Lạc Thiên là anh em chí cốt của Lâm Trạch Dương, đám cưới đương nhiên không thể vắng mặt. Lạc Thiên tạm hoãn lại công việc ở bên kia mà trở về.
Mặc dù rất vui mừng cho đám cưới của hai người, trên mặt luôn duy trì nụ cười, nhưng trong ánh mắt dường như vẫn toát ra nỗi buồn trong sâu thẳm. Nguyên nhân là do bên cạnh Cảnh Điềm đã có thêm một người đàn ông khác, rất tiếc đó lại không phải anh.
Từ khi Cảnh Điềm thông báo với người nhà rằng mình đã có người thương, còn đứng trước mặt cha mẹ hai bên kiên quyết nói đời này không phải người đó thì sẽ không gả, hôn ước giữa hai nhà cũng vì vậy mà hủy bỏ.
Lúc đầu khi nghe Âu Dương Hàn nói nhìn thấy cô quan hệ thân thiết với chàng trai nào đó, Lạc Thiên vẫn còn có thể cố tỏ ra bình thản, thậm chí còn lừa mình rằng đó là chuyện đáng mừng. Người anh vẫn luôn coi như em gái nay đã tìm được nửa kia của cuộc đời.
Cho đến khi tận mắt chứng kiến bàn tay đan chặt vào nhau của hai người kia, trái tim anh mới biết đau, từng đợt nhói lòng đánh thức tình cảm sâu trong tiềm thức, anh mới nhận ra tình anh em mà mình vẫn luôn thừa nhận không biết tự khi nào nó đã không còn đơn thuần như xưa. Nhưng Lạc Thiên đã nỡ mất cả đời này! Cảnh Điềm và người yêu tình cảm bền chặt, không còn khoảng trống nào để anh bước vào.
Lạc Thiên lúc này chỉ có thể âm thầm đứng thật xa mà dõi theo cô. Anh mong đời này của cô sẽ luôn bình an, sống thật hạnh phúc với người mình đã chọn.
Cảnh Điềm đang tươi cười trò chuyện vui vẻ với mọi người, bỗng ánh mắt cô khẽ lướt qua phía xa tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lạc Thiên.
Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, trong lòng cảm thấy có chút hoảng hốt. Vừa rồi khi nhìn vào mắt Lạc Thiên, cô cảm nhận được sự bất thường trong đó. Trong đôi mắt đó chứa đựng loại cảm xúc phức tạp, dường như còn mang theo chút u sầu.
Cảnh Điềm lắc đầu, nghĩ chắc mình đã nhìn nhầm, một người luôn sống lạc quan, có chút bất cần như anh sẽ không thể có ánh mắt như vậy. Để xác nhận lại cô còn cố ý quay lại nhìn một lần nữa. Lúc này hình ảnh kia càng làm cho cô tin tưởng suy nghĩ của bản thân. Lạc Thiên không những không buồn mà còn rất vui vẻ hưởng thụ cảm giác được các mĩ nữ vây quanh, cái tay còn đang dịu dàng sờ nắn bàn tay của cô gái nào đó.
Cảnh Điềm cảm thấy cảnh tượng này thực khó coi, dứt khoát quay đầu không để ý đến nữa.
Nhưng những gì cô thấy chưa chắc đã là toàn bộ sự thật, cảnh vừa rồi là Lạc Thiên cố ý làm ra, mục đích là để che giấu cảm xúc của mình.
Thì ra vừa rồi khi cô nhìn về phía này, Lạc Thiên cũng thấy. Anh sợ cô đã nhìn ra được gì đó nên mới hành động như vậy để cô không nghi ngờ. Anh không muốn cô phải bận tâm điều gì, quan trọng nhất giờ chính là cô có thể vô âu vô lo sống cuộc sống của mình. Nói gì chăng nữa thì tình cảm của anh cũng đã quá muộn màng!
Kết thúc buổi tiệc toàn bộ khách mời đều lần lượt ra về. Cô dâu Uyển Tình thì đã có chú rể Lâm Trạch Dương chăm sóc. Thiên Ái thì cũng đã có Âu Dương Hàn đưa về. Trong đám anh em duy chỉ có Lạc Thiên là cô độc một mình.
