vậy.
Lúc này một cậu nhóc mập vỗ vào lưng của Tiểu Nam làm cậu thức giấc.
- Tiểu Nam, Tiểu Minh, hai bạn xem, mẹ hai người đến rồi kìa. Mẹ các cậu xinh thật đấy, không giống mẹ mình. Mập lắm! Ai cũng nói mình giống mẹ tròn tròn đáng yêu.
Hóa ra sáng nay khi Uyển Tình đưa hai nhóc tới trường tình cờ bị anh bạn nhỏ này nhìn thấy nên mới hiểu lầm cô là mẹ của chúng.
Lời nói của cậu mập khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Minh trầm xuống. Cậu thông minh hơn những đứa trẻ khác, cũng nhạy cảm hơn Tiểu Nam nên cậu biết rõ hai anh em cậu không có cha mẹ, chỉ là những đứa trẻ tội nghiệp bị người thân vứt bỏ. Còn Tiểu Nam ngây thơ không để ý cách xưng hô " mẹ ", thấy người ta khen liền vui mừng ra mặt.
Sau khi chào tạm biệt cô giáo, Tiểu Nam vui mừng chạy nhanh tới nhào vào lòng cô, còn người anh dù rất vui khi thấy hôm nay cô tới đón mình mà không phải dì Hoa nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm tĩnh, cậu bé chậm dãi bước tới.
. . .
Tiểu Minh và Tiểu Nam ngồi sau xe, cậu em trai không ngừng trêu trọc anh nhưng không được cậu đáp lại, ánh mắt chỉ tập trung nhìn vào màn hình máy tính làm cái gì đó trông rất chuyên tâm. Mặc kệ Tiểu Nam làm cái gì cũng không thu hút được sự chú ý của anh. Cậu phồng má, bĩu môi cũng mặc kệ anh trai nhìn về phía trước mách lẻo với cô.
- Cô ơi! Anh trai không quan tâm đến Tiểu Nam. Tiểu Nam cũng không thèm chơi với anh nữa.
Nghe lời hờn dỗi của cậu nhóc năm tuổi, Uyển Tình dở khóc dở cười. Câu nói này không biết cô đã nghe bao nhiêu lần nhưng có lần nào cậu nhóc này làm được đâu, không phải là đến cuối cùng vẫn mặt dày bám lấy anh hay sao.
- Tiểu Minh, Tiểu Nam, hôm nay cô đưa hai đưa ra ngoài ăn có chịu không nào?
Tiểu Nam nghe thấy được ra ngoài liền phấn khởi, từ lúc Uyển Tình đến MN làm việc thì thời gian ba người cùng nhau ra ngoài là rất ít. Cậu bé nhanh chóng đồng ý.
- Dạ có! Hay quá! Chúng ta lại được ra ngoài cùng nhau rồi.
Uyển Tình thấy cậu vui như vậy trong lòng cũng vui lây, cô chuyển sang hỏi ý kiến của Tiểu Minh trầm lặng bên cạnh.
- Tiểu Minh, cháu thấy thế nào? Cháu không nên nhìn laptop nhiều quá đâu, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thị giác đó. Nào, phát biểu cảm giác chút đi, hửm?
Tiểu Minh lúc này mới rời mắt khỏi máy tính, cậu nhẹ nhàng tắt đi rồi để gọn vào trong cặp. Cậu bé lạnh nhạt nói.
- Dạ vâng ạ!
Nhận được câu trả lời tuy hơi ngắn gọn nhưng thấy cậu chịu bỏ máy xuống là đã vui rồi. Cô thật sự không biết làm sao với ông cụ non trưởng thành trước tuổi này, suốt ngày chỉ dính lấy máy tính với lập trình gì gì đó, thời gian chơi đều bị học hành chiếm dụng .
- Ok. Vậy để cô gọi cho dì Hoa báo hôm nay chúng ta không ăn ở nhà.
. . .
Sau khi đậu xe tại bãi đỗ xe của một nhà hàng, nơi này thường có các gia đình lui tới nên được trang trí với phong cách ấm áp , mang hơi ấm của gia đình, tạo cho khách tới có cảm giác thoải mái như đang ở nhà.
Uyển Tình hai tay dắt hai đứa bên đi bên cạnh cùng tiến vào. Hai bé trai sinh đôi dễ thương này nhanh chóng thu hút anh nhìn của mọi người. Người ngoài nhìn vào đều tưởng rằng cô là mẹ của hai đứa, tất cả nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ khi sinh một lúc được cả hai đứa, mà đứa nào cũng đẹp trai, xinh xắn.
Nhân viên nhà hàng dẫn ba người đi đến vị trí gần của sổ ở chô này có thể nhìn ra khu vườn đầy hoa bên cạnh, là một nơi có view lí tưởng.
Ba người ăn vừa dùng bữa xong, đột nhiên Tiểu Nam nhảy xuống ghế đi tới kéo tay cô nói muốn đi vệ sinh. Uyển Tình dặn Tiểu Minh ngồi ở đây chờ tuyệt đối không được đi đâu rồi đưa Tiểu Nam đi tìm nhà vệ sinh.
(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)(◍•ᴗ•◍)