Chương 3: Đêm dạ hội "Ông"

Cô gái đến nơi rồi.

Sau khi Uyển Tình xuống xe cô liền nhìn xung quanh tìm Lâm Trạch Dương nhưng không thấy anh. Cô nghĩ có thể anh đã đến rồi nên liền đi vào.

- Tiểu thư phiền cô cho chúng tôi kiểm tra giấy mời.

Lúc này cô mới nhớ ra mình không có giấy mời. Đáng lẽ cô đi cùng anh nhưng bây giờ không thấy anh đâu cô không biết phải làm sao.

Đang lúc cô cảm thấy lúng túng thì một giọng nói quen thuộc vang lên

- Cô ấy đi cùng tôi.

- Lâm tổng. Xin lỗi chúng tôi không biết cô ấy đi cùng ngài. Tiểu thư, đã thất lễ rồi.

- Không sao. Cô mỉm cười lịch sự nói.

- Mời hai vị đi lối này.

Khi vừa bước vào, cô đã bị sự xa hoa, sang trọng của bữa tiệc thượng lưu này làm cho sợ hãi, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, không, là anh mới đúng.

Bất kể là nơi nào anh vẫn luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Biết bao ánh mắt đều nhìn anh, ngưỡng mộ có, ghen ghét có, kiêng sợ, nịnh nọt đều có.

Anh như vị đế vương cao cao tại thượng đứng trên cao nhìn lũ sâu bọ vậy, nhưng càng như vậy cô càng thấy rõ khoảng cách xa vời giữa họ. Cô có lẽ sẽ chỉ có thể đứng nhìn anh từ nơi thật xa mà thôi.

Có rất nhiều người đến chào hỏi anh nhân cơ hội tìm mối quan hệ cho làm ăn.

Trong đó có một người đàn ông trung niên với cái bụng phệ, cái đầu bóng loáng tiến lên chào hỏi anh

- Lâm tổng, tôi là giám đốc của Trương thị, Trương Vĩnh Trọng. Hôm nay tôi thật có phúc khi gặp được anh ở đây. Hân hạnh, hân hạnh.

Vừa nói ông ta vừa vươn tay mình ra nhưng anh lại làm như không thấy khiến vị giám đốc Trương này thấy mất mặt. Cô cười thầm trong lòng "quả nhiên là tác phong của anh".

Ông ta lặng lẽ thu tay lại xoa xoa cái đầu bóng tròn của mình, mắt thì cứ đảo xung quanh cuối cùng rơi trên người của cô.

Ánh mắt đó giống như vừa tìm được gì đó rất thú vị vậy.

- À, vị tiểu thư này đi cùng Lâm tổng sao?

Cô bây giờ đã hiểu rồi thà nào ông ta vui như vậy. Ông ta đúng là cáo già hèn hạ chỉ vì tránh để mình mất mặt mà lôi cô ra chịu trận.

Bây giờ mọi người đều hướng ánh mắt tò mò về cô với đủ mọi loại suy đoán.

- Này cô gái kia là ai vậy?

- Đúng rồi, không phải Lâm tổng có người yêu rồi sao? Mọi lần tôi thấy đều là cô ấy đi cùng.

- Liệu có phải tình nhân không? Trông cũng được đấy chứ.

- Tôi thấy cô ấy không phải người như vậy đâu.

...

Uyển Tình thấy thật đau đầu "mấy người này trí tưởng tượng cũng thật phong phú. Sao cô có thể đi làʍ t̠ìиɦ nhân cho người ta chứ? Cô có chỗ nào giống sao???"



Cô khẽ nhìn sang anh nhưng khuôn mặt ấy vẫn luôn lạnh nhạt, ánh mắt không hề dao động giống như mọi chuyện không liên quan đến mình. Không lẽ cô không có chút tồn tại gì trong anh sao.

Cô cười khổ, cũng đúng người duy nhất mà anh quan tâm, bảo vệ hiện không có ở đây. Cô đè nén cảm giác nhói lòng xuống, nở nụ cười thật tươi tiến lên trước giới thiệu

- Chào ông, tôi là thư kí của Lâm tổng.

Ông ta thấy cô mỉm cười ngọt ngào thì tưởng cô có ý với mình, bản tính háo sắc lại nổi lên, rất tự nhiên bắt lấy tay.

Nhìn thì giống như nghi thức xã giao bình thường nhưng thực chất là tìm cơ hội lợi dụng cô. Ông ta còn cố ý trêu đùa làm cho tóc gáy cô dựng đứng hết cả lên.

Từ lâu cô đã nghe qua đại danh háo sắc của ông ta, trong công ty có đến mấy cô thư kí đều là những kẻ không có não chỉ được cái vẻ ngoài xinh đẹp, ai ai cũng phong tình, quyến rũ.

Vậy mà hôm nay không những được gặp trực tiếp mà còn bị lão già này dê nữa chứ.

Cô càng nghĩ càng thấy kinh tởm chỉ muốn rút tay ra ngay lập tức nhưng ngại vì đây nhiều người cô không muốn gây rắc rối cho anh nên đành nhẫn nhịn.

Mãi một lúc sau ông ta mới chịu buông tay nhưng khuôn mặt vẫn còn luyến tiếc kia thấy thật buồn nôn.

Sau khi thoát khỏi tay lão ta cô lập tức lùi về phía sau anh, như vậy cô sẽ thấy an tâm hơn.

Sau một màn này thì mọi người liền hiểu ngay: Lão dê già họ Trương có ý với thư kí của Lâm tổng.

Bầu không khí liền trở nên kì lạ khiến cô thấy rất ngột ngạt không muốn ở đây chút nào.