Nhìn người con gái mình yêu lên xe của người đàn ông khác đi xa, Lạc Thiên không thể mạnh mẽ được nữa, toàn bộ đều được dùng trong suốt quá trình lễ cưới diễn ra rồi.
__________________
- Thôi xong! Đâu mất rồi nhỉ?
- Em sao vậy?
Cảnh Điềm phồng má gõ đầu nhăn mày nói mình đã để quên điện thoại ở phòng cô dâu.
- Vậy để anh đưa em trở lại đó.
Bạn trai của Cảnh Điềm ân cần nói mình sẽ đưa cô trở lại nhưng lúc này điện thoại của anh ta lại vang lên.
Điện thoại réo một hồi mà anh ta không bắt, Cảnh Điềm tò mò nhổm người nhìn sang. Thấy cô nhìn sang, anh ta có chút khác lạ, nhanh tay tắt đi cười nói với cô chỉ là điện thoại của mấy nhân viên bảo hiểm gọi tới làm phiền.
Lúc chuẩn bị quay xe thì điện thoại lại lầm nữa vang lên. Giống như vừa rồi, anh ta lại trực tiếp ngắt máy. Đến lần thứ ba Cảnh Điềm khuyên anh ta nhấc máy, lỡ như có chuyện gì quan trọng.
Anh ta thấy vậy cũng đành lấy điện thoại ra nhìn màn hình rồi nói lần này là mẹ anh ta gọi tới. Vì không bật loa ngoài nên cô không rõ họ nói chuyện gì, chỉ thấy sau khi ngắt máy, anh ta liền bảo mẹ mình bị ngã chật khớp chân gọi mình về giúp bà.
Cảnh Điềm nghe thấy vậy quan tâm nói muốn đi cùng còn điện thoại thì ngày mai mới lấy, nhưng bạn trai lại nói mẹ anh ta không bị gì nặng, bảo cô cứ yên tâm đi lấy điện thoại rồi về nhà nghỉ ngơi. Dưới sự khuyên bảo của bạn trai, cuối cùng cô đồng ý, nói ngày mai sẽ tới thăm bà sau.
Xuống xe Cảnh Điềm bắt một chiếc taxi khác đi tới khách sạn nơi tổ chức hôn lễ.
Lúc này nhân viên đã dọn dẹp gần xong, chỉ còn vài người đang quét dọn. Cảnh Điềm rảo bước đi tới phòng trang điểm.
Lấy điện thoại xong, rời khỏi hội trường, đi qua căn phòng khác, âm thanh cái gì đó chạm xuống sàn nhà vang lên thu hút sự chú ý của cô. Qua cánh cửa khép hờ, cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Sau khi mọi người đi hết, Lạc Thiên còn nán lại, chỉ mới một lúc mà anh đã uống hết hai chai rượu loại mạnh, bây giờ đang uống đó chai thứ ba.
Cảnh Điềm vốn không muốn dây dưa gì thêm với anh định như không nhìn thấy mà ròi đi. Nhưng đi được vài bước lại thấy không an tâm, cô thở dài, quyết định quay đầu tiến về phía căn phòng.
Mở cánh cửa ra, mùi rượu nồng nặc ngay lập tức xâm nhập khứu giác khiến cô khó chịu nhăn mày. Lạc Thiên lúc này đã bị rượu làm cho mê man đầu óc, không còn chú ý đến có người vào phòng.
Cảnh Điềm theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào từng bước tiến đến trước mặt anh. Lạc Thiên chậm rãi ngẩng đầu, Cảnh Điềm mới nhìn rõ người đàn ông này đang khóc. Những giọt nước mắt vẫm còn đọng trên khuôn mặt anh tuấn kia.
Cảnh Điềm còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra với anh đột nhiên bị nụ cười ngây ngốc làm cho ngây người. Lúc thì khóc khi lại cười, cô không hiểu rốt cuộc người đàn ông này đang bị cái gì.
Bỗng Lạc Thiên vươn tay kéo cô vào lòng hai tay ôm chặt cô không buông, miệng còn lẩm bẩm những lời khó hiểu.
Cảnh Điềm có chút sợ hãi khi thấy anh cư xử như vậy. Trước giờ Lạc Thiên vẫn luôn có chừng mực, không bao giờ làm ra hành động quá giới hạn, đặc biệt là với cô. Nhưng bây giờ anh đang làm cái gì?
Lạc Thiên bị hơi men của rượu làm mất đi lí trí, anh chỉ biết nếu bây giờ anh buông ra thì sợ rằng sẽ mất cô mãi mãi. Bờ môi lạnh lưu luyến trên vai cô rồi từ từ hướng lên cần cổ xinh đẹp. Cảnh Điềm sợ thật rồi! Hành động bây giờ của anh đã không còn là anh!
Cô hoảng hốt vùng vẫy thoát khỏi anh. Khi vừa chạy ra đến cửa thì lại bị Lạc Thiên giữ lại, đè cô lên cửa. Cửa khách sạn được thiết kế đặc biệt, một khi đóng lại thì không cần khoá cũng tự động mà đóng.
Thấy tình hình này không thể mở cửa thoát ra,. Cảnh Điềm sợ hãi hét lớn kêu cứu. Nhưng rất tiếc là hiệu quả cách âm của khách sạn quá tốt, cho dù cô có thét khàn giọng, người bên ngoài cũng không ai nghe thấy.
Mặc cho Cảnh Điềm có cố gắng thế nào, Lạc Thiên vẫn như một con thú, mãnh liệt lao đến. Bàn tay rắn chắc khoá chặt hai tay cô lêи đỉиɦ đầu, tay còn lại không ngừng châm lửa khắp người cô, đi qua lớp váy tiến vào từng tấc da mịn màng.
Phía dưới hai chân Cảnh Điềm cũng bị Lạc Thiên đè lại không thể chống trả. Cảnh Điềm càng giãy dụa, cảm giác nóng rực bên dưới người đàn ông càng chân thực hơn.
Vì muốn chặn lại cái miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu la kia, Lạc Thiên mạnh mẽ áp đôi môi mỏng lên. Chiếc lưỡi vươn vào truy đuổi, càn quét hương vị ngọt ngào bên trong. Môi Cảnh Điềm bị hôn đến sưng đỏ, nhưng dường như người đàn ông vẫn chưa thoả mãn, càng mυ"ŧ chặt hơn, nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Cắи ʍút̼ một hồi lâu, anh mới hài lòng thả ra, đôi môi hôn lên má cô. Cảnh Điềm lần đầu tiên bị hôn, cô khó khăn thở dốc.
Nhưng Lạc Thiên không cho cô thời gian để mà nghĩ nhiều, bàn tay đưa ra phía sau kéo khoá váy của cô. Cảnh Điềm thấy váy bị lỏng ra, rồi trượt xuống khỏi người, hai mắt mở lớn kinh hoàng. Tâm tình khẩn trương, cô càng giãy dụa nhiều hơn, chỉ mong có thể thoát khỏi bàn tay tên đàn ông cầm thú này. Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy sự nhục nhã mà Lạc Thiên gây ra, cô căm hận người đàn ông này.
Qua một lúc lâu phản kháng, sức lực của cô cũng dần cạn kiệt. Cảnh Điềm không phải Uyển Tình, cũng không phải Thiên Ái, cô không khả năng tự vệ như họ, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn bị Lạc Thiên chế ngự.
Quần áo hai người cũng nhanh chóng được cởi hết, da thịt trần trụi dính chặt vào nhau, cảm giác nóng bỏng thiêu đốt khắp cơ thể. Khoảnh khắc hai cơ thể hoà làm một, Cảnh Điềm tuyệt vọng nhắm mắt, giọt nước mắt chua xót lăn dài trên má, lăn xuống khoé môi. Cơn đau khi mất đi lần đầu tiên không đau bằng trái tim cô lúc này. Thật lạnh lẽo hơn địa ngục!