Đúng lúc này thì chủ tịch Vương đi tới

- Mọi người làm gì mà đông thế, giải tán bớt đi, ngột ngạt chết mất.

Tiểu Dương cháu đến rồi sao không vào gặp ông, ông chờ cháu lâu lắm rồi đó.

- Dạ công ty có nhiều chuyện cần xử lí.

- Lại công việc. Cháu nhiều tiền thế rồi kiếm ít đi một chút thì chết sao. Mà Tiểu Tình đâu? Ông bảo cháu đưa nó đến mà.

Uyển Tình đang đứng đằng sau bị bóng lưng cao lớn của anh che khuất nên ông không nhìn thấy. Cũng tại cô lùn quá chỉ có 1m65 còn anh cao tận 1m9 không nhìn thấy cũng đúng.

Sau khi nghe thấy hai người họ nói chuyện thì cô cũng hiểu ra tại sao anh lại đưa cô đi cùng hôm nay nhưng cô vẫn không hiểu tại sao chủ tịch Vương lại muốn cô tới đây.

Do công việc của hai công ty nên cô và ông cũng nhiều lần tiếp xúc nên quan hệ rất thân thiết, từ lâu cô đã coi ông là người thân của mình.

Nhưng ông biết tích cách của cô sẽ không thích những nơi thế này mà tại sao hôm nay lại muốn cô đến. Nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc suy nghĩ, cô vẫn nên chào hỏi trước

- Dạ chủ tịch Vương cháu ở đây ạ.

- Ai là chủ tịch Vương?

Thấy ông nhăn mày không vui cô mới nhớ ra, thôi xong.

Đám người đang nói chuyện nghe thấy giọng điếu không vui hình như đang tức giận thì liền quay sang hóng hớt nhiều chuyện.

Tất cả giống như đang chờ kịch hay để xem, họ muốn xem cô gái nhỏ to gan này sẽ ra sao khi dám chọc tức người đứng đầu tập đoàn MN tung hoành bao năm trên thương trường.

Nhưng chuyện diễn ra sau đó lại không giống như những gì trong trí tưởng tượng của họ chỉ vì:

- Ông. Cháu nhớ rồi.



Đoàng... Rào rào. Một tiếng ông này như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của những kẻ đang hớn hở muốn xem kịch vui khiến họ trở nên hoang mang, kinh ngạc. Tiếng bàn tán lại vang lên.

- Sao tôi chưa từng nghe nói Chủ tịch Vương có cháu gái vậy?

- Hơn nữa cô ta họ Đinh.

- Cũng có thể là cháu nuôi?

...

Nhưng ông không thèm để ý tới họ, vẫn hăng say trò chuyện cùng cô.

- Nhớ thì tốt. Lần sau còn gọi chủ tịch Vương đừng trách lão già này không quan tâm đến cháu nữa.

- Ông hôm nay muốn cháu đến có gì cần dặn dò sao ạ?

- Có chuyện ông mới được tìm cháu sao. Hôm nay ông có đứa cháu mới từ nước ngoài về đây định cư muốn giới thiệu hai đứa làm quen.

Còn Tiểu Dương cháu đi chỗ khác chơi đi ông bây giờ còn phải tìm cho Tiểu Tình một mối tốt gả nó đi.

Nói xong ông cụ còn nháy mắt cười làm cô cảm thấy có chút xấu hổ cúi mặt.

Nhưng nghe thấy ông muốn tìm người gả cô đi, cô lại có thói quen nhìn sắc mặt của anh nhưng rồi vẫn thất vọng khi nhìn vào khuôn mặt vô cảm không chút quan tâm đó. Đúng là anh chỉ quan tâm mình cô ấy.

Nhìn bóng lưng anh rời đi ngày một xa mà ánh mắt cô lộ ra chút bi thương.

Tất cả những điều này đều bị Vương lão gia thu vào tầm mắt. Ông chỉ có thể lắc đầu thở dài lên tiếng

- Đi thôi. Ông giới thiệu thằng cháu khác cho cháu.

- Dạ?

Cô có chút không hiểu lời nói của ông là có ý gì, nhưng cô chưa kịp suy nghĩ kĩ thì đã thấy một chàng trai trẻ đi đến.

- Ông, đây là người mà ông muốn giới thiệu với cháu sao?

Nói rồi anh ta quay sang chào hỏi cô

- Xin chào tôi là Vương An Vũ, ông nội rất hay nhắc đến cô.

- Chào anh tôi là Đinh Uyển Tình.

- Cái tên rất đẹp giống cô vậy.

- Anh đã quá khen rồi.

Người đàn ông trước mặt này đem lại cho người khác cảm giác thật ấm áp không lạnh lùng như Lâm Trạch Dương nhưng ánh mắt anh nhìn cô rất lạ, nó ấm áp đến lạ thường làm cô có chút khó hiểu.

Vương lão từ nãy vẫn đứng đây quan sát bọn họ thầm nghĩ "Hai đứa này trông cũng rất đẹp đôi ấy chứ. An Vũ lại là người ấm áp chắc chắn sẽ giúp nha đầu này quên đi thằng nhóc mặt lạnh kia. Hừ, con gái nhà người ta tốt như vậy mà không nhìn ra, lần này phải để lão già này cho nó biết thế nào là "có không giữ, mất đừng tìm"

Ông càng nghĩ càng đắc chí trên mặt lộ rõ nụ cười bí hiểm mà quên mất vẫn còn hai con người đang ở đây.

Họ đã nói chuyện xong một lúc đang định hỏi Vương lão thì lại bắt gặp cảnh tượng này khiến cả hai cùng rùng mình mà đều có chung một ý nghĩ "Chắc chắn ông cụ đang định tính kế ai đó rồi. Thật đáng sợ."