Trong đầu cô hiện lên hình bóng của bạn trai, đáy lòng cảm thấy anh là người mình cảm thấy có lỗi nhất. Là cô đã phụ anh!
Lại nhìn đến người đàn ông đang chiếm đoạt thân thể mình, lòng cô như dao cắt. Anh đã từng là người mà cô trao trọn trái tim, nhưng nhìn đi, anh đang làm gì với cô. Cưỡng bức, chiếm đoạt một người mà mình vẫn luôn miệng nói chỉ coi như là em gái. Như vậy liệu anh có bằng cầm thú?
Lạc Thiên đang đắm chìm trong hạnh phúc của bản thân, anh không đủ tỉnh táo để phân biệt đúng sai. Lần đầu được nếm trải vị ngọt hơn nữa người dưới thân còn là người mình yêu khó tránh khỏi anh có chút điên cuồng. Những đoá hoa đỏ rực hiện lên làn da trắng mịn. Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô, giọng nói khàn khàn cất lên ba chữ:
"Anh yêu em".
Lời này nói ra làm cho Cảnh Điềm có chút tỉnh táo, nhưng cô lại không kìm được khoé miệng nở nụ cười mỉa mai. Lời đàn ông nói ra trong lúc hoan ái, thì có thể tin được bao nhiêu?
Cảnh Điềm cắn chặt môi không để mình phát ra âm thanh, nếu thế cô sẽ càng ghê tởm chính mình!
Lạc Thiên lại không vui trước sự kìm nén của cô, anh cố ý thúc mạnh vào sâu bên trong. Quả nhiên, Cảnh Điềm vì bất ngờ mà khẽ bật thành tiếng. Tiếng "ưm" kiều mị vang lên như cổ vũ tinh thần của anh. Lạc Thiên ra vào càng mạnh mẽ hơn, những âm thanh va chạm xấu hổ không ngừng vang lên.
- Ưʍ... ưh... A! Đau, dừng... dừng lại! Buông tôi ra! Tên khốn! Tên cầm... thú, ư! Ân...
Cảnh Điềm không chịu được sự mãnh liệt này, cô nức nở cầu xin nhưng cũng không quên buông lời chán ghét.
- Ngoan nào, tôi sẽ để em được thoải mái! Nha!
Dưới tác dụng mạnh mẽ của rượu, cộng thêm khao khát nơi đáy lòng, Lạc Thiên đẩy nhanh tốc độ, không ngừng đẩy sâu vào trong. Dây dưa một hồi, mồ hôi hai người ướt đẫm, cuối cùng tiếng rên thoả mãn của người đàn ông thở ra.
Cảnh Điềm tưởng sự tra tấn này đã kết thúc, nhưng giây tiếp theo cô lại bị Lạc Thiên bế lên, đi tới giường.
Đặt cơ thể mềm nhũn của cô xuống, tay anh nâng hai chân cô lên gác lên vai, toàn bộ khu vườn bí ẩn hiện ra, anh khẽ đẩy vào, tiếp tục hành trình khám phá của mình.
Lần này Lạc Thiên có vẻ nhẹ nhàng hơn, anh rất dịu dàng. Cảnh Điềm thấy anh không hung dữ như vừa rồi, cô muốn nhân cơ hội mà chạy trốn. Cô lấy sức lùi lại, chuẩn bị leo xuống giường, Lạc Thiên nhanh tay tóm lấy cô, đặt lưng cô xoay về hướng mình, từ phía sau đi vào.
- A! Lạc Thiên, cầu... xin anh! Tha cho tôi đi, hic... Tôi... không chịu được nữa... ưʍ...
Nhưng hành động chạy trốn của cô làm anh không vui, mặc kệ cô van xin, anh vẫn kiên quyết làm theo ý mình. Có thể bây giờ anh quyết đoán như vậy, nhưng e rằng khi tỉnh lại, hành động không bằng cầm thú hôm nay của mình, cả đời này anh sẽ không thể tha thứ!